Nếu không phải giọng nữ kia mỗi buổi tối đều sẽ lạnh băng báo thông báo điểm cho Trạm Vi Dương, Trạm Vi Dương sẽ cho rằng hệ thống của mình đã chết. Nhưng điểm của cậu đã lâu không có biến đổi, cậu hi vọng nó đã chết.
Sau khi đầu gối đau hai ba ngày, Trạm Vi Dương đi đường không còn khập khiễng nữa. Mỗi ngày đi học, đứng dậy ngồi xuống cũng không quá đau đớn.
Hơn nữa mấy ngày gần đây buổi tối đều mưa, nhiệt độ nóng bức kéo dài cả mùa hè cuối cùng cũng bắt đầu từ từ giảm xuống, bà nội lấy chiếc áo khoác có hoa văn màu đỏ sậm ra mặc vào, thấy Trạm Vi Dương cũng luôn nói cậu mặc quá ít, cẩn thận cảm lạnh.
Sau giờ học Trạm Vi Dương và Trần U U cùng đi WC, khi trở về thấy một nữ sinh đang ngồi ở trên ghế của mình, nói chuyện với Chu Hàm Dịch ngồi cùng bàn.
Nữ sinh kia tên là Từ Ngữ Huyên, là bạn tốt của Chu Hàm Dịch, tính cách hoạt bát, tính tình nóng nảy Trạm Vi Dương có hơi sợ cô, đứng ở cửa sau phòng học yên lặng liếc nhìn, không dám trở về chỗ ngồi của mình.
Trần U U kéo cánh tay cậu, bảo cậu ngồi xuống chỗ của mình ở bàn phía trước. Bạn cùng bàn của Trần U U là lớp trưởng bọn họ, vừa tan học chạy đi tìm bạn trai vụng trộm yêu đương.
Trạm Vi Dương ngồi xuống bên cạnh Trần U U, nghe thấy Từ Ngữ Huyên nói với Chu Hàm Dịch: “Cậu có biết Tạ Linh lớp 10 không?”
Trần U U liếc mắt nhìn Trạm Vi Dương.
Trạm Vi Dương nghe thấy Chu Hàm Dịch nói: “Đương nhiên biết, là người lớn lên rất đẹp trai kia sao.”
Từ Ngữ Huyên nói: “Nghe nói nhà hắn rất nghèo.”
“Ồ” Chu Hàm Dịch ngữ khí không mấy háo hức.
Từ Ngữ Huyên rõ ràng rất thấy hứng thú với Tạ Linh: “Có người nhìn thấy hắn đi làm thêm vào ban đêm.”
Chu Hàm Dịch nói: “Hắn có bạn gái sao?”
Từ Ngữ Huyên trở nên lạnh nhạt: “Không phải có một nữ sinh lớp hắn mỗi ngày đều ăn cơm cùng hắn sao?”
Chu Hàm Dịch cười cười, “Khẳng định rất nhiều người theo đuổi hắn.”
Hai người nói đến đây thì đổi đề tài, Từ Ngữ Huyên bắt đầu nói về cuốn tiểu thuyết đã đọc gần đây.
Trạm Vi Dương vẫn luôn nghe bọn họ nói chuyện, cảm thấy cực kỳ khẩn trương, hơn nửa ngày lấy hết can đảm quay đầu lại, gọi: “Từ Ngữ Huyên.”
Từ Ngữ Huyên ngẩn người, nhận ra đây là lần đầu tiên Trạm Vi Dương chủ động cùng cô nói chuyện, kỳ quái nói: “Làm sao?”
Trạm Vi Dương nói: “Cậu biết Tạ Linh làm thêm ở nơi nào sao?”
Từ Ngữ Huyên không trả lời, mà hỏi ngược lại: “Cậu hỏi cái này làm gì?”
Trạm Vi Dương không biết nên trả lời vấn đề này như thế nào.
Trần U U quay đầu nói: “Cậu ấy cũng muốn, tìm chỗ làm thêm, nên hỏi, hỏi một chút.”
Từ Ngữ Huyên cười, nói: “Vậy, vậy cũng tốt, nghe nói hắn làm ở tiệm đồ ăn nhanh Thực Nhạc đường Kim Phong, còn có nữ sinh vì ngắm hắn, đặc biệt chạy tới nơi đó ăn cơm.”
Trần U U không vui vì Từ Ngữ Huyên học y nói chuyện, nhưng vì đối phương trả lời câu hỏi của y, y chỉ có thể không tình nguyện nói một tiếng “Cảm ơn“.
Hai người quay đầu lại, Trạm Vi Dương nắm lấy tay áo Trần U U, nói: “Tối nay chúng ta đi xem một chút đi.”
Trần U U hỏi cậu: “Chúng ta đi ăn cơm?”
Trạm Vi Dương gật đầu: “Đi ăn cơm.”
Trần U U nói: “Vậy, buổi chiều tôi gọi, điện thoại cho mẹ, nói chuyện.”
Buổi chiều, Trạm Vi Dương cũng gọi điện thoại về nhà, cậu gọi máy bàn, ngồi xổm ở phía sau khu dạy học trộm gọi điện thoại, bởi vì giáo viên chủ nhiệm không cho phép bọn họ mang di động tới trường học, ngày thường cậu để chế độ im lặng giấu ở trong cặp sách.
Điện thoại đổ chuông vài lần mới được kết nối, người nhận điện thoại là dì La.
Trạm Vi Dương nói: “Dì La, buổi tối con không về nhà ăn cơm.”
Dì La hỏi cậu: “Vậy cháu ăn cơm ở chỗ nào?”
Trạm Vi Dương nói dối: “Bạn học mời con ăn cơm tối.”
Lúc này, bên kia điện thoại truyền đến tiếng của bà nội: “Ai vậy?”
Dì La trả lời bà nội: “Dương Dương, thằng bé nói buổi tối bạn học mời đi ăn cơm, không trở lại.”
Bà nội nói: “Tại sao hôm nay Dương Dương cũng không về, hôm nay đều không về.”
Trạm Vi Dương nghe thấy, hỏi dì La: “Khánh ca cũng không về ạ?”
Dì La đáp: “Phải, Bùi Khánh cũng không về.”
Trạm Vi Dương “Ồ” một tiếng, lại nói: “Con cũng không về, tạm biệt dì La.” Nói xong cậu liền cúp máy, vẫn cứ dựa tường ngồi xổm trên mặt đất, dùng ngón tay nhặt một mảnh lá rụng trên cây rơi xuống, cầm cành cây vẽ hai cái vòng tròn, nghĩ thầm không biết Bùi Khánh buổi tối sẽ đi ăn cơm ở nơi nào.
Buổi chiều tan học, Trạm Vi Dương và Trần U U đều không muồn đi xe đạp, ở trạm xe trước cổng trường đợi xe bus, cùng các học tan học sinh khác chen chúc đi lên.
Vào thời điểm này trong ngày, trên xe bus đều sẽ chen đầy học sinh tan học, thực sự là rất đông, khoảng cách giữa mọi người không có chút khe hở, người hơi thấp một chút hít thở cũng sẽ trở nên khó khăn.
Ở giữa Trạm Vi Dương và Trần U U có một nữ sinh dáng người thấp bé, giống như là một cái bánh Oreo, ba người kề sát bên nhau, hai người đều không nhìn thấy mặt cô, chỉ có thể cách nhau một cái đỉnh đầu nữ sinh nói chuyện phiếm.
Trần U U nói: “ Mẹ tôi mắng, tôi một trận.”
Trạm Vi Dương nói: “Đều trách tôi.”
Trần U U lắc đầu: “Cậu, là anh em của tôi.”
Trạm Vi Dương nói: “Cậu thật tốt.” Cậu đột nhiên nghĩ, mọi người đều đối xử với cậu rất tốt, Trần U U cũng tốt, anh họ cũng tốt, dì La cũng tốt, còn có ba ba và bà nội, chỉ có Trạm Vi Quang không phải quá tốt, nhưng Trạm Vi Quang cũng không bắt nạt cậu, chỉ là không để ý đến cậu.
Từ xe bus đi xuống, hai người đi bộ bảy tám phút mới tìm được quán ăn nhanh, bước vào tìm thấy một bàn trống liền ngồi xuống.
Thời điểm này, công việc kinh doanh của nhà hàng thức ăn nhanh cũng vừa phải, dù không phải xếp hàng nhưng hầu như không có bàn trống.
Trần U U giơ tay gọi người phục vụ, Trạm Vi Dương phụ trách gọi món ăn, lúc chờ đợi đồ ăn đã gọi xong, bọn họ hai người cùng nhau nhìn xung quanh, hi vọng có thể tìm thấy Tạ Linh, đáng tiếc không tìm thấy.
Trạm Vi Dương không nhịn được hỏi: “Là nơi này à?”
Trần U U cau mày: “Trừ phi Từ, Ngữ Huyên lừa, chúng ta.”
Cả hai bọn họ đều cảm thấy hẳn là sẽ không, Từ Ngữ Huyên sẽ không bịa ra một cái quán ăn nhanh để lừa bọn họ. Nếu không thì tối nay Tạ Linh không tới làm việc.
Đồ ăn được mang lên, lúc Trạm Vi Dương cầm đũa đang định kẹp một miếng thịt heo chua ngọt lên, Trần U U đột nhiên dùng đũa của mình gõ đũa của Trạm Vi Dương: “Nhìn kìa, Tạ Linh đến rồi!”
Trạm Vi Dương vội vàng ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy Tạ Linh từ bên ngoài bước vào, hắn đã thay đồng phục học sinh, mặc áo phông và quần jean, lỗ tai đeo tai nghe, khi đi đường hơi cúi đầu.
Hắn đi qua sảng của cửa hàng ăn nhanh, đi thẳng vào trong phòng bếp, sau một lúc hắn cầm theo một cái nilon đựng hộp cơm dùng một lần, rồi vội vàng mà rời khỏi quán ăn nhanh.
Khi đi ra ngoài, Tạ Linh đi ngang qua hai cô gái mặc đồng phục học, hai nữ sinh đều lộ ra biểu tình phấn khích, xem ra giống như Từ Ngữ Huyên nói, thực sự có nữ sinh trường bọn họ vì ngắm Tạ Linh mà cố ý chạy tới ăn cơm.
Chỗ ngồi của Trạm Vi Dương và Trần U U ở gần cửa sổ, ánh mắt cậu nhìn theo Tạ Linh lẫn vào bên đường đám đông, vội vàng đi về phía trước.
Trần U U nói: “Hắn đi, giao hàng sao.”
Trạm Vi Dương không trả lời.
Trần U U lại nói: “Không biết chúng ta, ăn xong rồi hắn, có thể trở về không?”
Trạm Vi Dương ngơ ngác nhìn bên ngoài, vẫn như cũ không trả lời.
Trần U U nói: “Đợi chút còn, chờ hắn sao? Cậu muốn, hay không nói cái gì, với hắn?”
Trạm Vi Dương đột nhiên đứng dậy.
Trần U U kinh ngạc nhìn cậu, sau đó quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cũng không nhìn thấy gì.
Trạm Vi Dương thoạt nhìn rất sốt ruột, không khống chế được muốn chạy ra bên ngoài, cậu nói: “ Chờ tôi một chút, tôi có chút việc.”
Trần U U mở to mắt, vẻ mặt mờ mịt: “Đi đâu?”
Trạm Vi Dương đã đi ra phía ngoài rồi, cậu nói: “Cậu giúp tôi nhìn Tạ Linh, tôi đi chút liền trở về.” Nói xong, cậu tránh khỏi hai bạn học nữ đang ở tìm chỗ ngồi, vội vàng chạy ra ngoài.
Bây giờ là chạng vạng, hôm nay không có nắng, bầu trời phía xa chỉ là một màu xám trắng, đèn đường trên phố không biết đã sáng từ lúc nào, ánh đèn là màu cam vàng ấm áp.
Đường phố này có rất nhiều quán ăn, cũng có rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn chín, nhiều người trẻ tuổi vừa mới tan tầm đang tìm kiếm quán ăn, cũng có những người trung tuổi mua đồ ăn chín ở cửa hàng muốn mang về ăn cùng gia đình.
Trạm Vi Dương chạy xuyên qua đám người, vẫn luôn nhìn bóng người thon dài xa xa ở phía trước, thẳng đến một cái ngã tư, người phía trước dừng lại chờ đèn đỏ, cậu chạy tới chắn ở trước mặt anh, thở hổn hển, bắt lấy cổ tay người nọ, buột miệng thốt ra: “Anh.”
Bùi Khánh hiển nhiên có chút kinh ngạc, lông mày nhướng lên.
Mà anh còn chưa nói lời nào, cô gái trẻ tuổi ở bên cạnh nhìn về phía Trạm Vi Dương, mỉm cười mở miệng nói: “Em trai của cậu?”