Cô gái bên cạnh Bùi Khánh thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, mặc áo sơ mi và váy, mái tóc dài uốn xoăn, lớn lên rất xinh đẹp.
Trạm Vi Dương nhìn chằm chằm cô, tự hỏi cô gái này là ai.
Bùi Khánh chú ý tới ánh mắt Trạm Vi Dương, nói với cậu: “ Đây là chị gái ở công ty mà anh thực tập, tên là Tần Dĩ San, có thể gọi là chị San.”
Tần Dĩ San nghe vậy cười nói: “Em có thể gọi là chị, cậu thì không cần.”
Bùi Khánh cười cười không nói chuyện.
Trạm Vi Dương còn phát ngốc nhìn chằm chằm Tần Dĩ San.
Lúc này, đèn giao thông ở ngã tư đã chuyển sang màu xanh, Bùi Khánh nói: “Qua đường trước đi.” Anh đang định đi về phía trước, thấy Trạm Vi Dương không nhúc nhích, liền vươn tay nắm lấy cổ tay cậu, chờ tới khi dẫn cậu qua đường mới buông tay.
Bọn họ đi qua đường rồi ngừng lại.
Bùi Khánh hỏi Trạm Vi Dương: “Tại sao em lại ở đây?”
Trạm Vi Dương sửng sờ một lúc, phục hồi tinh thần lại nói: “Em tới tìm bạn học.”
Bùi Khánh lại hỏi cậu: “Em đã tìm thấy chưa?”
Trạm Vi Dương nghĩ rằng cậu đã gặp được Tạ Linh rồi, vì thế nói: “Tìm được rồi.”
Bùi Khánh nói: “Ăn cơm chưa?”
Trạm Vi Dương lắc đầu.
Bùi Khánh nói: “Bọn anh đang chuẩn bị đi ăn cơm, cùng ăn nhau đi.”
Tần Dĩ San đứng ở bên cạnh, hai tay khoanh trước ngực, ánh mắt lát dừng ở trên mặt Bùi Khánh một lúc, rồi lại dừng ở trên mặt Trạm Vi Dương một lúc, trên mặt cô vẫn luôn treo một nụ cười nhàn nhàn.
Trạm Vi Dương không nghĩ nhiều, gật đầu đáp: “Được ạ.”
Sau đó Bùi Khánh quay sang hỏi Tần Dĩ San: “Quán ăn mà chị nhắc tới ở chỗ nào?”
Tần Dĩ San nhìn về phía trước, nói: “Gần đến rồi.”
Ba người bọn họ song song đi về phía trước, Trạm Vi Dương đi ở bên cạnh Bùi Khánh, luôn cảm thấy có chút khó xử.
Tần Dĩ San vừa đi vừa hỏi Bùi Khánh: “ Không phải cậu nói nhà cậu không ở bản địa sao? Tại sao còn có em trai ở đây?”
Bùi Khánh nói: “Em họ tôi, tên là Trạm Vi Dương.”
Tần Dĩ San thăm dò nhìn thoáng qua Trạm Vi Dương đi ở phía bên kia của Bùi Khánh, nói: “Em họ à, khó trách lớn lên không giống nhau.” Cô lại nhìn đồng phục học sinh của Trạm Vi Dương, hỏi: “Học sinh trung học?”
Bùi Khánh đáp: “Lớp 11.”
Tần Dĩ San cười với Trạm Vi Dương.
Trạm Vi Dương thật ra cũng không vui lắm, nhưng vì lễ phép, cậu vẫn mỉm cười với Tần Dĩ San.
Tần Dĩ San đưa bọn họ tới một nhà hàng chuyên bán thịt bò, khi ba người đi vào có một chỗ trống bên cửa sổ, Bùi Khánh để Trạm Vi Dương ngồi vào bên trong, bản thân ngồi ở bên cạnh cậu, Tần Dĩ San ngồi ở đối diện, giơ tay kêu người phục vụ lại gọi món.
Chờ thực đơn được mang lên, Tần Dĩ San nhận lấy đưa tới trước mặt Trạm Vi Dương, nói: “Em họ muốn ăn cái gì thì cứ gọi, hôm nay chị gái mời em ăn tối.”
Trạm Vi Dương nhìn thực đơn trước mặt nháy mắt cảm thấy mờ mịt.
Bùi Khánh cúi đầu, kề sát vào bên cạnh Trạm Vi Dương nhẹ giọng nói: “Em chọn đi, để anh mời khách.”
Tần Dĩ San nghe thấy, lập tức nói: “Không được, đã nói là hôm nay chị mời.”
Bùi Khánh nói: “Không phải chị nói, ở trước mặt tôi không phải chị gái sao?”
Trạm Vi Dương không nhịn được ngẩng đầu nhìn về phía Tần Dĩ San, thấy cô đang nhìn thẳng Bùi Khánh, trên mặt là một loại tươi cười khác hẳn ban nãy, Trạm Vi Dương không hình dung được. Cậu vươn tay đem thực đơn đẩy đến trước mặt Bùi Khánh, nói: “Em không gọi món.”
Bùi Khánh cầm lấy rồi đưa lại cho Tần Dĩ San, nói: “Vẫn là chị đến chọn thì tốt hơn.”
Tần Dĩ San lần này không hề đưa đẩy nữa, mà đã quen với nơi này gọi ba món ăn và một món canh, trả lại thực đơn cho người phục vụ, sau đó nói: “Nhà hàng này thực sự rất ngon.”
Bùi Khánh gật đầu, “Chị giới thiệu khẳng định rất tốt.”
Đêm nay Bùi Khánh phải ở công ty thực tập tăng ca, lúc sắp kết thúc, Tần Dĩ San là nhân viên công ty chủ động mời anh cùng ăn tối. Hai người bọn họ thường ngày có chút tiếp xúc trong công việc, nhưng không tiếp xúc nhiều lắm, Bùi Khánh chỉ hơi ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối.
Nhà hàng này cũng là Tần Dĩ San đề xuất, nơi này cách công ty bọn họ không xa, hai người đi bộ từ công ty đến đây tốn không đến hai mươi phút, nếu không phải trên đường gặp Trạm Vi Dương, hẳn là đã đến nhanh hơn một chút.
Việc kinh doanh của nhà hàng rất tốt nên việc phục vụ các món ăn có vẻ hơi chậm.
Trong quá trình chờ đợi đồ ăn mang, Bùi Khánh vẫn luôn nói chuyện phiếm cùng Tần Dĩ San, hai người nói đều là việc công tác của bọn họ. Bởi vì Bùi Khánh hiện tại chỉ mới năm cuối nên Tần Dĩ San cũng cho anh không ít lời khuyên về công việc trong tương lai.
“Cậu tính toán học nghiên cứu sinh à?” Tần Dĩ San hỏi Bùi Khánh.
Bùi Khánh trả lời: “Đang cân nhắc.”
Đề tài của hai người bọn họ, Trạm Vi Dương nhiều nhất có thể nghe hiểu một phần ba, cậu vẫn luôn ngồi rất an tĩnh, vừa mới bắt đầu một bên nghe bọn họ nói chuyện phiếm một bên nhìn bọn họ, sau lại có chút nôn nóng bất an mà đong đưa chân chân của mình.
Bùi Khánh duỗi một tay xuống dưới bàn ăn đè lại đôi chân đang đung đưa của Trạm Vi Dương, nhìn cậu hỏi: “Có đói bụng không?”
Trạm Vi Dương thật ra cũng đói bụng, nhưng lúc này lại lắc đầu, nói: “Em không đói.”
Tay Bùi Khánh vẫn không còn ở trên đùi cậu không rời đi, cách một lớp quần đồng phục mỏng manh, Trạm Vi Dương cảm nhận được lực đạo lòng ấm áp từ lòng bàn tay anh, lúc Trạm Vi Dương không nhịn được lại muốn cử động, anh thậm chí còn co ngón tay vào trong, siết cậu một cái.
Trạm Vi Dương cảm thấy bị anh niết đến ngứa ngáy, không dám động đậy.
Bùi Khánh gọi người phục vụ tới, hỏi cô đồ ăn còn phải đợi bao lâu, khi nghe thấy câu trả lời có lệ, lại hỏi người phục vụ có món ăn nhẹ nào có thể phục vụ ngay lập tức hay không.
Người phục vụ nói có đá bào.
Bùi Khánh nhìn về phía Tần Dĩ San: “Chị Dĩ San có muốn không?”
Tần Dĩ San nói: “Tôi không ăn lạnh.”
Bùi Khánh liền nói với người phục vụ: “Tôi muốn một chén.”
Người phục vụ xoay người rời đi, rất nhanh đã bưng một chén đá bào đường đỏ tới đặt ở trên mặt bàn cho bọn hắn, bàn tay nắm lấy đùi Trạm Vi Dương của Bùi Khánh buông lỏng, nhấc tay lên tới nắm lấy muỗng nhỏ trong chén đem đá bào cùng nước đường đỏ ở bên trên khuấy đều, sau đó đẩy cả bát đến trước mặt Trạm Vi Dương, nói: “Em ăn trước đi.”
Trạm Vi Dương cúi đầu, cầm thìa múc một thìa đá bào đưa vào trong miệng, cảm thấy lạnh lạnh ngọt ngào, nháy mắt tâm tình cũng không còn nôn nóng nữa, cậu quay đầu lại, ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Khánh.
Bùi Khánh cũng đang nhìn cậu, sau khi đối diện với ánh mắt cậu, mỉm cười.
Vì thế Trạm Vi Dương cũng cười, rũ mắt xuống tiếp tục ăn đá bào.
Tần Dĩ San một tay chống cằm, nhìn bọn họ hồi lâu, lúc này mới nói: “Cậu chăm sóc em họ của mình rất tốt.”
Bùi Khánh nói: “Hiện tại tôi ở nhờ nhà bọn họ, cậu và bà đều chăm sóc tôi rất tốt, tôi cũng nên chăm sóc em ấy.”
Nói đúng ra, bà nội Trạm Vi Dương xem như là bà ngoại Bùi Khánh, nhưng dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, sau khi Bùi Khánh đến vẫn luôn theo hai anh em Trạm Vi Dương gọi bà nội, mọi người cũng không cảm thấy có gì không phù hợp.
Tần Dĩ San cũng không biết quan hệ của Bùi Khánh và Trạm gia, đương nhiên không nghe ra vấn đề gì, cô chỉ cười nhìn Bùi Khánh, nói: “Tính cách của cậu trưởng thành hơn nhiều so với tuổi thật.”
Bùi Khánh cười nói: “Có lẽ là tôi già rồi.”
“Tôi nói chính là tính cách chứ không phải diện mạo,“ Tần Dĩ San nói, “Cậu vừa tới công ty chúng ta thực tập, tôi liền cảm thấy cậu so với sinh viên khác trầm ổn hơn, hiện tại rất nhiều nam sinh tốt nghiệp đại học ra làm việc cứ nhưng một đứa trẻ, học sinh như cậu thì ngược lại, cảm giác so với bọn hắn càng ổn trọng đáng tin cậy.”
Bùi Khánh cười một tiếng, cúi đầu cầm đũa lên bàn rồi nhẹ nhàng đặt xuống, không có nói gì nữa.
Lúc này cuối cùng người phục vụ cũng mang đồ ăn lên.
Tần Dĩ San hỏi Bùi Khánh: “Có muốn uống bia không?”
Bùi Khánh nói: “Chị muốn không? Nếu chị muốn uống tôi có thể uống cùng chị.”
Tần Dĩ San lắc đầu: “Tôi không uống.”
Bùi Khánh nói: “Vậy tôi cũng không uống.”
Tần Dĩ San nghe vậy, nói: “Cậu uống một ít đi, loại này thời tiết thích hợp uống bia.”
Bùi Khánh có vẻ hơi do dự, giơ tay gọi người phục vụ mở một chai bia đưa tới đây.
Bia đã ướp lạnh, trên bình thủy tinh che một tầng sương mù màu trắng.
Trạm Vi Dương mới vừa ăn xong đá bào, thấy lớp sương trên bình rượu thượng, không nhịn được vươn ngón tay ra lau lau.
Bùi Khánh duỗi tay cầm lấy chai bia, dán lên trên mặt Trạm Vi Dương.
Trạm Vi Dương “Ai ya!” một tiếng, vội vàng rụt cổ lại trốn sang một bên, trốn không thoát liền giơ tay lên che mặt lại.
Bùi Khánh hỏi cậu: “Muốn uống không?”
Trạm Vi Dương che lại khuôn mặt bị đông lạnh đỏ bừng, gật đầu.
Bùi Khánh đem miệng chai bia đưa đến trước mặt cậu, cậu thật sự nghĩ rằng Bùi Khánh muốn cho mình uống, vì thế cúi người xuống, môi vừa mới dán lên miệng chai, Bùi Khánh đã lấy chai bia đi, nói: “Anh vừa nhớ ra, em vẫn là học sinh trung học, không thể uống rượu.”
Trạm Vi Dương muốn nói thật ra cậu đã từng cùng uống rượu với Trần U U, rồi lại sợ hãi Bùi Khánh biết sẽ nổi giận, vì thế nói: “Em cũng vừa nhớ ra.”
Bùi Khánh tức khắc nhìn cậu cười.