Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 18: Chương 18




Đi học được hai ngày, Trạm Vi Dương ở siêu thị nhỏ trước cổng trường tiểu mua một lon Coca đưa tới lớp học cho Trần U U, đặt ở trong ngăn kéo bàn học của Trần U U.

Trần U U tới bây giờ vẫn không để ý đến cậu.

Trạm Vi Dương nhân lúc giáo viên không ở trong lớp học, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc phía sau lưng Trần U U một chút.

Kết quả Trần U U quay đầu dung dữ nhìn cậu.

Trạm Vi Dương sợ hãi rụt ngón tay lại, không dám chọc y nữa.

Đến khi tan học, nữ sinh ngồi cùng bàn với Trần U U đột nhiên hỏi y: “Trạm Vi Dương mua Coca cho cậu, tại sao cậu không uống?”

Trần U U cúi đầu liếc Coca ở trong ngăn bàn, lẩm bẩm nói: “Hỏi, cái này làm gì?”

Bạn cùng bàn nói: “Rất kỳ quái, cảm giác giống như hai người cãi nhau.”

Trần U U dọn dẹp lại mặt bàn không nói tiếng nào, lấy sách giáo khoa của tiết học sau ra.

Bạn cùng bàn cảm khái một câu: “Không ngờ ngươi hai cũng có một ngày lại cãi nhau.”

Trần U U vẫn không uống lon Coca kia.

Tiết đầu tiên kết thúc, Trần U U từ trên chỗ ngồi đứng đậy định đi nhà vệ sinh, y vừa mới xoay người lại, thì thấy Trạm Vi Dương vốn đang nằm ỉu xìu mà trên bàn học, vừa thấy y đứng dậy liền lập tức ngồi ngay ngắn, ngẩng mặt mở to hai mắt nhìn y.

Trần U U rời mắt, một mình đi đến cửa sau phòng học.

Trạm Vi Dương nháy mắt lộ ra biểu tình mất mát, bò trở lại trên mặt bàn học

Trần U U một mình đi nhà vệ sinh, sau khi đi tiểu xong, trở về trong phòng học thấy Trạm Vi Dương vẫn nằm bò ở trên bàn học.

Không biết Trạm Vi Dương có phải ngủ hay không, dù sao cũng không ngẩng đầu lên nhìn y.

Trần U U trong lòng càng bất an, y ngồi xuống, vươn tay lật xem sách giáo khoa trên bàn, sau đó lấy lon Coca ở trong ngăn bàn ra, nghiêng người mở nắp lon.

Trạm Vi Dương vừa nghe thấy tiếng mở Coca, lập tức ngẩng đầu lên, cậu nhìn về phía Trần U U, nói: “Cậu không tức giận sao?”

Trần U U không trả lời, chỉ nói: “Cậu, ngày hôm qua gửi tin, không thể nhìn thấy cậu nữa là, là có ý gì?”

Trần U U nguyện ý nói chuyện với cậu, Trạm Vi Dương rất vui vẻ, nói: “Chuyện đó á, tôi nghĩ cậu vẫn có thể tới thăm tôi, cậu có thể nhìn thấy tôi, nhưng tôi không biết có thể nhìn thấy cậu không.”

Trần U U uống một ngụm Coca, nhịn xuống muốn ý muốn nấc lên, “Không biết cậu, đang nói cái gì.”

Trạm Vi Dương nói: “Không sao đâu.”

Trần U U uống một nửa lon Coca, đậy nắp lại nhét vào trong ngăn bàn, nói: “Tôi ghét Tạ, Linh.”

Trạm Vi Dương khó xử nhìn y: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Cái gì, làm sao bây giờ?”

“Nhưng nếu tôi không theo đuổi được hắn, tôi sẽ tiêu mất.”

Trần U U có chút nghi hoặc, “Cậu, thích hắn, như vậy?”

Trạm Vi Dương không biết nên nói như thế nào, dù sao cậu cũng biết lúc này không thể phủ nhận, phủ nhận thì sẽ bị trừ điểm, chỉ có thể gật đầu.

Trần U U hỏi: “Nếu, không theo đuổi được, thì sẽ bị nổ sao?”

Trạm Vi Dương lắc đầu: “Tôi sẽ không bị nổ.” Cậu tạm dừng một chút, sau đó còn nói thêm: “Nhưng tôi đã gần hết thời gian rồi.”

Trần U U không thể hiểu được: “Cái gì, không có thời gian?”

Lúc này, chuông vào học vang lên, giáo viên đã chuẩn bị vào lớp, toàn bộ lớp học đều yên tĩnh lại, Trần U U cũng không dám nói nữa, quay người lại cùng với cả lớp đứng lên.

Y ngồi xuống không lâu, Trạm Vi Dương từ sau lưng nhét cho y một tờ giấy gấp, y nhận lấy, mở ra xem, bên trên có chữ viết ngay ngắn của Trạm Vi Dương: Tôi muốn tìm người đi tập kích hắn, sau đó tôi có thể đi cứu hắn, như vậy chúng ta có thể làm quen với hắn.

Trần U U liếc giáo viên trên bục giảng một cái, cầm bút lên viết ở dưới dòng chữ: Cậu điên rồi.

Y chờ lúc giáo viên xoay người viết chữ ở trên bảng đen, ném tờ giấy cho Trạm Vi Dương.

Một lúc sau Trạm Vi Dương ném trả lại cho y: Tôi ở trên mạng nhìn thấy có người cho lời khuyên, tôi cảm thấy có thể thử một lần, rốt cuộc thời gian của tôi cũng không nhiều lắm.

Trần U U trả lời:?

Hai người nhờ vào giáo viên không chú ý mà tiếp tục truyền giấy nhỏ.

Trạm Vi Dương: Cậu có nhớ anh Vũ của cậu sao? Có thể hay tìm anh được anh ấy không? Tôi có thể đưa tiền.

Khi còn nhỏ Trần U U có một anh trai nhà hàng xóm tên là Chu Tín Vũ, bởi vì trong nhà cha mẹ công tác bận rộn, thường đem con gửi sang nhà Trần U U. Hồi học tiểu học, Chu Tín Vũ còn từng dạy Trần U U làm bài tập, sau khi lên cấp hai cha mẹ anh ly hôn, liền bắt đầu ở bên ngoài cùng mấy tên côn đồ lăn lộn, cũng chưa tốt nghiệp cấp ba.

Trước đây, khi Trần U U kể về anh Vũ của y cho Trạm Vi Dương, từng nói y ở bên ngoài kết bạn, nếu bị ai bắt nạt có thể tìm anh Vũ tới giúp bọn y, kết quả đến bây giờ, Trạm Vi Dương vẫn chưa từng nhìn thấy anh Vũ.

Vì thế Trạm Vi Dương nảy ra một ý tưởng, có thể nhờ anh Vũ mang vài người ở bên ngoài trường học chặn đường Tạ Linh, sau đó Trạm Vi Dương lao ra ngăn cản bọn họ, giúp Tạ Linh giải vây.

Trần U U một tay chống mặt, cau mày, y cảm thấy lời khuyên này thế nào cũng không đáng tin.

Chờ đến bữa cơm, Trạm Vi Dương vẻ mặt nghiêm nghị nói với Trần U U: “Tôi sắp hết thời gian rồi.”

Trần U U nói: “Rốt cuộc, là thời gian gì?”

Trạm Vi Dương lấy giăm bông Trần U U thích ăn bên trong khay đồ ăn của mình đều gắp cho y, nói: “Cậu giúp tôi đi.”

Trần U U nâng lên tay gãi gãi mũi, nói: “Tôi, không phải, không giúp cậu, là --”

Cậu còn chưa nói dứt lời, nhà ăn truyền đến âm thanh cãi vã, tất cả học sinh đang ăn đều nhìn về phương hướng cãi nhau, thấy hai nữ sinh đang cãi nhau, trong đó một người Trạm Vi Dương còn rất quen mắt, chính là nữ sinh thường xuyên đi cùng một chỗ với Tạ Linh.

Hai nữ sinh không biết vì cái gì bắt đầu cãi nhau, nhưng mà người ngồn ở bàn bên cạnh các cô chính là Tạ Linh.

Khi tiếng cãi vã ngày càng lớn hơn, một số học sinh quen biết với hai cô gái kia đi tới khuyên giải, lúc này, Tạ Linh đột nhiên đứng dậy bưng khay cơm của hắn lên, trầm mặc đi ra bên ngoài.

Có người ở sau người gọi hắn, hắn cũng không quay đầu lại.

Lúc này là lúc nhà ăn buổi trưa đông người nhất, gần như không tìm thấy chỗ trống, chỉ có dãy ghế bên cạnh bọn Trạm Vi Dương kề sát vách tường mới ngẫu nhiên có một chỗ trống, mà dãy bàn của Trạm Vi Dương và Trần U U chỉ còn lại hai cái bàn có chỗ trống.

Khi Tạ Linh đi qua bên cạnh bọn họ, dừng lại, nhìn hai người bọn họ, rồi chọn Trạm Vi Dương, nói: “Bạn học, tôi có thể ngồi vào được không?”

Trạm Vi Dương lập tức ngơ ngác đứng đậy, lui về tạo thành một cái lối đi, để Tạ Linh bưng khay đồ ăn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh cậu.

Trần U U nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Tạ Linh, y còn chưa quên tối hôm qua Tạ Linh mắng y bệnh thần kinh.

Tạ Linh cũng không thèm nhìn y, sau khi ngồi xuống liền vùi đầu tiếp tục ăn cơm.

Trạm Vi Dương ngồi trở lại, cậu cầm đũa lên, cũng không có tâm trạng ăn nữa, mà là nhẹ nhàng nói với Tạ Linh: “Xin chào, tôi tên là Trạm Vi Dương.”

Tạ Linh dừng lại động tác, khẽ gật đầu, sau đó lại tiếp tục ăn cơm.

Trạm Vi Dương nói: “Tôi học lớp 11 – 3, năm nay 17 tuổi, cao 1m74, chòm Bạch Dương, nhóm máu B.”

Tạ Linh dừng lại, lấy tai nghe từ trong túi áo đồng phục ra, một trái một phải nhét vào lỗ tai, chuyên tâm mà ăn cơm trưa của hắn.

Trạm Vi Dương câu cuối cùng nói được một nửa, âm thanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng nuốt xuống: “Nếu cậu có thời gian, chúng ta có thể cùng đi tưới nước cho cây...” Cậu phiền muộn cúi đầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.