Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 19: Chương 19




Trần U U vẫn luôn nhìn chằm chằm Tạ Linh, trong lòng tràn đầy phẫn nộ giống như muốn tràn ra, nhưng lại chưa nghĩ ra dùng cách nào để trả thù hắn.

Tạ Linh ăn cơm rất nhanh, hắn nói với Trạm Vi Dương xin nhường một chút, lúc bưng khay đồ ăn rời khỏi bàn, đột nhiên nói với Trần U U: “Xin cậu đừng nhìn tôi nữa.”

Trần U U tức khắc mặt đỏ bừng, y đặt mạnh đũa xuống, đột nhiên đứng dậy, nói: “Tôi, tôi, tôi...”

Trạm Vi Dương kinh sợ nhìn y, biết y càng tức giận càng sốt ruột thì càng nói lắp lợi hại.

Mà lúc này Tạ Linh đã đi rồi, tai nghe vẫn còn ở trong tai, khả năng cao là không nghe thấy Trần U U nói cái gì.

Trần U U mới đem lời nói cho hết: “Tôi điên rồi, tôi, tôi, tôi mới nhìn cậu!”

Trạm Vi Dương rất lo lắng, nhìn sắc mặt Trần U U từ hồng biến thành trắng, sau đó cứ ở nơi đó nổi giận, giống như ếch xanh chỉ chờ dùng sức công kích, vì vậy cậu đi tới duỗi tay sờ phía sau lưng y để y thuận khí: “Đừng tức giận.”

Trần U U nói: “Đều, đều tại cậu!”

Trạm Vi Dương trong lòng khó chịu, gật đầu nói: “Đều tại tôi, cậu đừng nóng giận.”

Trần U U vươn tay nắm lên một chiếc đũa, hai tay dùng sức bẻ, trong lòng nghĩ: Đây là kết cục của Tạ Linh! Kết quả bẻ nửa ngày cũng không bẻ gãy, liền ném chiếc đũa trở về, nghĩ thầm: Vừa rồi không tính, kết cục của Tạ Linh nhất định phải thảm hại hơn chiếc đũa này!

Sau bữa tối, Bùi Khánh bị bà nội gọi lại, nói TV trong phòng khách tầng một có vấn đề.

Bùi Khánh ở trong phòng khách giúp bà nội điều chỉnh TV nửa tiếng.

Bàn nội ngồi ở trên sô pha, đầu gối đắp thảm mỏng, càng nhìn Bùi Khánh càng vừa lòng, bà nói: “Nếu ta có cháu gái, nhất định sẽ đem cháu gái gả cho cháu.”

Dì La vừa rửa sạch bát đi ra tới phòng khách, vừa lau tay lên tạp dề vừa nói: “Nói gì vậy, Tiểu Bùi không phải là cháu của bà sao?”

Bà nội suy nghĩ một lúc, nói: “Đúng vậy, ta già nên hồ đồ rồi.”

Bùi Khánh cười một cái không nói chuyện, điều chỉnh TV đến chương trình bà nội muốn xem, sau đó mới đi lên tầng hai.

Tầng hai có một cái ban công lớn hình bán nguyệt, lúc mới vừa chuyển đến, Trạm Bằng Trình bỏ tiền mua mấy bồn hoa và cây đặt ở mép ban công, hiện tại là dì La vẫn luôn tưới nước cho hoa cỏ.

Trạm Vi Dương sau khi lên tầng vẫn luôn ở trên ban công, cậu đem từng chậu hoa cỏ ở đây đều dịch sang một bên, cuối cùng ở bên trong để trống ra một vị trí tốt nhất, ở chỗ kia đứng một lúc, sau đó xoay người bò lên trên lan can bê tôn ngồi xuống, thả hai chân ra phía bên ngoài ban công.

Từ nơi này có thể nhìn thấy vườn hoa lớn ở giữa tiểu khu và đài phun nước ở giữa vườn hoa, buổi tối có rất nhiều phụ huynh mang theo đứa nhỏ chơi đùa ở gần đó.

Cậu vừa rồi dọn chậu hoa đổ một thân mồ hôi, hiện tại bị gió thổi qua đều thu trở về, nhưng trên người vẫn có có chút dính nhớp, hai chân vô thức lắc lư ở không trung.

“Dương Dương.”

Trạm Vi Dương nghe thấy sau lưng có người gọi cậu, vội vàng quay đầu lại nhìn, thì thấy Bùi Khánh.

Bùi Khánh đứng trước cánh cửa dẫn ra ban công, nói với cậu: “Xuống dưới.”

Trạm Vi Dương xoay người, thu hai chân lại, sau đó lập tức nhảy xuống sàn ban công, đi về phía Bùi Khánh, nói: “Khánh ca?”

Bùi Khánh nói: “Sau này đừng trèo lên nữa, quá nguy hiểm.”

Trạm Vi Dương gật đầu.

Bùi Khánh nói xong liền xoay người rời đi. Hôm nay anh mặc một cái sơ mi trắng và một chiếc quần tây, vạt áo sơ mi giấu vào lưng quần, càng khiến cho eo thon chân dài.

Trạm Vi Dương chưa từng thấy anh mặc như vâyh, tò mò đi theo phía sau anh, nói: “Khánh ca, hôm nay anh nhìn rất đẹp.”

Bùi Khánh đi đến trước cửa phòng mình, vươn tay vặn mở cửa phòng, nghe vậy hỏi một câu: “Ngày hôm qua anh không đẹp?”

Trạm Vi Dương vội vàng nói: “Cũng đẹp, mỗi ngày đều đẹp, anh là đẹp nhất.”

Bùi Khánh cười, anh đương nhiên biết mình ưa nhìn, nhưng có người hào phóng không keo kiệt mà khen ngợi anh, vẫn là lần thứ đầu tiên gặp được.

Lúc anh vào phòng thấy Trạm Vi Dương theo vào cũng không ngăn cản. Tối hôm qua Trạm Vi Dương ngủ ở phòng anh, sáng sớm hôm nay vội vàng đi học, hiện tại chăn và gối đầu vẫn còn để ở trên giường anh.

Bùi Khánh muốn thu dọn đồ đạc, thay quần áo rồi đi tắm, nhìn thấy Trạm Vi Dương vạt áo dính bùn đất, liền hỏi: “Em muốn đi tắm rửa trước không?”

Trạm Vi Dương lắc đầu, nhưng rất nhanh liền nói: “Em có thể tắm cùng anh không?”

Bùi Khánh không chút nghĩ ngợi liền nói: “Không thể.”

“Ồ” Trạm Vi Dương có hơi mất mát.

Bùi Khánh liếc cậu một cái, nói: “Em lớn như vậy, còn cùng tắm với ai sao?”

Trạm Vi Dương nói: “Không có, em chỉ muốn cùng tắm với anh thôi. Em từ lâu đã không cùng tắm với ba ba rồi.”

Bùi Khánh lấy quần áo ra khỏi tủ, đóng cửa tủ lại, biểu tình có chút nghiêm túc nói với Trạm Vi Dương: “Em cũng gần như được xem là người trưởng thành rồi, nên chú ý cùng người khác bảo trì khoảng cách thích hợp, bất kể đối phương là nam hay là nữ.”

Trạm Vi Dương ngơ ngẩn nhìn anh, nói: “Được.”

Bùi Khánh đi tắm rửa.

Trạm Vi Dương trở về phòng, một lúc sau mới bất an đi ra, cậu đi đến cửa phòng tắm, ghé tai ở trên cửa nghe tiếng nước bên trong, sau đó xoay người dựa lưng vào cửa trượt xuống dưới ngồi xếp bằng trên mặt đất.

Chờ Bùi Khánh tắm rửa xong mở cửa ra, cúi đầu liền thấy Trạm Vi Dương ngồi đưa lưng về phía anh, thu lại bước chân suýt bước ra ngoài, hỏi cậu: “Em đang làm gì?”

Trạm Vi Dương cố gắng ngửa đầu ra sau nhìn anh: “Em đang đợi anh.”

Bùi Khánh hỏi: “Chờ anh làm gì?”

Trạm Vi Dương khóe mắt cùng khóe miệng bất giác xuống rũ, tâm trạng thấp thỏm,nói: “Anh không vui sao?”

Bùi Khánh nói: “Tại sao em lại cảm thấy anh không vui?”

Trạm Vi Dương nắm lấy bàn chân mình, ngón tay vô thức dùng sức bóp lấy làn da mềm mại của mu bàn chân, nói: “Em cảm thấy các anh đều không thích em.”

Bùi Khánh không đoán được Trạm Vi Dương sẽ nói những lời này, anh qua vài giây mới hỏi: “Bởi vì anh không tắm chung với em sao?”

Trạm Vi Dương lắc đầu, “Không phải, chỉ là cảm thấy em có khả năng làm phiền anh. Hôm nay em cũng làm phiền Tạ Linh, còn hại Trần U U.”

“Tạ Linh là ai?” Bùi Khánh hỏi cậu.

Trạm Vi Dương đột nhiên ngậm miệng, dùng sức lắc đầu.

Bùi Khánh đoán là bạn học của cậu.

Trạm Vi Dương ngồi ở cửa bất động, chặn toàn bộ cửa lại.

Bùi Khánh nói: “Em đứng dậy trước.”

Trạm Vi Dương không chịu.

Vì thế Bùi Khánh ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng chọc một chút sau eo cậu.

Trạm Vi Dương cực kỳ sợ ngứa, “Ai ya” một tiếng lập tức co rụt cả người lại.

Bùi Khánh biết cậu sợ ngứa, dùng ngón tay gãi eo cậu.

Bây giờ Trạm Vi Dương giống bị chọc vào chốt mở, thân thể gầy gò mềm mại vặn vẹo không nhịn được cười rộ lên, nói: “Đừng cào em!”

Bùi Khánh an tĩnh nhìn cậu, cũng không dừng lại.

Trạm Vi Dương không chịu đựng được, cúi người về phía trước, quỳ trên mặt đất muốn bò tới phía trước.

Bùi Khánh gãi gãi gan bàn chân cậu.

Trạm Vi Dương “Nha” một tiếng, vội vàng lật người nằm ngửa ra, thu chân lại, hai tay ôm đầu gối.

Mặt cậu đổ bừng hai mắt phiếm hồng, vừa cười vừa thở phì phò nhìn Bùi Khánh, nói: “Em không chơi nữa.”

Bùi Khánh đưa tay về phía cậu.

Cậu khẩn trương, cố thu mình.

Kết quả Bùi Khánh chỉ xòe bàn tay ra trước mặt cậu, cậu nhìn một lúc rồi nắm lấy tay Bùi Khánh, Bùi Khánh dùng sức muốn kéo cậu dậy.

Khi Trạm Vi Dương mượn lực đứng dậy, cố ý lao về phía trước nhào lên người Bùi Khánh, đem Bùi Khánh áp đảo ngồi khóa ở trên đùi anh, bắt đầu cùi anh.

Cào nửa ngày, Trạm Vi Dương phát hiện Bùi Khánh không có phản ứng, cậu cúi đầu, đôi tay đè lên ngực anh, kỳ quái hỏi: “Không ngứa sao?”

Bùi Khánh ngẩng đầu nhìn cậu, bình tĩnh lắc đầu, khẽ cười nói: “Không ngứa.”

Trạm Vi Dương cho rằng có lẽ Bùi Khánh đang lừa cậu, đem tay vói vào bên trong vạt áo thun của Bùi Khánh, hướng lên trên muốn gãi vào nách anh.

Lần này Bùi Khánh đè tay cậu lại, kéo ra khỏi quần áo mình, nói: “Được rồi, đừng náo loạn.”

Trạm Vi Dương vẫn không hết hi vọng.

Bùi Khánh hơi trầm giọng xuống: “Nghe lời.”

Cậu rút tay về, không cam lòng từ trên người Bùi Khánh bò dậy, sau đó kéo Bùi Khánh lên khỏi mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.