Buổi tối, Trạm Vi Dương lại thuận lợi ngủ ở trong phòng Bùi Khánh. Cậu cũng không biết tại sao mình lại thích Bùi Khánh như vậy, chỉ cảm thấy cùng anh ở bên nhau rất thoải mái rất vui vẻ, rất có cảm giác an toàn.
Thực ra Bùi Khánh cũng không dành quá nhiều thời gian ở trên người cậu, khi cậu nằm ở bên cạnh Bùi Khánh, Bùi Khánh mở đèn bàn đang đọc sách chuyên ngành, trong phòng rất yên tĩnh, thường thường truyền đến tiếng Bùi Khánh lật sách.
Lúc này điện thoại của Trạm Vi Dương vang lên âm thanh báo tin nhắn, ở trong không gian yên tĩnh có điểm đột ngột, cậu sợ làm ồn đến Bùi Khánh đọc sách, vội vàng tắt âm điện thoại đi.
Tin nhắn trên điện thoại là của Trần U U gửi tới, y nói với Trạm Vi Dương: “Tối hôm nay tôi đi tìm anh Vũ, hắn nói có thể giúp chúng ta giáo huấn Tạ Linh, cậu cảm thấy thời gian nào thì thích hợp?”
Trạm Vi Dương liếc Bùi Khánh một cái, tuy rằng Bùi Khánh không chú ý đến cậu, cậu vẫn kéo chăn lên che hết cả người mình xuống phía dưới, mới nhắn lại cho Trần U U: “Thật tốt quá! Cần bao nhiêu tiền?”
Trần U U rất nhanh đã trả lời cậu: “Anh Vũ nói rằng hắn là anh em với tôi, không cần tiền, mua chút thuốc lá cho các anh em của hắn là được.”
Trạm Vi Dương nằm trên giường, bên trong chăn chỉ có ánh huỳnh quang từ màn hình di động phát ra chiếu vào trên mặt cậu, mang theo chút vui vẻ tươi cười: “Anh Vũ rất tốt!”
Trần U U nhắn lại: “Cũng được đi.”
Trạm Vi Dương đánh chữ: “Tan học buổi trưa ngày thứ bảy có được không?”
Trần U U nói: “Chắc là có thể, ngày mai tôi gọi điện thoại cho anh Vũ, anh em của hắn thời gian thuận tiện là được.”
Trạm Vi Dương: “Vậy tôi đi mua thuốc lá trước? Nên mua loại thuốc lá nào?”
Trần U U: “Không vội, xong việc rồi lại nói.”
Trạm Vi Dương đang muốn gửi một chữ “Được”, đột nhiên chăn trên đỉnh đầu bị người khác xốc lên.
Bùi Khánh nhìn cậu, hỏi: “Đang làm gì?”
Trạm Vi Dương vội vàng tắt màn hình điện thoại, xoay người đối mặt với Bùi Khánh, “Em sợ làm phiền đến anh.”
Bùi Khánh nói: “Không sao, anh chuẩn bị ngủ.” Nói xong, anh đặt sách ở trên tủ đầu giường, vươn tay tắt đèn bàn.
Căn phòng lập tức chìm vào trong bóng đêm, Trạm Vi Dương cái gì cũng không nhìn thấy, cậu chỉ nghe thấy bên người truyền đến tiếng động sột soạt, cảm giác được giường đệm nhẹ nhàng rung chuyển.
Một lát sau, bên người yên tĩnh lại.
Trạm Vi Dương trong bóng tối im lặng nghe, cậu nghe thật lâu vẫn không nghe thấy tiếng Bùi Khánh hít thở, vì thế không nhịn được kề sát về phía anh, cho đến khi bên tai nghe được tiếng hô hấp nhẹ nhàng đồng thời cũng cảm giác được nhiệt độ ấm áp.
Đột nhiên có một bàn tay chắn trên mặt cậu, bịt kín miệng và mũi cậu, cậu nghe thấy Bùi Khánh nói: “Em đang làm gì?”
Lúc này Trạm Vi Dương mới nhận ra mình đã tiến đến quá gần, giống như muốn dán lên mặt Bùi Khánh, cậu dùng cái miệng bị che lại mơ hồ không rõ nói: “Em nghe tiếng anh hít thở một chút.”
Bùi Khánh vẫn che miệng cậu lại, nói: “Nghe tiếng hít thở của anh làm gì?”
Trạm Vi Dương nói: “Khi còn nhỏ ba ba thường sẽ trộm nghe tiếng em hít thở, em cũng lén lút lắng nghe ông ấy.” Nói xong, Trạm Vi Dương cảm giác có chút không thở nổi, quay mặt đi áp má vào lòng bàn tay Bùi Khánh.
Làn da cậu mềm mại tinh tế, hơi mát lạnh, như là ngọc trắng lạnh lẽo, ở trong lòng bàn tay Bùi Khánh dụi dụi.
Bùi Khánh lẽ ra phải thu tay về, nhưng ngón tay lại vuốt ve gương mặt Trạm Vi Dương, trượt đến bên tai cậu, xoa xoa vành tai cậu, hỏi: “Lúc còn nhỏ em có từng bị bệnh không?”
Trạm Vi Dương run rẩy, từ lỗ tai đến gương mặt đều hơi nóng lên, thanh âm không quá rõ ràng nói: “Phải không? Em không nhớ rõ.”
Cậu rất thích cảm giác Bùi Khánh chạm vào mình, nhưng Bùi Khánh rời tay đi, cậu lại lưu luyến ở trong bóng đêm tìm kiếm tay Bùi Khánh.
Bùi Khánh hỏi: “Ba em có đưa em đi khám bệnh không?”
Trạm Vi Dương đột nhiên thu người lại: “Em không muốn gặp bác sĩ.”
Bùi Khánh ôn nhu nói: “Anh không đưa em đi gặp bác sĩ, đừng sợ.”
Trạm Vi Dương nằm xuống gối đầu của mình, nói: “Chúng ta ngủ đi.”
Bùi Khánh đáp: “Được, ngủ ngon.”
Trạm Vi Dương nhắm mắt lại, sau năm giây, nghe thấy thanh âm hư vô mờ mịt kia nói với cậu: “Trạng thái yêu đương tiêu cực tăng, trừ 2 điểm. Điểm người dùng hôm nay: 40 điểm.”
Cậu lập tức mở mắt ra, yên lặng thở dài một hơi, đem chăn kéo lên che mặt lại mới tiếp tục ngủ.
Ngày hôm sau đến trường, Trần U U có vẻ hơi phấn khích.
Trong phòng học không dễ nói chuyện, sau khi ăn xong cơm trưa, hai người ngồi xổm ở góc sân thể dục của trường học, thảo luận buổi trưa ngày thứ bảy làm thế nào để chặn đường Tạ Linh.
Bọn họ đã biết trưa thứ bảy Tạ Linh sẽ đi xe đạp về nhà, Trần U U ở bản đồ trên điện thoại ra, xem những nơi hắn sẽ đi qua trên đường về nhà, thiết kế một địa điểm phục kích.
Trần U U phóng to bản đồ, ném điện thoại xuống đất, một ngón tay chỉ vào một cái hẻm nhỏ trên bản đồ, tay kia dùng sức nhổ cỏ dại trên mặt đất, nói: “Ở, đây ít người....”
Trạm Vi Dương nhìn bản đồ, thấy y tùy ý nhổ cỏ ném trên mặt đất, mở miệng nói: “Đừng nhổ cỏ.”
Trần U U khó hiểu: “Cái gì?”
Trạm Vi Dương nói: “Cỏ đều đã chết.”
Trần U U nói: “Vậy thì sao, làm sao?”
Trạm Vi Dương không muốn cùng Trần U U cãi nhau, lẳng lặng nhặt một cái hòn đá nhỏ trên mặt đất đào một cái hố, đem cỏ mà Trần U U nhổ ra trồng trở lại.
Trần U U mặc kệ cậu, tiếp tục nói: “Đúng là, có một, vấn đề!”
Trạm Vi Dương chuyên tâm đào hố, thuận miệng hỏi: “Cái gì?”
Trần U U buồn rầu mà ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm, nơi đó là sân bóng rổ, buổi trưa sau khi cơm nước xong, Tạ Linh mang theo mấy nam sinh ở cùng nhau chơi bóng rổ. Y nhìn một lúc, nói: “Sau giờ học, chúng tôi sẽ theo Tạ Linh, cùng nhau trở về, không thể bảo đảm sẽ, đuổi kịp hắn, nhưng, không thể đi theo sau hắn, rồi đột nhiên xông, ra ngoài. Hơn nữa, nhỡ đâu tiết cuối cùng, giáo viên giữ tiết, thì, chúng ta phải làm gì?” Y một hơi nói một tràng dài như vậy, gần như đem chính mình nghẹn chết.
Trạm Vi Dương ngẩng đầu lên, nói: “Cái gì?”
Trần U U tức khắc tức giận, duỗi tay bóp lấy cổ Trạm Vi Dương lắc qua lắc lại, “Cậu đi tìm chết, đi!”
Hòn đá nhỏ từ Trạm Vi Dương trong tay rơi xuống, cậu giơ tay bắt lấy tay Trần U U, cố gắng tự cứu mình, hoảng sợ nói: “Ta sắp chết rồi.”
Trần U U buông cổ cậu ra, nhặt điện thoại của mình từ trên mặt đất lên, đứng dậy vỗ vỗ mấy cọng cỏ dính trên điện thoại, nói với Trạm Vi Dương: “Hôm nay đã, là thứ sáu, cậu nghĩ tốt ngày, mai tan học làm thế nào giữ chân, Tạ Linh một chút, rồi chúng ta sẽ, hành động!” Y vốn dĩ muốn ở phía sau thêm một câu “over!” đầy soái khí, lời nói ra tới miệng lại cảm thấy mình sẽ nói lắp, vì vậy đành phải bỏ đi.
Trạm Vi Dương vội vàng đem chỗ đất cuối cùng chôn xuống, đứng lên vỗ vỗ bùn trên tay, đi theo Trần U U ra ngoài sân thể dục.
Hai người một trước một sau đi qua sân trống bên cạnh sân bóng rổ chỗ đám người Tạ Linh chơi bóng.
Khi Trạm Vi Dương đi, vừa lúc bóng rổ của bọn Tạ Linh lộc cộc lộc cộc từ trên mặt đất lăn đến bên chân cậu.
Học sinh lớp 10 không quen biết Trạm Vi Dương, lớn tiếng gọi cậu: “Soái ca, ném bóng lại đây đi.”
Trạm Vi Dương nhặt bóng rổ lên đi về phía bọn họ, lúc thấy nhìn học sinh kia đi tới muốn đưa tay nhận bóng, thình lình nảy ra xúc động, tạt bóng về phía trước, mang theo bóng qua người sau đó thực hiện một cái động tác xinh đẹp ném rổ.
Bóng vào.
Trạm Vi Dương vui vẻ đến mức suýt nhảy dựng lên, nghĩ thầm cậu cũng có thể cùng Bùi Khánh chơi bóng rổ, không cần Trạm Vi Quang.
Chờ cậu xoay người lại, thấy vài người trên sân đều đang nhìn cậu, trong đó có Tạ Linh, cậu lập tức có chút khẩn trương, vội vàng nói: “Tôi xin lỗi.” Sau đó chạy theo Trần U U.