Trạm Vi Dương buổi chiều hôm đó, thời điểm nằm trong phòng tắm ở lầu 3 của Trạm Vi Quang đột nhiên nghe được âm thanh máy móc mang theo khuynh hướng kim loại, một giọng nữ cảm xúc lạnh băng.
Lúc ấy cậu ngủ thiếp đi, thân thể vô thức mà trượt dài xuống, miệng và mũi đều chìm dưới mặt nước. Sau đó cậu nghe được giọng nữ nói: “Hệ thống hẹn hò chính được kích hoạt, tên người dùng: Trạm Vi Dương, giới tính: Nam, tuổi: 17 tuổi, thân cao: 174 cm.”
Trạm Vi Dương bừng tỉnh, thân thể đột nhiên nhảy xuống, đem đầu vươn khỏi mặt nước, dựa vào thành bồn tắm, đau đớn ho khan.
Cái giọng nữ không buông tha cậu, tiếp tục nói: “Hệ thống nhiệm vụ: Đạt tới trạng thái yêu đương sơ cấp, nhiệm vụ đối tượng: Người đầu tiên gặp được ở cổng trường lúc khai giảng.”
Nước trên đầu theo mặt Trạm Vi Dương rơi xuống, cậu nâng lên tay dùng sức mà lau nước trên mặt, cố gắng mở to hai mắt ở tìm kiếm trong phòng tắm.
Phòng tắm diện tích không lớn, xung quanh đều là gạch men sứ màu xanh lá cây nhạt, Trạm Vi Dương không tìm được người phụ nữ đang nói chuyện hoặc là nơi phát ra tiếng loa.
“Điểm ban đầu của người dùng mới: 50 điểm; trạng thái thích tăng tích cực; ngược lại trừ điểm, Điểm toàn nhiệm vụ: 100 điểm; khi điểm bị trừ đến 0, hệ thống tiến trừng phạt.”
“Hệ thống trừng phạt nào?” Trạm Vi Dương ngơ ngẩn hỏi.
Cái âm thanh kia không trả lời cậu.
Xung quanh đột nhiên trở nên an tĩnh, tựa như bộ dáng ban đầu của buổi trưa mùa hè này, ánh mặt trời từ cái cửa sổ thông khí nhỏ phía trên chiếu vào, cùng với tiếng ve sầu khó chịu, là thứ đặc chưng của sự yên tĩnh mùa hè.
Trạm Vi Dương xả nước trong bồn tắm rồi bò ra khỏi phòng tắm. Cậu vừa rồi thiếp đi ở trong nước, bỗng nhiên tỉnh lại sau khi sặc nước, đến bây giờ cả người đều còn có chút hoảng hốt, chân cẳng bủn rủn ngồi ở bên cạnh bồn tắm một lúc lâu, chờ đến khi bình tĩnh lại mới dẫm lên dép lê đứng lên, duỗi tay lấy khăn lông cùng quần áo treo ở một bên.
Lúc ra khỏi phòng tắm, Trạm Vi Dương mặc một cái áo thun rộng, dài đến mông, phía dưới chỉ mặc một cái quần lót.
Cậu đem khăn lông vắt ở trên cánh tay, đang muốn đi về phía cầu thang, đột nhiên nghe được Trạm Vi Quang ở sau người gọi cậu: “Em đang làm cái gì?”
Trạm Vi Dương quay đầu lại.
Trạm Vi Quang đứng ở cửa phòng, mặc một bộ đồ thể dục, trong tay cầm bóng rổ, hắn đi về phía Trạm Vi Dương, thẳng đến ở trước mặt cậu, mới nhìn đầu tóc ướt dầm dề của cậu, ngữ khí không tốt lắm hỏi: “ Em dùng trộm phòng tắm của anh?”
Bởi vì Trạm Vi Quang cao hơn so với Trạm Vi Dương, cho nên Trạm Vi Dương phải ngẩng đầu lên để nói chuyện với hắn, bọt nước trên tóc còn chưa lau khô rơi xuống mặt, nói: “Vâng.”
Trạm Vi Quang xụ mặt: “Anh nói đã nói rất nhiều lần rồi, đừng có lẻn vào phòng tắm của anh để tắm.”
Giọng điệu của Trạm Vi Dương rất bình tĩnh, cậu giải thích: “Chỉ có tầng 3 có bồn tắm.” Tầng hai có hai cái phòng tắm đều không có bồn tắm.
“Vậy em cũng không thể --” Trạm Vi Quang nói đến đây, đột nhiên bị âm thanh dưới lầu đánh gãy, là Bùi Khánh ở cầu thang tầng 2 gọi hắn.
Vì thế hắn chỉ trừng mắt nhìn Trạm Vi Dương một cái, đi về phía cầu thang, thăm dò nói: “Khánh ca, chờ em hai phút, em sẽ xuống ngay.”
Trạm Vi Quang tiện tay đem bóng rổ ném xuống đất, lướt qua bên người Trạm Vi Dương đi vào phòng tắm.
Trạm Vi Dương liếc nhìn bóng lưng hắn, quyết định không thèm để ý đến, tự mình bước xuống dưới tầng.
Bùi Khánh đang đứng ở đầu cầu thang tầng hai, anh đang chờ Trạm Vi Quang cùng nhau đi ra ngoài chơi bóng, không ngờ là Trạm Vi Dương lại xuất hiện ở trên cầu thang.
Trạm Vi Dương sau khi thấy Bùi Khánh, bước chân tạm dừng một chút, gật gật đầu gọi: “Khánh ca.” Sau đó liền cúi đầu tiếp tục bước xuống phía dưới.
Bùi Khánh là con trai của dì Trạm Vi Dương, cũng không phải là con ruột, mà do người chồng tái hôn của dì cậu mang về nuôi. Cho nên, Bùi Khánh tuy rằng là anh họ của hai anh em Trạm Vi Dương và Trạm Vi Quang, nhưng lại cùng người nhà họ Trạm không có quan hệ huyết thống.
Vào tháng 9, Bùi Khánh đã học năm cuối, muốn bắt đầu thực tập ở công ty đầu tư gần nhà của Trạm Vi, cho nên nửa tháng trước dì đã gọi điện cho cha Trạm Vi Dương, Trạm Bằng Trình, nói muốn cho Bùi Khánh đến Trạm gia ở nhờ một đoạn thời gian.
Trạm Bằng Trình ngữ khí nhẹ nhàng lập tức đáp ứng đáp ứng.
Vì thế buổi chiều ngày hôm qua, Bùi Khánh kéo một cái rương hành lý một mình đi đường sắt cao tốc xuyên thành phố, đến nhà của Trạm Vi Dương.
Cha của Bùi Khánh cùng dì của Trạm Vi Dương đã kết hôn được ba năm. Trạm Vi Dương cũng tổng cộng gặp qua Bùi Khánh ba lần, đều vào lúc ăn tết, hai người nói chuyện không quá mười câu.
Cậu không hiểu Bùi Khánh một chút nào.
Bùi Khánh hiển nhiên cũng không quen thuộc Trạm Vi Dương.
Anh chuẩn bị cùng Trạm Vi Quang đi ra ngoài chơi bóng rổ, giống nhau mặc một thân đồ thể dục, mà anh so với Trạm Vi Quang còn cao hơn một chút, thân hình không giống như thiếu niên tinh tế mà theo kiểu thanh niên mạnh mẽ, vai rộng eo hẹp, hai chân cao dài, khuân mặt anh tuấn trẻ trung khiến ai cũng phải ghen tị.
Trạm Vi Dương lê dép, hai cái đùi trần trụi từng bước một đẫm xuống cầu thang, lúc đi qua bên người Bùi Khánh thì nghiêng đầu so sánh chênh lệch chiều cao của chính mình cùng Bùi Khánh, sau đó mới tiếp tục đi về phía phòng của mình.
Bùi Khánh dựa vào bức tường ở góc cầu thang, khi Trạm Vi Dương đi qua gật đầu chào, rồi thu hồi tầm mắt.
Trạm Vi Dương trở lại phòng của mình, duỗi tay đóng cửa.
Trong phòng điều hòa còn mở, độ ấm điều chỉnh có chút thấp, cửa sổ phía trước hướng ra vườn ở tầng 1, cậu đi đến bên cửa sổ, cảm thấy được hơi nóng xuyên qua lớp kính đóng kín và xộc thẳng vào người, khiến người ta nóng và lạnh cùng lúc, giống như trứng rán trên chảo vậy.
Trạm Vi Dương rất nhanh ý thức được so sánh như vậy cũng không thích hợp, cậu nghĩ nghĩ, cũng tìm không thấy được cách miêu tả nào hay hơn, đành phải từ bỏ.
Bên ngoài phòng vang lên tiếng nói chuyện của Trạm Vi Quang cùng Bùi Khánh và tiếng bước chân xuống cầu thang của bọn họ.
Trạm Vi Dương đem cái trán dán trên pha lê ấm áp, tiếp tục nhìn xuống dưới nhà, chờ cậu nhìn thấy thân ảnh Bùi Khánh cùng Trạm Vi Quang cầm bóng rổ đi ra ngoài, cậu mới nghĩ, rõ ràng cậu cũng sẽ chơi bóng rổ vì sao bọn họ không gọi cậu cùng đi, một bên xoay người đi hướng mép giường, một đầu chìm vào giường đệm mềm mại.
Cậu muốn tiếp tục giấc ngủ vừa rồi.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, Trạm Vi Dương đột nhiên nghe thấy tiếng “Tích, tích” nhắc nhở, giống như là tiếng khởi động của dụng cụ nào đó, cậu nhớ tới cái kia hệ thống hẹn hò sơ cấp kia, liền có chút kinh hoảng không rõ, cậu cố gắng giãy giụa suy nghĩ muốn đánh thức chính mình, nhưng là đại não có vẻ như quá mệt mỏi, giãy giụa vài giây, Trạm Vi Dương cuối cùng không thắng nổi cơn buồn ngủ, từ bỏ giãy giụa chìm vào giấc ngủ.
Giấc này ngủ trôi qua cả buổi chiều.
Lúc Trạm Vi Dương tỉnh lại, ánh nắng đã không còn chói chang, cậu trở mình, đem chăn kéo lại che đi hai chân lạnh lẽo, ngáp một cái muốn tiếp tục ngủ.
Nhưng mà bên ngoài lại truyền đến tiếng đập cửa, kèm theo giọng nói ôn hòa của Trạm Bằng Trình: “Dương Dương, đang ngủ sao?”
Trạm Vi Dương ngẩng đầu, đáp: “Vâng.”
Trạm Bằng Trình nói: “Mau rời giường, đợi chút chúng ta đi ăn cơm tối.”
Trạm Vi Dương lớn tiếng đáp ứng ông: “Được.”
Vì thế Trạm Bằng Trình nói: “Chờ con ở dưới lầu.” Nói xong, trên hành lang vang lên tiếng bước chân rời đi.
Trạm Vi Dương xoay người xuống giường, mở tủ quần áo ra tìm một cái quần đùi, do dự một chút lại đổi thành quần dài, ngồi ở mép giường đặt lên đùi, sau đó mở cửa phòng bước ra bên ngoài.