Trạm Vi Dương xuống tầng 1, Bùi Khánh đã đi đánh bóng rổ chở về, anh đang ngồi ở trên ghế sô pha trong phòng khách nói chuyện cùng bà nội.
Bà nội năm nay 70, năm trước lúc chen xe bus ở bên ngoài té ngã một cái, sau đó chân tay không thuận, cũng không thế nào ra cửa. Vì thế Trạm Bằng Trình thuê bảo mẫu, một bên chăm sóc cho bà, một bên nấu cơm cho bọn nhỏ.
Bảo mẫu họ La, Trạm Vi Dương gọi cô là dì La. Dì La tới Trạm gia làm việc được hai năm, cùng bọn nhỏ đều quen thuộc, bà thường nói rằng xem Trạm Vi Dương giống như con của mình vậy.
Bà nội vẫn mặc áo sơ mi dài tay cùng với áo khoác dệt kim mỏng, thân hình nhỏ gầy giống như cả người đều rơi vào sô pha, không biết bà nghe Bùi Khánh nói cái gì, khóe miệng khô khốc hoàn toàn mỉm cười, đôi mắt híp thành một cái khe rãnh thật sâu.
Bùi Khánh đầu tiên phát hiện Trạm Vi Dương xuống lầu, anh quay đầu nhìn qua, khẽ cười chào hỏi: “Vi Dương.”
Bà nội vì thế cũng quay đầu lại, thấy Trạm Vi Dương liền nói: “Dương Dương, dậy rồi sao?”
Trạm Vi Dương gật đầu, gọi một tiếng “Bà nội”, lại nhìn về phía Bùi Khánh, gọi anh “Khánh ca“. Gọi người xong, Trạm Vi Dương muốn đi ra ngoài, mới vừa đi hai bước lại dừng lại, quay người nghiêm túc gọi một tiếng “Dì La”, sau đó tiếp tục đi tới cửa.
Vừa mở cửa ra, cả người đều đắm chìm trong ánh nắng ấm áp, thấy sắp hết nghỉ hè, thời tiết nóng lại còn chậm chạp không chịu tan đi, mang theo dư vị nồng đậm quấn lấy người.
Trạm Vi Dương nhịn không được nheo mắt ngẩng đầu, ánh mặt trời chiếu từ cái trán của cậu đến mũi chân.
Trạm Bằng Trình lái một chiếc xe việt dã bảy chỗ ra khỏi gara đậu trước cửa nhà, ông hạ kính xe, hướng Trạm Vi Dương đứng ở cửa phơi nắng nói: “Dương Dương mau lên xe.” Giọng điệu của ông tràn đầy quan tâm, như thể đau lòng Trạm Vi Dương đổ mồ hôi vì nắng nóng.
Trạm Vi Dương không nhúc nhích, cậu quay đầu lại thì thấy Trạm Vi Quang đã từ trên tầng đi xuống, hẳn là mới vừa tắm rửa thay quần áo, cùng Bùi Khánh hai người một trái một phải đỡ bà nội đi ra ngoài.
Trạm Bằng Trình xuống xe, mở cửa băng ghế sau.
Trạm Vi Dương yên lặng lên ô tô, một mình chui vào hàng ghế cuối cùng ngồi xuống.
Hôm nay cả nhà cùng nhau đi ra ngoài ăn tối, Trạm Bằng Trình lái xe, bà nội và dì La ngồi ở hàng ghế giữa, Trạm Vi Quang chủ động nhường ghế phụ cho Bùi Khánh, hắn chui vào hàng cuối cùng, ngồi cách Trạm Vi Dương một ghế.
Bùi Khánh đang ngồi ở ghế phụ gọi điện cho quán ăn đặt chỗ.
Cả nhà bọn họ đều có vẻ thích Bùi Khánh, Trạm Vi Dương có chút thờ ơ nghĩ, ngáp một cái, đem trán dán lên kính cửa sổ xe ấm áp.
Bữa tối ăn vịt nướng.
Trạm Vi Dương rất thích ăn vịt nướng, tuy rằng cậu không thích dưa chuột và hành lá, nhưng điều đó cũng không ngăn được cậu ăn món vịt quay đầy nước sốt.
Mỗi lần ra ngoài ăn vịt nướng, Trạm Bằng Trình thích là việc gói vịt quay cho Trạm Vi Dương, ông một bên bọc, một bên còn cùng Bùi Khánh nói chuyện phiếm.
Trạm Vi Dương nghe Trạm Bằng Trình hỏi Bùi Khánh về công việc thực tập, Bùi Khánh liền bắt đầu cùng Trạm Bằng Trình nói về công ty thực tập của anh.
Bọn họ hàn huyên gần hết bữa ăn, chờ đến khi Trạm Vi Dương gần như đã ăn no, cậu nghe thấy Trạm Bằng Trình đột nhiên nói: “Vi Quang ngày một phải quay về trường học.”
Trạm Vi Quang vẫn luôn không để ý mà nghịch di động, lúc này mới đột nhiên ngẩng đầu lên, nhìn về phía Trạm Bằng Trình.
Trạm Bằng Trình tiếp tục nói: “Ngày mai cậu phải đi công tác, lần này đi ra ngoài tương đối phức tạp, có thể mất khoảng một tháng, không biết trên đường có thể bớt chút thời gian trở về hay không.”
Bùi Khánh buông đũa, anh dựa vào lưng ghế, lẳng lặng nghe Trạm Bằng Trình nói.
Trạm Bằng Trình nói với Bùi Khánh: “Đến lúc đó trong nhà chỉ có cháu với Dương Dương, còn có bà cùng dì La.”
Bùi Khánh hiểu ý của Trạm Bằng Trình, anh nói: “Cháu sẽ chăm sóc tốt trong nhà, cậu không cần lo lắng.”
Trạm Vi Dương nhìn vài miếng vịt nướng còn dư lại trên mâm, nhịn không được cầm lấy chiếc đũa gắp một miếng, chấm nước tương đưa vào trong miệng.
Trạm Bằng Trình nói: “Nấu cơm quét tước vệ sinh đều có dì La, thực ra cũng không cần cháu làm gì cả, chỉ là giúp cậu để ý Dương Dương. Cháu có bằng lái không? Bác để lại chìa khóa xe, nếu có chuyện gì, như là bà nội không thoải mái, cháu giúp Dương Dương một chút.”
Trạm Vi Dương không khỏi quay đầu nhìn Bùi Khánh, vừa vặn Bùi Khánh cũng nhìn cậu. Ánh mắt hai người mới vừa vừa tiếp xúc, Trạm Vi Dương liền quay đầu đi.
Bùi Khánh nói: “Cháu sẽ.”
Trạm Vi Quang đưa tay cầm lấy một con chiếc đũa, chỉ vào Trạm Vi Dương: “Đừng gây chuyện với Khánh ca.”
Trạm Vi Dương không lên tiếng, đổi lại Trạm Bằng Trình nói: “Đừng bắt nạt em trai con.”
Trạm Vi Quang khinh thường bĩu môi.
Bùi Khánh cười cười, nói: “Vi Dương rất ngoan.”
“Ai --” không biết vì cái gì, Trạm Bằng Trình đột nhiên khẽ thở dài. Sau khi suy nghĩ xong, ông nói với Bùi Khánh: “Còn chuyện khác phải phiền cháu.”
Bùi Khánh nói: “Cậu không cần phải khách sáo.”
Trạm Bằng Trình nói: “Dương Dương rốt cuộc đã là học sinh năm hai trung học. Trường học của bọn, học sinh ngoại trú không có tiết tự học buổi tối, cậu cảm thấy vẫn cần có người cùng nó ở nhà đọc sách, đến lúc đó làm phiền cháu mỗi đêm trông nó. Không biết có bất tiện không?”
Bùi Khánh hơi hơi quay đầu đi nhìn về phía Trạm Vi Dương, mỉm cười nói: “Đương nhiên thuận tiện. Cháu buổi tối cũng phải đọc sách, vừa hay cùng tự học với Vi Dương.”
Trạm Bằng Trình ngữ khí có chút khó xử: “Dương Dương thành tích không tốt lắm --” nói tới đây, ông vội vàng bổ sung một câu: “Nó không ngốc, chỉ là không dễ tập trung, nếu là không ai quản, nó nhất định không có cách nào chuyên tâm học tập.”
Ông mới vừa nói xong, bà nội ở bên cạnh cũng thêm một câu: “Không ngu ngốc, Dương Dương không ngu ngốc chút nào.”
Trạm Vi Dương liếm chút tương ngọt trên đũa, nghĩ thầm Trạm Vi Quang nói cậu ngốc, nhưng cậu cũng không quan tâm lắm đến việc mình có ngốc hay không.
Bùi Khánh trên mặt vẫn là mang theo tươi cười, nói: “Vi Dương rất thông minh. Rất nhiều đứa trẻ thông minh, nhưng lại không tập trung vào việc học.”
Trạm Bằng Trình liên tục gật đầu, hiển nhiên là hưởng thụ những lời này.
Vì thế một nhà bọn họ càng thích Bùi Khánh.
Ăn xong cơm tối trở về nhà, từng người về phòng tắm rửa ngủ.
Bà nội cùng dì La ở tại tầng một, Trạm Vi Quang ở tầng 3 một mình, phòng của Trạm Vi Dương, Trạm Bằng Trình và Bùi Khánh ở tầng hai.
Tầng hai có hai phòng tắn, một cái ở phòng ngủ chính của Trạm Bằng Trình, một cái dùng chung ở trên hành lang.
Trạm Vi Dương cầm bộ đồ ngủ chuẩn bị đi tắm, vừa mới mở cửa phòng ra, liền nhìn thấy cửa phòng của Bùi Khánh ở hành lang bên kia mở ra.
Cậu cũng không tại sao nên vội vàng trốn trở về, chỉ dùng lỗ tai ghé vào cửa nghe Bùi Khánh đi vào phòng vệ sinh đóng lại cửa phòng.
Trạm Vi Dương đợi trong chốc lát mới từ trong phòng đi ra, đi đến cửa phòng tắm, bên trong nghe thấy tiếng nước chảy, hẳn là Bùi Khánh đang tắm rửa.
Cậu do dự một chút, cầm quần áo đi vào phòng Trạm Bằng Trình. Cậu tắm trong phòng tắm nhỏ của Trạm Bằng Trình, Trạm Bằng Trình đang ở mép giường thu thập hành lý, trên mặt đất một cái mở ra rương hành lý, đã xếp vào một nửa đồ vật.
Trạm Vi Dương bước tới, ngồi xổm bên cạnh Trạm Bằng Trình.
Trạm Bằng Trình đem quần áo gấp trong tay đặt xuống, xoay người sờ đầu Trạm Vi Dương, nói với cậu: “Ba ba không ở nhà, con phải nghe lời Khánh ca ca cùng bà nội.”
Trạm Vi Dương gật đầu.
Trạm Bằng Trình không biết vì cái gì lại thở dài một hơi, ông nâng lên tay ôm lấy đầu Trạm Vi Dương, nói: “Không có việc gì, ba ba cũng không đi đâu xa, con có việc thì gọi điện thoại cho ba ba, ba ba sẽ trở về ngay, đừng sợ.”
Trạm Vi Dương mặc ông ôm bất động.
Ôm trong chốc lát, Trạm Bằng Trình buông ra tay, vỗ vỗ bả vai Trạm Vi Dương, nói: “Đi ngủ đi. Chờ con tỉnh dậy, ba ba cũng đã đi rồi.”
Trạm Vi Dương đi tới cửa, nói với Trạm Bằng Trình: “Ba ba, về sớm.”
Trạm Bằng Trình lộ mỉm cười: “Được rồi, con trai.”