Trạm Vi Dương lần đầu nhìn thấy anh Vũ mà Trần U U nói.
Chu Tín Vũ vóc dáng không cao, mái tóc dày nhuộm vàng, chải thẳng, trong túi áo sơ mi đen có treo một cặp kính râm màu đen.
Anh mang theo ba thanh niên, có một người thoạt nhìn nhỏ tuổi hơn so với Trần U U và Trạm Vi Dương, khuôn mặt rất giống trẻ con.
Chu Tín Vũ ngồi xổm trên bậc thang dẫn đến khu phố mua bán ngầm, nói với hai người bọn họ: “Yên tâm đi, không phải chỉ là dạy dỗ một chút tiểu tử thối bắt nạt anh em tôi sao.”
Trần U U nói: “Vâng!”
Trạm Vi Dương đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, cậu nói: “Không phải, là giả vờ dạy dỗ hắn.”
Chu Tín Vũ tầm mắt chuyển tới trên mặt cậu, hỏi: “Như thế nào là giả vờ dạy dỗ?”
Trạm Vi Dương nói: “Không thể đánh hắn, dọa dẫm hắn hột chút là được, tôi trốn ở bên cạnh, rất nhanh sẽ lao tới.”
Chu Tín Vũ móc kính râm từ trong túi áo ra, hỏi tiếp: “Cậu lao tới thì chúng tôi phải làm gì?”
Trạm Vi Dương nói: “Các anh sẽ bỏ chạy.” . Đam Mỹ Sắc
Lúc này, một thanh niên cao to cường tráng đứng bên cạnh Chu Tín Vũ không vui, gã nói: “Vậy thì chúng tôi còn mặt mũi nào nữa..”
Trạm Vi Dương có chút hoang mang nhìn Trần U U.
Trần U U ghé sát vào bên tai Chu Tín Vũ, thấp giọng nói: “Bạn học của em đầu, đầu óc không tốt lắm, anh, các anh chơi với cậu ấy đi.”
Chu Tín Vũ nhìn Trạm Vi Dương, nói với Trần U U: “Đã nhìn ra.”
Trần U U lại nói: “Nhưng anh, đến trước giúp em thu, thu thập cái tên Tạ Linh, bảo hắn về sau đối, với em lịch sự chút. Việc này, cũng đừng nói cho bạn, học của em.”
Chu Tín Vũ gật đầu.
Trạm Vi Dương phát hiện mặt Chu Tín Vũ vẫn luôn nhìn về phía mình, nhưng anh đeo một cái kính râm lớn, cũng không biết có phải anh ta đang nhìn cậu hay không. Trần U U lén nói chuyện ở bên tai Chu Tín Vũ, vì không muốn để cậu nghe thấy, nên cậu cũng không đến gần nghe, chỉ là trong lòng có chút không được tự nhiên.
Chờ đến khi Trần U U và Chu Tín Vũ nói xong, Trạm Vi Dương nắm lấy Trần U U, hỏi: “Hai người đang nói cái gì vậy?”
Trần U U thấp giọng nói: “Tôi, nói với anh ấy nghe lời cậu, không cần động thủ thật.”
Trạm Vi Dương vội vàng gật đầu.
Bọn họ chậm rãi đi dọc theo sườn dốc vào phố buôn bán, phố buôn bán này rất hẹp, chiều rộng chỉ đủ cho khoảng một chiếc ô tô đi lại, bảng hiệu cửa hàng hai bên vẫn còn đó, nhưng cửa đều đóng chặt, giữa trưa cũng không có người nào.
Trạm Vi Dương và Trần U U trốn ở cầu thang bên phải của lối ra của khu phố buôn bán, nơi này có thể đẫn lên tầng trên, dọc theo sườn dốc đi thẳng xuống mặt đất.
Chu Tín Vũ mang theo ba thanh niên kia đứng đợi ở giữa phố buôn bán, bọn họ đã xem qua ảnh chụp của Tạ Linh, một thiếu niên dung mạo cùng khí chất đều xuất chúng như vậy, trên người còn mặc đồng phục học sinh giống bọn Trần U U, nhất định sẽ không nhận sai.
Trần U U tránh ở phía sau tường, ngồi xổm trên mặt đất thăm dò nhìn ra ngoài, trong lúc nhìn di động không lâu, Tạ Linh cũng cách nơi này không xa.
Trạm Vi Dương có chút khẩn trương, cậu ghé vào trên lưng Trần U U, cùng y thăm dò nhìn ra bên ngoài, một bàn tay nắm chặt bả vai Trần U U.
Trần U U ngẩng đầu, nói: “Nhẹ, nhẹ chút.”
Trạm Vi Dương vội vàng buông lỏng tay, nói: “ Thực xin lỗi.”
Lúc này, bọn họ nhìn thấy Tạ Linh đạp xe đạp xuất hiện ở con đường đối diện phố buôn bán không lớn này.
Trần U U và Trạm Vi Dương gần như là đồng thời đầu rụt về, có chút chột dạ liếc nhau, đều sợ hãi bị Tạ Linh nhìn thấy.
Tạ Linh đi đạp xe rất nhanh, trong nháy mắt đã đi tới giữa phố buôn bán, bị đám người Chu Tín Vũ chặn lại.
Trần U U và Trạm Vi Dương không dám nhìn họ, hai người đều dựa vào tường ngồi xổm, nghe lén tiếng nói chuyện từ phía trước truyền đến.
Chu Tín Vũ nói: “Mày là Tạ Linh?”
Phố buôn bán là một con đường trống trải, đem âm thanh nhỏ đều biến thành đặc biệt lớn, khiến Trạm Vi Dương có thể nghe rõ bọn họ đang nói gì.
Nhưng Tạ Linh cũng không trả lời câu hỏi của Chu Tín Vũ.
Một người nói: “Hỏi mày một câu! Mày bị điếc à?”
Tạ Linh lúc này mới lạnh lùng nói: “Tôi không quen biết các người.”
Chu Tín Vũ nói: “Mày không quen biết tao cũng không sao, tao nói cho mày biết, Trần U U là anh em tao, hôm nay tao tới cấp cảnh cáo mày một câu, về sau mày nhìn thấy nó đều lịch sự một chút cho tao, nếu không mày chọc nó một lần, tao đánh mày một lần, nghe thấy không?”
Tạ Linh nói: “Trần U U là ai?”
Trạm Vi Dương nghe vậy cảm thấy không đúng, lập tức muốn đứng dậy lao ra ngoài.
Trần U U bắt lấy cậu, kéo cậu đến bên người mình, hạ giọng nói: “Chờ, chờ một chút!”
Trạm Vi Dương khẩn trương nhìn Trần U U, đồng thời nghe được bên ngoài có người rống lên: “Mày mẹ nó giả bộ cái củ tỏi gì? Ông đây nhìn mày như vậy liền tức giận!”
Cậu thiếu kiên nhẫn, nhất định phải đi ra ngoài, Trần U U ôm chặt eo cậu đem giữ cậu lại một chỗ, nói: “Trước tiên, thu thập hắn một chút!”
Bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào hỗn loạn, tiếng chuông xe đạp đột ngột vang lên, sau đó là tiếng lốp xe cọ xát trên mặt đất, kèm theo tiếng mắng thô tục của thanh niên đi cùng với Chu Tín Vũ.
Trạm Vi Dương và Trần U U đều sững người một lúc, nhận ra rằng bên ngoài có thể là đánh nhau rồi, lập tức có chút hoảng loạn.
Trạm Vi Dương đương nhiên là không muốn thật sự gọi người tới thu thập Tạ Linh, về phần Trần U U, y muốn gọi người dạy dỗ Tạ Linh, nhưng dạy dỗ như thế nào, y trong đầu cũng không có khái niệm.
Y nghĩ đơn giản là kêu một đám thanh niên lêu lổng vây Tạ Linh lại, đe dọa hắn vài câu, sợ tới mức về sau hắn nhìn thấy mình thì đi đường vòng là được, muốn thật sự làm tổn thương ai đó, y cũng không muốn nhìn thấy.
Vì thế Trần U U buông lỏng bàn tay đang ôm lấy Trạm Vi Dương ra, nhìn Trạm Vi Dương bò dậy chạy ra ngoài, chính mình cũng đi theo hướng bên ngoài chạy.
Trạm Vi Dương chạy ra trước, nhìn thấy Tạ Linh đang đạp xe về phía mình, cậu hoảng sợ, vội vàng dừng bước, cả người đều sững sờ ở tại chỗ.
Mà Tạ Linh hiển nhiên cũng sửng sốt, hắn cũng không có tâm trạng lãng phí thời gian với một đám côn đồ xã hội, dùng bánh xe phá mở con đường bị người chặn tính toán trực tiếp đạp xe rời đi, phía trước có một con dốc, hắn đạp mạnh vào bàn đạp để tăng tốc, kết quả nhìn thấy có người từ bên cạnh vọt tới phía trước bánh xe hắn.
Tạ Linh chỉ có thể dùng sức đập mạnh đầu xe sang bên phải để tránh Trạm Vi Dương, lại không đoán được mới vừa quẹt qua, phía sau lại lao tới một người, lần này hắn không tránh được nên chỉ có bóp mạnh phanh để xe dừng lại.
Nhưng Trần U U vẫn bị đập đầu xuống đất, hơn nữa trán còn vừa vặn sượt qua nan hoa của bánh trước.
Trạm Vi Dương kêu sợ hãi một tiếng: “A!”
Trần U U ngồi dưới đất, toàn thân ngây ngốc, một hồi lâu cũng không phản ứng lại, cho đến khi Trạm Vi Dương ngồi xổm xuống đỡ lấy y, hoảng hốt gọi: “U U!”
Y mới ngơ ngác mà trả lời: “Ai.” Sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn Tạ Linh, thấy Tạ Linh đang nhìn mình, vẻ mặt nghiêm túc.
Trạm Vi Dương nói: “U U, cậu chảy máu.”
Trần U U có chút mờ mịt, hỏi: “Chỗ nào?” Nói xong, y cảm thấy chất lỏng ấm áp trượt xuống má mình, y không nhịn được giơ tay lên, quả nhiên ngón tay dính đầy máu tươi, y hét lên: “Mẹ, mẹ, má ơi!”
Đám người Chu Tín Vũ đều tập trung lại đây, vừa thấy Trần U U trên mặt có máu, có người theo bản năng nắm lấy cổ áo Tạ Linh, “Thằng nhóc này quá hung ác!”
Trạm Vi Dương vẫn không quên nhiệm vụ của mình, cậu một bên gắt gao ôm Trần U U, một bên ngẩng đầu lên, hô: “Các anh buông ra hắn!”
Chu Tín Vũ trong lúc nhất thời đắn đo không biết nên làm gì, anh em đi theo hắn thật ra cũng nhìn Tạ Linh không vừa mắt, rất muốn tranh thủ dạy dỗ hắn một trận, nhưng xem tình hình trước mắt, vẫn phải đưa Trần U U đi bệnh viện trước mới là điều quan trọng.
Vì thế hắn xua tay, nói: “Quên đi, đi thôi.” Nói tới đây, hắn còn nhớ tới cần phối hợp với bọn Trạm Vi Dương diễn kịch, đưa tay chỉ Trạm Vi Dương, nói với Tạ Linh: “Hôm nay nể mặt tên nhóc này mới tha cho mày, mày đừng quên cảm ơn nó.” Nói xong, hắn lại hỏi Trần U U: “Có cần anh đưa nhóc đến bệnh viện không?”
Trần U U lắc đầu, sắc mặt trắng bệch sắc nói: “Em, tự mình đi.”
Chu Tín Vũ cũng không muốn gây chuyện, vì thế nói: “Vậy được, có việc gì thì gọi cho anh.” Nói xong, gọi mấy thanh niên trong nhóm cùng nhau rời đi.
Trạm Vi Dương đỡ Trần U U đứng dậy, chậm rãi đi ra phía ngoài, muốn đến ven đường gọi xe.
Tạ Linh đạp xe đi theo phía sau bọn họ.
Trạm Vi Dương quay đầu lại nói với Tạ Linh: “Cậu không sao chứ?”
Tạ Linh nhìn cậu lắc đầu.
Trạm Vi Dương lại nói: “Thật xin lỗi, cậu tự về nhà đi, tôi không thể đưa cậu về được, tôi muốn cùng U U đến bệnh viện.”
Trần U U lúc này trong lòng hoảng hốt, vẫn luôn không nhịn được muốn sờ trán, không để ý bọn họ đang nói cái gì.
Tạ Linh ngữ khí vẫn lạnh nhạt, nói: “Tôi cùng đi các anh.”