Đối Tượng Công Lược Sai Lầm

Chương 23: Chương 23




Thời điểm Bùi Khánh ăn xong cơm trưa, đã đi lên tầng hai thì nhận được điện thoại của Trạm Vi Dương.

Trạm Vi Dương ngữ khí thận trọng mười phần, hỏi anh có thể tới bệnh viện một chuyến được hay không.

Bùi Khánh theo bản năng hỏi: “Em sinh bệnh?”

Trạm Vi Dương vội vàng nói: “Không phải em, là Trần U U, em chỉ là rất lo lắng.”

Bùi Khánh hỏi cậu địa chỉ bệnh viện, nói: “Chờ anh, anh sẽ đến ngay.”

Cúp điện thoại, Bùi Khánh từ trên tầng hai đi xuống, đụng phải dì La vừa mới rửa bát xong, dì La thấy vậy vội hỏi: “Đi đâu vậy?”

Bùi Khánh biết mình nói rằng muốn đến bệnh viện khẳng định sẽ khiến trưởng bối lo lắng, chỉ nói: “Đi ra ngoài một chuyến.”

Bà nội ngồi ở trên sô pha, chùm chăn trên đầu gối, theo thói quen vừa xem TV vừa dựa vào lưng ghế ngủ trưa, bà quay đầu lại, dặn dò: “Đi đường cẩn thận.”

Bùi Khánh nói: “Cháu biết rồi, bà nội.” Anh bước tới cửa, khi đổi giày ở huyền quan, mở ngăn kéo phía trên tủ giày ra, từ bên trong lấy chìa khóa xe mà Trạm Bằng Trình khi rời đi đặt ở nơi đó ra nhét vào trong túi áo khoác.

Chiếc SUV của gia đình đậu ở bên trong gara, từ khi Trạm Bằng Trình rời đi vẫn không có ai lái, hôm nay là lần đầu tiên Bùi Khánh lái xe ra ngoài.

Trong khoa cấp cứu của bệnh viện, tất cả mọi người vẻ mặt lo âu, cảnh tượng vội vàng.

Tạ Linh giúp Trần U U đăng ký, đợi ở bên ngoài phòng điều trị một lúc, trước khi bác sĩ có thời gian xem xét vết thương của Trần U U, nói phải khâu lại.

Trần U U sắc mặt vốn dĩ đã tái nhợt càng thêm thảm đạm, y nói: “Sẽ, phá tướng sao?”

Miệng vết thương ở trán bên phải, kéo dài từ chân tóc đến khóe mắt, chỉ dài khoảng 2 cm nhưng trông khá sâu, máu chảy rất nhiều, cho dù dùng khăn giấy lau đi, cũng nhuộm đỏ nửa bên má.

Bác sĩ không trả lời y, chỉ nói: “Con trai mà, cậu sợ cái gì.” Tiếp theo liền đưa Trần U U đi vào băng vết thương và khâu lại.

Để lại Trạm Vi Dương và Tạ Linh ở bên ngoài hành lang đợi.

Trạm Vi Dương thật sự lo lắng, một đôi mắt tròn kính uể oải ỉu xìu, cũng không thèm nói chuyện với Tạ Linh.

Tạ Linh chỉ là mặt không biểu tình nhìn cánh cửa phòng điều trị đang đóng chặt.

Lúc này Bùi Khánh vừa tới, anh tìm được khoa cấp cứu của bệnh viện, từ xa nhìn thấy Trạm Vi Dương ngồi ở bên ngoài phòng điều trị, nên đi về phía cậu.

Trạm Vi Dương chớp chớp mắt, hình như cảm giác được cái gì, quay đầu nhìn một cái, lập tức đứng lên.

Tạ Linh chú ý tới động tác của cậu, nhìn về phía cậu.

Trạm Vi Dương bước nhanh về phía Bùi Khánh, cậu thật ra muốn duỗi tay ôm Bùi Khánh một cái, chỉ là đi đến trước mặt Bùi Khánh thì dừng lại, chỉ ngửa đầu nhìn anh, nói: “Khánh ca.”

Bùi Khánh cũng dừng lại, hỏi cậu: “Trần U U thế nào?”

Trạm Vi Dương nâng ngón tay lên chỉ cái trán của mình: “Nơi này,“ sau đó ngón cái và ngón trỏ căn khoảng hai centimet chiều dài: “Vết thương dài từng này.” Trong giọng nói tràn đầy lo lắng.

Bùi Khánh gật đầu, giơ tay ôm lấy lưng cậu, cùng cậu đi về phía phòng điều trị: “Còn vết thương nào nữa không?”

Trạm Vi Dương lắc đầu, “Không có.”

Bùi Khánh hỏi: “Não không bị chấn động gì chứ?”

Trạm Vi Dương nói: “Không có.”

Giọng điệu Bùi Khánh bình tĩnh: “Không có chuyện gì, đừng lo lắng.”

Hai người ngồi xuống ghế bên ngoài phòng điều trị, Trạm Vi Dương nghiêng đầu nhìn Bùi Khánh, hỏi: “Thật không?”

Bùi Khánh nhìn cậu, một lúc sau mới khẽ gật đầu: “Thật đấy.”

Trạm Vi Dương dường như thở phào nhẹ nhõm, nói: “Vậy là tốt rồi.”

Bùi Khánh cười cười, hỏi cậu: “Bị dọa rồi?”

Trạm Vi Dương nói: “Tất cả đều là lỗi của em, Trần U U đều vì em mới bị thương.” Đầu cậu bất giác gục xuống, “Em vẫn còn chưa nói với bố mẹ cậu ấy.”

Bùi Khánh đưa tay lên, vỗ bả vai cậu, sau đó nhìn về phía Tạ Linh ngồi bên cạnh Trạm Vi Dương. Trí nhớ Bùi Khánh luôn rất tốt, anh nhớ rằng anh đã từng gặp thiếu niên này một lần, vì thế nói với Trạm Vi Dương: “Đây là bạn học của em?”

Từ lúc Bùi Khánh đến đây, Tạ Linh vẫn luôn nhìn bọn họ, cho đến khi bọn họ ngồi ở bên cạnh mình mời rời tầm mắt đi.

Trạm Vi Dương đột nhiên có chút căng thẳng, cậu đứng lên, đối mặt với Bùi Khánh, nói: “Cậu ấy là Tạ Linh, học sinh trường bọn em.” Lúc sau lại nói với Tạ Linh: “Đây là anh họ của tôi.”

Bùi Khánh nhẹ nhàng “Ồ” một tiếng, “Hắn chính là Tạ Linh?”

Tạ Linh chỉ gật đầu Bùi Khánh với một cái, sau đó quay đầu lại, vẫn nhìn về phía cửa phòng điều trị.

Bùi Khánh hỏi Trạm Vi Dương đứng ở trước mặt anh: “Cho nên rốt cuộc có chuyện gì?”

Trạm Vi Dương ngẩn người, cậu nhìn trộm Tạ Linh một cái, nhỏ giọng nói: “Không có gì.”

Tạ Linh đột nhiên nói: “Là tôi không cẩn thận lái xe đụng vào cậu ta.”

Trạm Vi Dương lại liếc Tạ Linh, cậu không được tự nhiên mà siết chặt ngón tay mình, nói: “Không phải, đều là lỗi của em.”

Bùi Khánh nghĩ thầm có lẽ là khi mấy học sinh cấp ba đùa giỡn sảy ra tai nạn, anh chỉ có thể nói: “Đi xin lỗi Trần U U và cha mẹ cậu ấy, rút kinh nghiệm về sau cẩn thận một chút, không sảy ra tai nạn nữa là tốt.”

Lúc này, cửa phòng điều trị mở ra, trên trán Trần U U dán băng gạc, vẻ mặt hoảng hốt từ bên trong đi ra.

Y nhìn thấy Bùi Khánh cũng như trước sửng sốt một chút, sau đó kêu lên: “Anh, anh họ.”

Bùi Khánh đứng lên, đưa tay về phía y, nói: “Lại đây anh nhìn xem.”

Trần U U ngoan ngoãn đi tới, đứng ở trước mặt Bùi Khánh.

Trên trán y dán băng gạc, cho nên Bùi Khánh nhìn xung quanh băng gạc, kể cả bên trong tóc, xác định không có vết thương khác, sau đó hỏi: “Còn có chỗ nào không thoải mái không?”

Trần U U từ khi bị thương đến bây giờ một đường lăn lộn, nghe được ngữ khí ôn hòa Bùi Khánh khi hỏi chuyện, đột nhiên có chút ủy khuất, y lắc đầu, nói: “Không, không có nữa, anh họ.” Giống như Bùi Khánh là anh họ của y vậy.

Sau đó Bùi Khánh quay sang phía bác sĩ từ bên trong đi ra, hỏi bác sĩ Trần U U còn có vấn đề gì hay không.

Bác sĩ thấy Bùi Khánh tuổi lớn hơn một chút, vì thế gọi anh đến văn, dặn dò Bùi Khánh nói một số việc cần chú ý, lại viết hóa đơn bảo anh đi thanh toán, nói còn rằng phải tiêm phòng uốn ván.

Bùi Khánh vừa mới cầm hóa đơn trong tay, Tạ Linh lập tức đoạt lấy, hắn nói: “Để tôi đi, là tôi đâm phải người.” Nói xong, liền bước nhanh về phía cửa sổ thanh toán.

“Rốt cuộc làm sao vậy?” Bùi Khánh quay lại, hỏi Trạm Vi Dương và Trần U U.

Trần U U và Trạm Vi Dương liếc nhau, sau đó đuổi theo Tạ Linh, y đoạt lấy hóa đơn từ trong tay Tạ Linh, nói: “Không cần, cậu, tôi tự mình đi, thanh toán.”

Trạm Vi Dương rất nhanh cũng đuổi theo, cậu nói: “Để tôi đi, để tôi đi.”

Tạ Linh liếc nhìn Trần U U, duỗi tay muốn đem hóa đơn lấy lại.

Trần U U vội vàng lui sang bên cạnh, sau đó cầm hóa đơn trên tay chạy về phía trước, Trạm Vi Dương vội vàng đuổi theo phía sau y, liên tục nói: “Đưa cho tôi.”

Tạ Linh đứng ở tại chỗ nhìn bọn họ, lúc này Bùi Khánh đi tới, hắn nói với Bùi Khánh một tiếng: “Vậy tôi đi trước.” Sau đó liền về phía cổng bệnh viện.

Bùi Khánh không nói gì, tầm mắt dừng ở hai người trước cửa sổ thanh toán.

Trạm Vi Dương vẫn luôn muốn đoạt lấy hóa đơn, Trần U U kiễng chân, một tay đem hóa đơn giơ lên cao, đồng thời còn lắc lư trái phải, chính là không cho Trạm Vi Dương cầm lấy.

Cho đến khi y tá thu tiền tức giận, quát: “Có trả tiền không? Không trả tiền thì tránh cửa sổ ra!”

Hai người hoảng sợ, Trạm Vi Dương và Trần U U đều tái mặt, nhìn Trần U U lập tức đem hóa đơn nhét vào bên trong cửa sổ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.