CHƯƠNG 13
Ông Jung hướng bốn người đi tới, Yunho lập tức lôi kéo tay Jaejoong chạy đến trước mặt appa.
“Appa! Appa! Jaejoong hyung tới!”
Jaejoong hướng ông Jung cúi đầu, “Chào chú.”
Yunho vui vẻ nhìn ông Jung, nhưng vẫn kéo chặt tay Jaejoong không chịu buông ra. Ông Jung cảm thán dung mạo phát ra mị lực của cậu thanh niên trước mắt, mãi cho đến khi Yunho không nhẫn nổi dựa vào trong lòng ông làm nũng: “Appa! Đi mua quần áo cho búp bê đi a!”
Yunho nhắc nhở ông Jung, Yoochun cùng Junsu cũng đi tới trước mặt ông, Junsu nhu thuận hướng ông Jung chào hỏi.
“Yunho, Yoochun, hôm nay appa không thể mang các con đi mua quần áo rồi. Công ty appa có việc, đưa các con về nhà xong còn phải quay về công ty đây.” Ông Jung cảm thấy rất có lỗi với hai cậu con trai, dù sao cũng đã hứa với chúng rồi, hơn nữa hai cậu nhóc cũng chờ mong như vậy.
Quả nhiên, hai khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cúi gằm xuống, thật thất vọng a! Nhưng là appa bề bộn công việc, không có biện pháp a!
“Chú à, nếu có thể để chúng ta dẫn hai em đi.” Jaejoong chậm rãi mở miệng, tuy rằng khuôn mặt không bao giờ đổi sắc cùng ngữ khí thản nhiên, nhưng làm cho người ta sinh ra một loại cảm giác an toàn.
“Đúng vậy chú à, chúng cháu chắc chắn sẽ trong nom các em cẩn thận, xin chú cứ yên tâm! Mặc dù muốn chú đem con trai giao cho một người xa lạ mới chỉ thấy qua hai lần mặt là rất mạo muội, nhưng là chúng cháu cũng không hy vọng nhìn hai cậu bé thất vọng như vậy!” Junsu cũng thuyết phục . Yên tâm đi, không ai đi lừa gạt con chú đâu, chúng ta đều là búp bê nhà chú mà ==
“Được rồi, vậy khổ cực hai cậu rồi!” Ngoài ý muốn, ông Jung thoáng cái đáp ứng, Jaejoong cùng Junsu đều sửng sốt, “Bọn chúng rất nghịch ngợm, trông coi chúng đừng để cho bọn nó gây họa.” Nói xong, lại ngồi xổm xuống nhìn Yunho cùng Yoochun, “Phải nghe lời các hyung, không được trái lại có biết không?”
“Tất nhiên rồi ạ! ! !” Yunho cùng Yoochun lập tức bật người khôi phục sức sống, quả nhiên là trẻ con a, “Hyung à, đi thôi đi thôi, để Chun Chun dẫn các hyung đi, Chun Chun nhớ kỹ ở nơi nào a ~ Chun Chun rất giỏi đúng không?”
“Được rồi, Chun Chun có muốn để Junsu hyung ôm một cái không?” Bốn người chào ông Jung rồi cùng đi đến cửa hàng đồ chơi, mặc dù không phải quá xa, nhưng là thể lực trẻ con vốn rất kém cỏi, thấy Yoochun đã bắt đầu thả chậm cước bộ, Junsu có chút lo lắng, đợi lát nữa còn chưa tới nơi chắc thằng nhóc đã mệt muốn chết đi.
“Được a ~ được a ~Junsu hyung ôm một cái ~~” Yoochun vươn hai cánh tay nhỏ bé chờ Junsu ôm cậu. Junsu cao 1m8 nên liền làm Yoochun cảm thấy mình được nhấc lên rất cao, “Oa ~ cao quá, cao quá a!” Thấy tầm nhìn nhất thời biến cao, Yoochun cảm tưởng bây giờ cậu bé nhìn thấy hết thảy mọi vật .
Jaejoong cũng bế Yunho lên, nhưng là bởi vì Yunho so với Yoochun nặng hơn một chút, cho nên được một hồi thì Jaejoong đã có chút thở gấp: “Jaejoong hyung, hyung có phải là rất mệt không? Bỏ Yunho xuống đi, Yunho có thể tự mình đi mà!” Yunho giãy dụa muốn nhảy xuống, Jaejoong sợ cậu bị thương, chỉ có thể đem cậu thả xuống.
“Junsu hyung, Chun Chun cũng muốn xuống, hyung mệt rồi, đổ mồ hôi rồi này!” Nhìn Junsu trên trán chảy ra chút mồ hôi mắt lại vừa thấy hyung mình ầm ỹ đòi xuống , Yoochun không thể để mặc được, “Em là đứa bé ngoan mà!”
Junsu cười cười đem Yoochun buông xuống, giúp cậu sửa sang lại mặt nhăn trên quần áo: “Chun Chun đã tặng gì cho hyung mình vậy? Hyung có vui không vậy?”
“Đúng vậy, Yoochun tặng cho hyung một cái kẹo mút~~~ rất ~~ rất to a! Ca ca hảo vui vẻ! Có đúng hay không, có đúng hay không? Hyung…” Yoochun nhảy chân sáo, vừa nhảy vừa kêu tên Yunho.
“Đúng a, cám ơn Chun Chun! Hyung rất vui!” Yunho cởi cặp đưa Jaejoong cầm hộ, lấy ra một cây kẹo mút thật to, “Jaejoong hyung, rất đẹp đúng không?”
“Ừ, rất đẹp.” Jaejoong gật đầu.
“Đúng rồi, đúng rồi, Yunho cũng có cái đưa cho Jaejoong hyung a!” Nói xong từ trong cặp móc ra một tờ giấy, “Hyung, em có bức tranh a, có đẹp không? “
Jaejoong kinh ngạc mấp máy môi, bức tranh là vẽ anh a, phía dưới lại méo mó xoay xoay viết ba chữ ‘ Jaejoong hyung ’.
“Hyung, hyung thích không? Yunho mỗi ngày đều mang ở trên người a, định bụng để ngày gặp hyung thì tặng đó. Nhưng là hyung lâu lắm rồi cũng không có đến gặp em…” Yunho nói đến câu sau, ủy khuất chép miệng.
“Xin lỗi, Yunho, là hyung không tốt. Sau này sẽ không như vậy nữa.”
“Thật vậy chăng?”
“Thật sự.”
“Vậy cùng ngoắc tay nào!”
Lúc hai người ngoắc tay, phía sau Yoochun lại khóc: “Oa… . . . Yoo. . . Yoochun không phải. . . bé ngoan. . . Không… Không có chuẩn bị quà…”
Junsu luống cuống tay chân an ủi Yoochun, trừng mắt liếc Jaejoong, một đám người cứ như vậy ầm ĩ, ồn ào, hồ nháo đi tới cửa hàng đồ chơi