CHƯƠNG 17
Mấy ngày kế tiếp, Jaejoong mỗi ngày đều xuất hiện đón Yunho tan học ngoài cổng trường mẫu giáo. Nhiệm vụ này vốn từ trên người ông Jung đã chuyển giao lên người Jaejoong. Junsu tự nhiên cũng sẽ đi theo, có thể gặp Yoochun nói chuyện là anh cực kì vui sướng rồi.
“Jaejae hyung! Junsu hyung!” Hai cậu nhóc kia nhìn thấy thân ảnh thon cao của hai người xuất hiện ở cổng trường, vội vã chạy đến.
“Đừng có gấp, từ từ sẽ đến.” Jaejoong cầm lấy cặp sách của Yunho, khoác lên tay, “Có muốn bế không?” Ngồi xổm xuống nhìn Yunho, thằng nhóc quỷ này càng ngày càng đẹp trai rồi a, Jaejoong cảm thấy mỗi lần đối mặt với cậu bé này là mặt anh lại đỏ lên, nhưng đương nhiên điều này vẫn bị đè nén phía dưới lớp mặt nạ lạnh lùng.
“Không cần đâu, Yunho không có mệt.” Cậu cầm tay Jaejoong chậm rãi bước về nhà. Mà Yoochun thì không có nghe lời như vậy rồi, cậu lại muốn Junsu bế một chút, “Junsu, bế em đi, Chun Chun thích.”
“Được a, Chun Chun muốn bế thì đương nhiên hyung sẽ bế rồi a.”
Bốn người cứ như vậy ngày nào cũng ở cùng nhau, cuộc sống cứ bình ổn như vậy lại có chút đáng sợ, đây là cảm giác của Jaejoong. Seungwan vẫn chưa có hành động gì lại khiến Jaejoong có chút không yên, gã chịu để yên như vậy sao? Jaejoong không có nói cho ai biết, anh mỗi ngày đều rất lo lắng cho Yunho, cho nên ngay từ đầu Seungwan đối anh có chút động tay động chân anh cũng không phản kháng, nhưng dạo gần đây gã chẳng những không đến làm phiền anh, thậm chí còn rất ít xuất hiện trước mặt anh, ai mà biết được gã rốt cuộc đang có kế hoạch gì.
Jaejoong và Junsu cứ như vậy mà ở bên cạnh Yunho và Yoochun, những đứa trẻ trước nay thường bắt nạt hai cậu bé, bị khuôn mặt lạnh như tảng băng của Jaejoong hù dọa, vội vàng xin lỗi. Thẳng đến khi Yunho không còn bị bắt nạt nữa, bởi vì mọi người đều biết Yunho có một người hyung có ánh mắt rất đáng sợ, người ấy vĩnh viễn không bao giờ có vẻ mặt khác, làm cho người ta phát lạnh sống lưng rồi tự nhiên cũng phải đối tốt với Yunho.
Mà Junsu thì lại bất đồng, anh có khuôn mặt nhỏ nhắn tươi sáng niềm nở nên với Yoochun nên mọi người cũng không cảm thấy bị uy hiếp , chỉ coi như là một vị hyung đáng yêu thân thiết mà thôi. Nhưng nếu có kẻ nào đó dám chọc phá Yoochun, luôn sẽ được hưởng thụ một ngày không êm ấm gì cho cam, đương nhiên chính vì cái vị hyung ngây thơ này, hiệu quả chính là làm cho mọi người biết bắt nạt Yoochun thì đã là bị ma quỷ đặt thẻ bài trừng phạt, từ đó cũng chả còn người dám đến làm phiền Yoochun nữa.
Hai cậu bé cũng đoạt được danh hiệu Vương tử tốt nghiệp của trường mẫu giáo, cho dù rằng bọn chúng cũng chẳng có làm gì cả. Jaejoong cùng Junsu đối với loại kết quả này cảm thấy phi thường hài lòng.
Học ở tiểu học, tiết học cùng môn học đều nhiều hơn, bài tập chất chồng, trẻ con lại bắt đầu không nghe lời rồi, cái này là nói đến Yoochun đó a. Không muốn viết bài tập, tìm đến Junsu. Đi học phải nói, phải làm nhiều, lại mách với Junsu. Nghịch ngợm chơi đùa thì lại bị cô giáo báo cáo cho phụ huynh, cũng là đến nói với Junsu. Bởi vì tìm phụ huynh là Junsu tới, nên anh cũng đã phải nói với Yoochun rất nhiều lần rằng làm như thế là không đúng, thật là dở khóc dở cười. Trong miệng lúc nào cũng thút thít Junsu hyung không thương CHun Chun nữarồi, khiến Junsu đáng thương rước lấy ánh mắt giết người của Yunho.
Mà Yunho, càng ngày càng dính vào Jaejoong, mặc kệ chuyện gì thì cũng một tiếng Jaejae hyung, cứ Jaejae hyung mà gọi. Điều này làm cho Jaejoong rất vui, anh thích Yunho muốn anh, cần anh, cho nên anh cũng thường xuyên giúp Yunho khi dễ Yoochun cùng Junsu, bốn người giống như những cậu nhóc ưa nghịch phá.
Rất nhanh, hai cậu nhóc đã học đến lớp 5, cũng chuẩn bị lên đến trung học rồi. Yunho bắt đầu trưởng thành, đã biết suy nghĩ nhiều hơn, cậu bắt đầu hỏi Jaejoong rằng bọn họ làm việc ở nơi nào, tại sao qua nhiều năm như vậy mà bộ dáng Jaejae hyung vẫn là không có thay đổi …. Điều này làm cho Jaejoong cùng Junsu cảm thấy rất khó xử, bọn họ bắt đầu lo lắng vấn đề tuổi tác của Yunho và Yoochun, tuổi càng tăng, thân phận bọn họ lại càng chậm rãi trồi lên mặt nước, đến lúc đó Yunho cùng Yoochun sẽ phản ứng thế nào, bọn họ phi thường lo lắng.
“Jaejae hyung, mang em đến chỗ làm của hyung được không?” Yunho cảm thấy vô cùng tò mò về công việc của Jaejoong, cậu cảm thấy Jaejoong ngày nào cũng có thời gian đến với cậu, không giống với appa, appa thường xuyên bề bộn công việc mà không có thời gian đến đón bọn họ tan học. Mà Jaejoong lại mặc kệ là ngày nào, lúc nào cũng rất chuẩn xác mà xuất hiện trước mặt cậu.
“Hyung vừa mới thôi việc, bây giờ không có công việc a.” Jaejoong có vẻ rất khổ sở, đây cũng là cảm giác của Yunho mà thôi, bởi vì vẻ mặt Jaejoong không bao giờ biến sắc. Yunho chưa bao giờ để ý đến sắc mặt Jaejoong, giống như cậu có thể cảm nhận được tâm tình của Jaejoong vậy, nhìn qua thôi cậu cũng có thể biết Jaejoong đang nghĩ gì.
“Cái gì? Thôi việc rồi? Có phải là tại Yunho không? Mỗi ngày đều phải để hyung tới đón, làm hyung chậm trễ công việc.” Yunho có một chút khẩn trương, cậu nhìn Jaejoong, cảm thấy rất áy náy.
“Không phải, hyung không thích cái công việc kia mà thôi, cùng Yunho không có vấn đề gì.” Mặc dù Jaejoong đã giải thích như vậy rồi, nhưng Yunho chung quy vẫn cảm thấy không tốt lắm, cậu cảm thấy mình đối với Jaejoong hiểu biết quá ít, chỉ biết là Jaejoong ngày nào cũng ở bên cạnh cậu, chiều chuộng cậu, muốn cái gì Jaejoong cũng cho cậu, muốn làm gì cũng có Jaejoong bên cạnh cùng cậu làm.
“Yoochun nè, em không có cảm giác Jaejae hyung cùng Junsu hyung có chút gì đó kì quái sao?” Hai thằng bé làm xong bài tập liền ngồi ở phòng khách xem TV, Yunho nhịn không được liền hỏi Yoochun. Jaejoong đang được ôm trong ngực cậu tâm bỗng chốc rung lên, đã phát hiện cái gì rồi sao?
“Có cái gì kỳ quái vậy?” Yoochun lại cảm thấy Yunho đột nhiên hỏi vấn đề này mới đúng là kì quái a, “Yunho hyung sao bỗng nhiên lại nghĩ đến cái việc này?”
“Không phải, chỉ là bỗng dưng nghĩ đến nên muốn hỏi chút thôi. Chung quy cảm thấy Jaejae hyung thật thần bí a, có thật nhiều chuyện hyung cũng không biết rõ.”
“Tỷ như?”
“Chúng ta năm sáu tuổi thì gặp được các hyung ấy, nói như thế nào thì khi đó họ cũng khoảng hai mươi tuổi đi. Nhưng là bây giờ chúng ta đã học lớp năm tiểu học, đã mười một tuổi rồi, cũng phải năm năm qua đi, em nói xem tại sao hai hyung lại không có một điểm thay đổi a?”
“Cái này… …” Yoochun cũng bắt đầu lâm vào trầm tư.