[Doll] Câu Chuyện Của Thỏ Con Và Quý Tộc

Chương 15: Chương 15




CHƯƠNG 16

Jaejoong nghiêm mặt lạnh lùng nhìn người thanh niên anh tuấn tản ra khí chất tà ác bên cạnh, nhưng lại chỉ cười nhạt.

“Cậu vừa rồi muốn làm cái gì?”

“Ôi, Jaejoong của chúng ta sao vẫn còn đối xử với tớ lãnh đạm như vậy a!” Người thanh niên lắc đầu, nhìn như bất đắc dĩ mà giơ tay lên đầu.

“Trả lời tôi, không nên nói nhảm.”

“Thì có tình địch xuất hiện rồi, tớ có thể không trở lại sao?”

“Cái gì mà tình địch?” Jaejoong mặt nhăn mày nhíu, quả nhiên là bởi Yunho sao?

“Chẳng lẽ cậu không thích thằng nhóc tên là Jung Yunho kia sao kia sao?”

“… . . .” Jaejoong không nói gì, vấn đề này, chính anh cũng không trả lời được cho chính mình.

“Tớ làm cậu khó chịu sao? Cũng không phải là cậu không thích nó cho nên mới không trả lời sao? Nó rõ ràng là người đến sau, có lẽ ta cần phải chơi đùa với nó một chút rồi a, cả ngày rồi cả buổi tối ngủ đều ôm riết lấy Jaejoong của tớ, tớ rất tức giận!” Người thanh niên ấy ngồi ở trên bàn học, nghiêng nghiêng đôi chân dài thon thả của mình.

“Ryu Seungwan, tôi cảnh cáo cậu, nếu Yunho bị thương tổn chỗ nào, thì cậu xong rồi đó!” Jaejoong toàn thân phát ra một cỗ sát khí khiến cho Seungwan có chút bị hù dọa, từ khi quen biết Jaejoong đến giờ, anh lúc nào cũng là tâm tình luôn không có chút gợn sóng nào. Nhưng hôm nay bởi vì một thằng nhóc, anh cư nhiên có thể bộc phát cơn tức lớn như vậy, thằng nhóc quả là đối thủ lợi hại đó.

“OK~ tớ có thể không thương tổn nó, nhưng tớ nhất định sẽ không buông tha cho cậu, nếu cậu không muốn thằng nhóc bị thương, thì cậu biết tớ đang ám chỉ điều gì mà?” Seungwan đi tới trước mặt Jaejoong, chạm vào đường cong xinh đẹp nơi cằm của anh, dùng một loại vẻ mặt đầy dục vọng nhìn anh.

“Yunho sắp về phòng rồi.” Jaejoong gạt tay Seungwan, trở lại trên bàn biến trở về hình búp bê, Seungwan cũng làm theo anh.

Hôm nay niềm vui đến với Yunho thật là rất nhiều, lúc dùng cơm xong, cậu cư nhiên nhận được quà mừng của hai noona.

“Yunho à, xin lỗi. Từ khi em bắt đầu đến đây chúng ta đối với em thật sự không tốt, mắng em, thậm chí còn có đánh em nữa. Trong khoảng thời gian này chúng ta đã suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, giờ quyết định xin lỗi em, mong em tha thứ cho các noona.” Kihee cầm món quà đã chuẩn bị sẵn tặng cho Yunho, cùng em gái Jung Mi đứng ở trước bàn cơm.

“Còn có Yoochun nữa, trước kia các noona đối với em cũng không tốt, cũng xin lỗi em, xin lỗi.” Jung Mi cũng mở miệng, hai người cúi đầu thật thấp, thật lâu không có đứng thẳng lên.

Trên bàn cơm mọi người nhìn nhau, cái tình huống trước mặt là sao? Phản ứng trước nhất là Yunho, cậu nhảy xuống ghế chạy đến trước mặt các noona: “Noona à, đến ăn cơm. Yunho không tức giận đâu!” Yunho đem hai noona kéo đến trước bàn cơm ngồi xuống, Yoochun cũng mở miệng, “Chun Chun cũng không tức giận, các noona ăn cơm!”

Jung Kihee cùng Jung Mi cảm kích nhìn Yunho cùng Yoochun: “Cám ơn các emi không truy cứu lỗi của các noona trước kia, noona hứa, nhất định sau này sẽ đối các em thật tốt.” Mọi người đều vui vẻ ngồi xuống ăn cơm, nhưng không ai biết trong lòng Jung Kihee vẫn chưa rút đi ý cười gian xảo.

Cơm nước xong Yunho theo người làm vào phòng khách chơi trò chơi, ăn bánh ngọt, cậu vì thái độ của tất cả mọi người đều đã thay đổi mà tâm trạng vui vẻ hẳn lên, bày trò chơi lung tung hết cả. Mọi người đưa lên một cái bánh kem thật to cùng rất nhiều đồ chơi, người đầu têu là Yunho, cậu cầm miếng bánh chạy vòng quanh, gặp ai thì đập bể, chiếc bánh kem đẹp đẽ loáng cái đã không còn hình dạng nguyên bản nữa.

Chờ bánh kem bị đập hết, mọi người cũng mệt mỏi rồi, hai cậu nhóc kia bị quản gia mang đi tắm rửa, những người còn lại cũng đều trở về phòng tự tắm rửa sạch đống bơ trên người. Người làm đều đến rửa sạch đống bừa bộn trong phòng. Không khí trong phòng cũng tràn ngập mùi bơ sữa. Trong nhà tràn ngập mùi bơ sữa ngọt ngào. Cái nhà này càng ngày càng khác rồi a.

Trở lại phòng, Yunho một phen đi thẳng đến ôm Jaejoong đem lên giường: “Nè, Jaejoong à, tớ kể với cậu nghe chuyện này nhé…” Cậu mọi chuyện xảy ra đêm nay kể hết cho Jaejoong, trong giọng nói tràn đầy vui sướng lây đến cả Jaejoong, “Các noona không hề chán ghét tớ nữa rồi, bọn họ còn tặng tớ quà sinh nhật nữa a.”

Nhưng vì quá mệt mỏi, vừa nói Yunho vừa ngủ thiếp đi, quần áo cũng chẳng thèm thay, không đắp cả chăn, thậm chí đèn cũng chưa tắt. Jaejoong thở dài rồi biến thành hình người, thằng nhóc này cứ như vậy mà không thèm quan tâm đến cả anh rồi sao?

Đem quần áo Yunho thay ra, anh biết Yunho không thích mặc quần áo ngủ, cứ để vậy mà ngủ sẽ khó chịu. Giúp Yunho đắp chăn cẩn thận rồi đi tắt đèn, lại đột nhiên phát hiện trong phòng có nhiều hơn một người — vẫn còn Ryu Seungwan.

“Để đèn làm chi nữa? Yunho đã buồn ngủ rồi, chúc cậu ngủ ngon.” Đây là Jaejoong sử dụng lối nói tâm linh nói với gã, anh biết Yunho vừa ngủ nên chưa có sâu giấc.

“Cậu dịu dàng như vậy, thật đúng là hiếm thấy a.” Seungwan cũng không có ý định lên tiếng, bây giờ bại lộ thân phận cũng chả phải chuyện tốt gì.

Jaejoong không để ý đến gã, tắt đèn rồi đến nằm bên cạnh Yunho , đem cậu ôm vào trong ngực, vỗ nhẹ lưng cậu. Nhìn động tác lưu loát của Jaejoong, Seungwan lâm vào trầm tư, phải như thế nào mới có thể khiến Jaejoong thích gã đây? Một kế hoạch chậm rãi hình thành trong lòng gã…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.