[Doll] Câu Chuyện Của Thỏ Con Và Quý Tộc

Chương 14: Chương 14




CHƯƠNG 15

Dọc theo đường đi Jaejoong bước rất nhanh, anh ôm Yunho đi ở phía trước, Yoochun căn bản chỉ là một cậu bé nên hoàn toàn không có biện pháp đuổi theo. Vì vậy, Junsu bế Yoochun đuổi theo Jaejoong. Anh biết đã xảy ra chuyện gì, cho nên anh muốn trấn an Jaejoong trước khi mọi chuyện vượt ngoài sức tưởng tượng.

Có lẽ là bởi vì khi di chuyển có chút xóc nảy, Yunho chậm rãi từ cơn mơ mơ tỉnh lại, cậu cảm thấy giống như bản thân vừa ngủ một giấc vậy.

“Jaejae, chúng ta đang ở nơi nào vậy?” Yunho nhìn xung quanh, mới phát giác rồi là Jaejoong đang bế cậu, nhưng tại sao Jaejoong lại bế cậu vậy? Từ lúc nào mà cậu lại bước ra khỏi cửa hàng đồ chơi vậy?

“Chúng ta đang trên đường về nhà, Yunho mệt rồi, vậy nên hyung mới bế em.” Jaejoong nói dối, không thể để cho Yunho biết được, mặc dù biết rồi thì phải làm thế nào đây? Cậu mới chỉ là một đứa nhóc, không thể để cậu bị bắt làm con rối được, tốt nhất vẫn là đem cậu trả về Jung gia, sau đó nghĩ biện pháp giải quyết rời bỏ cậu mà đi.

Mặc dù rất tin tưởng lời Jaejoong nói nhưng chuyện vừa rồi cậu một điểm cũng không nhớ rõ, thế nhưng Yunho cũng không có hỏi, chỉ để mặc Jaejoong ôm, trong tiềm thức lại mải mê nghĩ về những chuyện vừa xảy ra. Nghĩ tới nghĩ lui, cậu hình như đã bắt được chút đầu mối.

“Jaejae hyung, Yunho có phải đã đòi hyung mua cho mình một con búp bê không?” Yunho căng thẳng hỏi, umma đã dạy rằng không được phung phí tiền của người khác.

“Đúng, làm sao vậy?” Jaejoong kinh ngạc, cậu có thể nhớ được sao, cậu nhóc này hẳn là có ý chí rất mạnh đây ? ! Mới bảy tuổi mà đã có thể chống cự được ý thức bị thôi miên mạnh mẽ đến vậy, vậy sau này trưởng thành rồi chẳng phải có thể không bị bất cứ thứ gì ảnh hưởng đến sao?

“Jaejae hyung, xin lỗi! Yunho không phải là bé ngoan! Umma đã dạy là không được lãng phí tiền.” Yunho thì thầm bên tai Jaejoong lời xin lỗi, hy vọng Jaejae hyung sẽ tha thứ cho cậu.

“Không có gì, không phải là sinh nhật Yunho sao? Đây là quà a, em cũng đã tặng hyung quà rồi, hyung sao có thể không tặng một món quà nhỏ để chúc mừng Yunho sao?” Jaejoong vuốt vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Yunho, quả là một đứa bé biết nghe lời mà, thật sự là làm người ta yêu thương không hết.

Bốn người hai đôi trò chuyện rất vui vẻ, xuyên qua trong túi có một con búp bê nhìn Jaejoong, nhếch nhếch khóe miệng. Trong lòng nó dâng lên một cỗ lửa giận, Jaejoong chưa từng đối với nó mà lộ ra loại vẻ mặt này, nó đã thích Jaejoong từ rất lâu như vậy rồi, dựa vào cái gì mà một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch lại chỉ trong mấy tháng đã có được Jaejoong chứ.

Về tới cửa nhà họ Jung, hai cậu bé kia được Jaejoong cùng Junsu đồng thời buông xuống đất, “vù” một tiếng bọn trẻ đã chạy vào vào cổng, vừa chạy vừa vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé hô : “Tạm biệt các hyung”.

“Có chạy cũng từ từ mà chạy, không lại té bây giờ!” Junsu lo lắng nhìn hai thằng nhóc kia, không khỏi hô lên một câu cảnh báo.

“Bọn họ đây là thẹn thùng sao?” Jaejoong nhìn hai cậu bé trai bỏ chạy, mỉm cười nói.

“Vậy hyung không phải cũng đang ở đây mà thẹn thùng sao?” Nhìn gương mặt có chút ửng đỏ của Jaejoong, Junsu không nhịn được trêu anh, Jaejoong chưa kịp vứt lại cho anh một cái nhìn xem thường thì vội vàng cầm tay Jaejoong chạy về phòng hai cậu nhóc trên lầu, “Nếu không chạy thì sẽ bị phát hiện mất! Mau đi! Mau đi!”

Trở lại phòng, Yunho nhìn thấy Jaejoong vẫn ngồi ở trên bàn, bèn đi qua đem anh ôm vào trong lòng: “Jaejoong à, tớ đã về rồi nè! Quần áo cậu sao lại ẩm thế này?” Yunho khó hiểu, nhưng cũng không muốn nghĩ nhiều, đây là đặc điểm của trẻ con mà.

“Nè, cậu xem! Đây là quần áo Jaejae hyung giúp cậu chọn đó, thích không?” Yunho đem quần áo từng bộ từng bộ đặt lên trên bàn, “Còn nữa a, tớ còn mang về cho cậu một người bạn mới nè! Đây là Jaejae hyung tặng cho tớ đấy! Nhưng tớ cũng không biết tại sao mình lại muốn cơ! Nói cho cậu biết một bí mật nhé! Tớ không thích đâu, tớ chỉ thích mình Jaejoong thôi ~ “

Đem toàn bộ quần áo bỏ vào trong hộp giúp Jaejoong, rồi nghe thấy tiếng umma gọi, đến giờ ăn cơm rồi đây.

“Jaejoong à, Yunho đi ăn cơm đây, ngồi đây nhá! Tớ cũng hối hận vừa rồi như thế nào không giữ Jaejae hyung lưu lại cùng nhau ăn cơm.” Nói xong, Yunho vui vẻ nhảy chân sáo khỏi phòng.

Trong phòng lưu lại một trận tĩnh mịch cùng hai con búp bê lẳng lặng nằm. Rồi xuất hiện một chùm sáng tím và đen kết hợp, hai con búp bê đều biến thành hình người.

“Jaejoong à, lâu không gặp rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.