CHƯƠNG 1
Tôi là Jung Yunho, năm nay đã sáu tuổi . Tôi có một umma rất đẹp hơn nữa lại ôn nhu, hiền thục hết mực , nhưng lại không có cái diễm phúc được cha thương yêu. Tôi không phải con ruột của cha, vốn là khi xưa umma tôi đã tái giá với ông nên mới sinh ra tôi. Trong nhà mọi người không thích tôi, chưa người nào cùng tôi nói chuyện, cũng không có ai chơi với tôi cả. Chỉ có mình umma là nhỏ nhẹ,dịa dàng ru ngủ cho tôi , đem tôi ôm vào lòng hát những bài hát trẻ con cho tôi nghe, umma là người phụ nữ mà tôi yêu nhất trên thế giới này.
“Ho ~ xuống tới ăn cơm!” Bà Jung ôn nhu kêu đứa con trai nhỏ trên lầu.
“Tới đây ạ ~~~” Yunho nghe thấy tiếng umma gọi, bật dậy chạy xuống lầu “Oa! Thật nhiều món ngon a!”
“A a, vậy nhanh lên một chút ,đi rửa tay ngay đi , rồi còn ăn cơm.” Bà Jung thúc Yunho đi về hướng nhà tắm.
Mới từ nhà tắm đi ra, Yunho ngay lập tức thấy cha vẻ mặt nghiêm nghị ngồi đầu bàn, trong lòng có chút sợ hãi, sẽ không lại mắng mình nữa chứ? Quả nhiên…
“Tiểu tử thối! Động tác chậm quá đi! Không thấy được tất cả mọi người đang đợi mày ăn cơm sao? !Từ đấy đến đây lâu như vậy sao, ngay cả chút quy củ cũng không hiểu! Mày muốn tao, trưởng bối ở cái nhà này, chờ mày rồi mới ăn cơm sao?” Ông Jung lớn tiếng quát Yunho.
“Xin lỗi ba, lần sau con không thế nữa.” Yunho vội vã hướng cha cúi đầu. Nhưng rõ ràng chính mình là người đầu tiên xuống tới nơi, chỉ bất quá là đi rửa mặt mà thôi. Yunho không dám chống đối cha, nếu như như vậy, không chỉ có chính mình bị đánh, umma cũng chẳng sống yên! Lần trước chứng kiến umma trên người đầy vết thương, Yunho đã khóc rất thương tâm. “Mày vẫn còn biết có cái lão già này là cha nữa à?” Xem Yunho vâng vâng dạ dạ, ông Jung càng mắng, hai cô chị bên cạnh cũng trưng ra vẻ mặt vui vẻ như được đi xem hài kịch mà nhìn Yunho.
“Thôi mà appa~ con đói bụng!” Ngồi ở bên cạnh Juwung là một tiểu nam hài có vẻ mặt vô cùng đáng yêu đang phụng phịu, cậu là con trai của Jung Juwung, cũng là đứa bé mà ông cưng chiều,yêu thương nhất,hôm nay vừa từ Mỹ trở về.
“Lão gia, ông xem Yoochun cũng đói bụng rồi, hay là ăn cơm nhanh đi. Lại đây, Ho, ngồi cạnh mẹ.”
“Dạ, thưa umma.” Yunho ủy khuất bước đến bên cạnh umma, cậu không muốn ngồi chỗ ấy, bởi vì chỗ này,ngay gần cha, cậu chẳng lấy gì làm thích thú cả.
“Yunho hyung, lại đây với em, ngồi đi! Em là Park Yoochun!” Yoochun đứng dậy kéo Yunho, “Đến đây, hyung ngồi đây đi!”
Nhìn gương mặt tươi tỉnh với nụ cười tươi ấm áp tỏa sáng của cậu bé, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng là cũng làm cho Yunho có hảo cảm khác thường: “Cám ơn em, Yoochun ~” Yunho mặc kệ cô chị bên cạnh đang chường ra vẻ chán ghét, cũng không thèm để ý tới hai cô chị kia cố ý đem ghế ra tránh xa cậu.
Đây là lần đầu tiên Yunho có một bữa cơm vui vẻ đến dường này, không ai mắng chửi cậu, không ai cười nhạo cậu, hơn nữa cậu còn tìm thấy cho mình một người bạn tốt,đây là bạn đầu tiên của cậu trong cái căn nhà này.
Bữa cơm tối trôi qua, như thường lệ, đều là Yunho rửa bát, cha từng nói cậu không thể chỉ ăn không ngồi rồi trong nhà được. Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Yunho rửa hết bát,trở lên lầu định về phòng, nhưng ở hành lang lại đụng phải hai cô chị, Jung Kihee cùng Jung Mi.
“Tiểu dã chủng, đừng tưởng rằng Yoochun đối với mày tốt một chút là mày có địa vị ở cái nhà này , mày cái gì cũng chẳng thể có được!” Jung Kihee mở miệng trước.
“Đúng vậy, đừng có mà đắc ý! Thật không biết ba tại sao muốn kết hôn với cái loại phụ nữ lai lịch bất minh như vậy chứ, để rồi sinh ra cái thứ tiểu dã chủng như mày!” Jung Mi cũng ở một bên xen miệng.
Yunho không nói gì, những lời này câu đã nghe quá nhiều lần rồi, mỗi ngày này hai người tự xưng là noona trước mặt mọi người kia sau lưng lại luôn lăng mạ cậu, chỉnh cậu, Yunho cũng từ sự sợ hãi khi xưa mà dần trở nên chai lì rồi.
“Các chị có thể tùy tiện lăng mạ tôi , nhưng không có quyền lăng nhục cả umma tôi ! ! !” Sau một trận trầm mặc giằng co, Yunho hướng hai cô chị rống lên một câu, gạt họ ra, chạy về phòng.
Cậu dùng hết sức lực đóng sầm cánh cửa, mặc hai cô chị la thét chói tai ở ngoài cửa. Cậu mệt mỏi quá, ngã người lên chiếc giường rộng. Cậu chỉ còn biết lặng lẽ rơi nước mắt, lúc này liệu có ai có thể đến ôm tôi được không?