[Doll] Câu Chuyện Của Thỏ Con Và Quý Tộc

Chương 2: Chương 2




CHƯƠNG 2

Cốc cốc, tiếng đập cửa vang lên, hẳn là umma cậu. Yunho vội vàng đưa tay lên lau những giọt nước mắt hãy còn ấm trên má, không thể để umma lo lắng, lòng nghĩ vậy mà nước vẫn cứ tuôn ra, ướt đẫm cả hai gò má.

Tiếng đập cửa càng thêm dồn dập, ngoài cửa một giọng nói trong trẻo như của thiên sứ truyền đến đôi tai đã ù đi của Yunho: “Yunho hyung, hyung sao vậy? Mở cửa cho em đi!”giọng Yoochun tràn ngập lo lắng, làm cho lòng Yunho bỗng dưng dấy lên một cảm giác ấm áp lạ thường ,cuối cùng cũng có người quan tâm mình.

Yunho cố không để nước mắt trào ra,chạy tới cánh cửa khóa trái giật tung ra, kéo Yoochun vào, ôm lấy cậu bé mà khóc. Những ngày tháng trước đây, chưa từng có một ai đối tốt với cậu như Yoochun bây giờ, điều này không khỏi khiến cậu khóc òa lên vì xúc động. Bây giờ có một đứa em luôn lo lắng cho cậu như vậy, cậu thật chỉ muốn đè nó  (0.o”) ra mà bạo phát tâm tình.

“Hyung làm sao vậy? Yunho hyung, đừng khóc a! Con trai mà thích khóc lóc, sau này lớn lên sẽ không có bạn nữ nào thích đâu a! Yunho hyung muốn thành nam tử hán đội trời đạp đất thì không thể mít ướt!” Yoochun đưa mu bàn tay mũm mĩm lên cọ cọ lên gương mặt đẫm lệ lem luốc của Yunho,đôi môi hơi chu lên an ủi.

“Yoochun, em không. . . chán ghét hyung sao?” Yunho ngừng khóc, nhưng thanh âm vẫn vương chút nghẹn ngào, “Cha cùng noona. . . Các noona cũng. . . đều chán ghét hyung, bọn họ. . . thường xuyên mắng hyung, hôm nay lại. . . mắng cả umma, Yun. . . Yunho không thể…”

“Tại sao em lại phải chán ghét Yunho hyung? Yunho hyung không làm gì sai cả. Trước kia mama em thường nói, chỉ có đứa bé là sai thì người ta mới không thích nó, giống như đại quái thú, tất cả mọi người chán ghét! Nhưng Yunho hyung vốn là một cậu bé ngoan a. Lúc dùng cơm tối là Yunho hyung mới là người đầu tiên bước vào phòng, em cũng thấy mà! Là papa không đúng!” Yoochun huơ huơ đôi bàn tay nhỏ bé, động tác rất khoa trương,bất giác Yunho bật cười, cậu bé trai cuối cùng đã chọc cười được một Yunho vốn đã đầy thương tổn.

“Hô… Hyung rốt cục đã chịu cười rồi kìa, sau này không thể tùy tiện khóc a! Em không muốn mỗi ngày nhìn thấy Yunho hyung khóc a, Yunho hyung cứ cười lên như vậy sẽ rất đẹp trai, hyung còn có cả răng hổ nữa này !Chun Chun cũng muốn a! Tại sao của Chun Chun không dài?” Yoochun nhìn thấy chiếc răng khểnh của Yunho lộ ra mỗi khi cười, vẻ mặt đầy ngưỡng mộ, “Thật muốn nhổ ra a, cho em  đi, hyung! Em thấy răng của ông nội cũng có thể nhổ ra đó a!”

Nói xong, Yoochun thò tay ra ý muốn nhổ chiếc răng khểnh của Yunho, cậu vội vã bưng miệng, liều mạng lắc đầu: “Không được,răng hyung là mọc lên đó, rút không có được đâu a, răng của ông là giả đó! Chun Chun, không được!” Nói xong, vội vàng né sang bên,rồi lăn bổ qua giường, cứ vậy mà chạy loạn, hai cậu nhóc vừa chạy, vừa cãi nhau ầm ĩ trong phòng.

“Chun Chun, hyung nghe umma nói em họ Park, nhưng là cha là họ Jung a, sao em lại không phải?” Yunho dùng đôi tay nhỏ bé nâng cằm,bộ dạng chăm chú đến đáng yêu.

“Bởi vì mama họ Park, papa vì mama, nên để em họ Park.” Yoochun giải thích chẳng minh bạch được thêm chút nào, Yunho cũng hiểu đại khái, hẳn là do cha vì yêu thương mẹ Yoochun nên mới để cậu bé theo họ mẹ.

“A ~ nguyên lai là thế a, chúng ta đi chơi trò chơi đi có được không? Em muốn… . . .” Nói còn chưa dứt câu thì bên tai đã truyền tới thanh âm của cha, “Yoochun a ~ Đến giờ ngủ a, con trai, con ở đâu vậy a?”

“Papa, con ở phòng Yunho hyung a!” Yunho còn chưa kịp ngăn cản thì Yoochun đã vội khai báo hết hành tung, thôi xong hết rồi! Lại bị mắng rồi! Cậu ngơ ngáo nhìn bộ dạng Yoochun đầu đầy mồ hôi, quần áo còn có chút bẩn,mép áo nhăn nheo do khi nãy đuổi bắt trong phòng.

Két…-Cánh cửa mở tung, một giọng quát đầy tức giận vang lên: “Con ở chỗ này làm gì hả? ! Mau cùng papa về phòng mau, nơi này không đáng để con đến!” Ông Jung đi qua kéo tay Yoochun, “Chun! Con trai à, con nghịch gì mà quần áo ướt sũng mồ hôi thế này? Bẩn hết cả rồi! Jung Yunho! Có phải mày đã bắt nạt Yoochun không hả,tiểu tử thối? Mày có biết làm vậy sẽ làm nó bốc mùi không ?Nó vừa mới tắm đó a!”

“Con xin lỗi. . .” Yunho cúi đầu, tại sao không có làm sai nhưng vẫn bị mắng vậy, “Lần sau con sẽ chú ý hơn a.”

“Không có lần sau đâu! Yoochun, sau này papa cấm không được đến đây chơi đùa!” Ông giằng mạnh tay Yoochun đang vùng vằng,mạnh đến nỗi cậu bé chao đi trước sức mạnh của của một người đàn ông đang trong cơn giận dữ, Yoochun dùng mọi sức lực giằng lại “Papa, papa không thể mắng Yunho hyung, hyung không có làm sai chuyện gì!” Nói xong,Yoochun quay qua nhìn Yunho vẫn khúm núm bên cạnh, cười tươi: “Yunho hyung, ngày mai em muốn umma mang em cùng đi đến tiệm đồ chơi , hyung cũng đi cùng đi! Quyết định như vậy rồi a! Không được phản đối a ~ “

“Mình đi thôi a papa, sau này papa không được tùy tiện mắng Yunho hyung a, Chun Chun không thích!”-Yoochun đi qua kéo tay ông Jung, “Yunho hyung ngủ ngon!” Hai người ra khỏi phòng Yunho,nháy mắt không khí tĩnh lặng lại bao trùm căn phòng nhỏ  .

Yunho đi tắm rửa , tóc còn chưa có khô đã lăn lên giường, cậu đột nhiên thấy thật thanh thản,trong lòng thật bình yên,hưng phấn lạ lùng. Yoochun thật sự rất tốt với cậu, không phải là giả tạo! Hơn nữa ngày mai cậu bé còn muốn cậu cùng đi đến tiệm đồ chơi.

Chính mình chưa từng có bước chân vào một tiệm đồ chơi, nhìn các noona thường xuyên có những con búp bê hoàng tử xinh đẹp, chính cậu cũng từng mơ tưởng tới. Nhưng khi cha vừa nghe thấy chuyện cậu thích vậy thì đã mắng cậu là đồ bỏ đi! Nói là con trai không được phép thích mấy thứ này, nhưng trong trường các bạn đều có rất nhiều đồ chơi ,chỉ có mình Yunho là đứng từ xa ao ước mà thôi.

Không hiểu tiệm đồ chơi trông thế nào a, Yunho ôm niềm vui chìm vào giấc mộng ngọt ngào…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.