CHƯƠNG 3
Ngày thứ hai,sáng Yunho đã thức dậy từ rất sớm, giúp mọi người chuẩn bị đồ ăn sáng,rồi “nhân tài” trong nhà cũng lục tục thức dậy.
“Oa! ! ! Yunho hyung, những cái này đều là do hyung làm cả sao?” Bánh mì vàng ươm đẫm mỡ, trứng gà, sandwich còn có cả sữa nữa , thật là lợi hại a,đều là những món mà Chun Chun thích a!” Yoochun vừa rửa mặt xong chạy xuống,đã thấy một bàn ăn thịnh soạn,gương mặt lộ ra vẻ hưng phấn.
“A a, thích thì nhanh nhanh lên lại đây ăn đi, được rồi, rời giường trước hết là phải uống một ít nước.” Nói xong, Yunho xoay người rót cho Yoochun một cốc nước,đoạn đưa cho cậu bé:”Này,em uống đi.”
“Cám ơn hyung!” Yoochun uống hết cốc nước, liền ngồi ngay vào bàn bắt đầu dùng đồ ăn, “Hyung, em muốn ăn thêm một quả trứng nữa.” Yoochun miệng đầy bánh mì nói nhồm nhoàm làm nũng Yunho.
“Jung Yunho! ! ! Sao mày lại để Yoochun nói khi đang ăn cơ chứ? Nghẹn thì sao hả,tiểu tử thối?” Jung Kihee xuống lầu vừa lúc chứng kiến cuộc trò chuyện, cô ả đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, lớn tiếng quát Yunho, sợ mọi người không nghe được lại càng hét to. Ở phía sau cô em Jung Mi cũng không kém, “Quả nhiên,mày vốn là loại dã chủng! Không gia giáo,mày làm thế chắc lại có ý đồ xấu xa chứ gì!”
Yunho cúi đầu, không biết phải làm sao, cha chắc chắn là nghe thấy rồi sẽ không tha cho mình, làm sao bây giờ?
“Uy! Vốn là em nói mà,liên quan gì tới các noona a? Lúc nào cũng giả bộ như quan tâm đến em ấy!” Yoochun nuốt xuống,đoạn quay lại hai cô chị hét to, “Các noona không có tư cánh gì để mắng Yunho hyung cả!”
“Yoochun! Đó là cách mà em trai dùng để nói chuyện với noona của mình sao?” Ông Jung vừa đi ra ngoài thể dục về đúng lúc nghe thấy tiếng Yoochun hét, “Xin lỗi hai noona mau!”
“Con không cần phải xin lỗi, các noona mắng Yunho hyung không đúng sao chẳng bao giờ thấy papa nói? Các noona không tốt, Chun Chun ghét các noona!” Yoochun cong đôi môi căng bóng mỡ lên,nghiêng đầu sang một bên, “Hừ! Muốn Chun Chun thuật lại cho đúng không? Như thế nào nhỉ? Lúc trước trong phòng các noona đã mắng gì em, em đều nghe thấy hết! Các noona chỉ thấy mỗi mình tốt.”
Dù sao Yoochun cũng chỉ là một đứa nhóc năm tuổi, so với Yunho còn nhỏ hơn một tuổi, hơn nữa cha lại ở đây, hai noona đã mười lăm tuổi cũng không dám phản bác lại gì cả, ông Jung cũng không thể trách cứ cậu bé,đành ngượng ngập kéo ghế đứng dậy.
“Quên đi, Yoochun, hyung đi giúp em chiên trứng!” Yunho lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc, cậu cũng không hy vọng chứng kiến cảnh này, “Cha, noona, mọi người muốn dùng gì a?”
Không khí nặng nề bao trùm,tuyệt không có một câu đáp, Yunho cười khổ, sớm đã biết trước được chuyện sẽ đi đến mức này, thật không biết họ đòi hỏi gì bây giờ!
“Ha ha, trứng chiên, Chun Chun muốn đi theo hyung, em không muốn ngồi ở cái chỗ này.”Yoochun nhảy xuống ghế,nở một nụ cười lạnh nhạt với Jung Kihee, cố tình dẫm lên chân ả mà đi.
“A! ! ! ! !” Hét một tiếng thảm thiết, mặc dù là chỉ là một cậu nhóc, nhưng theo vẻ mặt của ả cũng có thể hiểu là rất đau a, “Thật sự xin lỗi a, Kihee noona ~” Yoochun nói nhỏ qua kẽ răng mấy tiếng xin lỗi rồi bỏ chạy về phía Yunho cúi đầu cười cười, thật đáng yêu.
“Appa! Appa coi nó kìa! Một lớn một nhỏ thật chẳng ra gì! Con là noona mà!” Jung Kihee chạy đến bên appa làm nũng. Ông Jung xem không vừa mắt, nhưng không đành lòng trách cứ Yoochun, “Bỏ đi, Yoochun còn nhỏ, con không nên so đo với nó.”
“Cái gì mà!” Jung Kihee phùng má như muốn biết giờ mình có đang mơ không,nhưng cũng không dám nói gì nữa, appa đã tỏ rõ thái độ rồi.
Trong phòng bếp, Yunho giúp Yoochun chiên trứng, Yoochun ở bên cạnh nhìn những kĩ thuật thành thục của Yunho, không khỏi cảm khái: “A, hyung thật giỏi a! Mọi bữa ăn sáng đều là hyung làm cả sao?”
Yunho gật đầu: “Đúng rồi, Yoochun, sau này không nên nói năng với noona như hồi nãy a, dù sao cũng là noona mình mà.” Yunho kiên nhẫn thuyết phục Yoochun, “Mặc dù hyung cũng rất muốn làm vậy.”
“Hyung, Chun Chun chỉ là không muốn các noona ấy lại nạt nộ hyung trước mặt mọi người thế thôi,còn các noona ngày nào cũng nói xấu Chun Chun trong phòng,các noona là người xấu!” Yoochun không phục, “Thôi bỏ đi,Chun Chun muốn học nấu cơm, như vậy có thể giúp hyung a, hyung sẽ không khổ cực nữa a!” Yoochun ngây thơ nói, “A! Chun Chun nấu cũng tốt lắm !”
“Tốt lắm, đi ra ngoài đi, ăn xong không phải muốn đi ra ngoài sao?” Yunho dịu dàng cười cười vuốt má Yoochun, “Dạ, dạ, Chun Chun muốn đi cửa hàng đồ chơi với hyung a!”
Yoochun bưng trứng gà chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô: “Umma, umma, Chun Chun muốn cùng hyung đến cửa hàng đồ chơi!” Một chuỗi thanh âm truyền đến tai Yunho ở trong bếp: “Yoochun, con đừng có chạy! Cẩn thận một chút!” Bà Jung nhìn Yoochun, vui vẻ đáp lại,đâu là lần đầu tiên bà không có bị sắc mặt của ông Jung làm cho hoảng sợ.
Chỉ cần đứa con vui vẻ, là cũng chẳng trông mong gì hơn. Ba người ăn xong bữa sáng,liền tay trong tay dắt nhau ra ngoài, đây là lần đầu tiên Yunho ra khỏi nhà mà không phải là đi đến mẫu giáo…