CHƯƠNG 4
Sáng sớm ánh mặt trời trải dài từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, trùm lên thành phố san sát nhà cửa, nổi lên một cảm giác ấm áp vui tươi ngập tràn nơi nơi. Bà Jung dắt theo hai cậu con trai đến công viên mà khi xưa vẫn thường đưa Yunho tới dạo chơi.
“Umma! Đã lâu lắm rồi Yunho không tới đây nữa!” Yunho cực kì hạnh phúc, “Yoochun, khi còn bé hyung thường xuyên đến nơi đây chơi đùa a, có cả appa và umma nữa.” Từ khi appa Yunho gặp chuyện,hai mẹ con đã chẳng có dịp nào trở lại đây nữa .
“Yunho hyung vui vẻ là tốt rồi, nơi này thật đẹp a!” Yoochun tò mò nhìn cái nơi đã từng là nơi vui chơi của Yunho, “Hyung, cầu trượt kìa!” Yoochun chỉ vào cái cầu trượt màu đỏ cách đó không xa , như phát hiện ra một kho báu khổng lồ,la lớn “Chun Chun muốn chơi cầu trượt !” Nói xong, đôi chân ngắn cũn cỡn chạy như bay tới bên cầu thang.
“Yunho, chạy theo Yoochun mau ! Nhanh lên đi ! Đừng để Yoochun bị ngã!” Bà Jung giục Yunho vẫn đang đứng bên bà trong giọng nói dịu dàng phảng phất một niềm vui đã lâu không còn thấy được trong giọng bà, cũng có chút lo lắng không thôi. Nghe umma nói vậy, Yunho lập tức đi theo Yoochun chạy về hướng cầu trượt.
Hai người con trai chơi đùa vui vẻ….
Kiều kiều bản,
Đãng thu ngàn…
Ngoạn đắc
Bất diệc nhạc hồ…. (Đồng dao của lũ trẻ, Mực xin bỏ qua