CHƯƠNG 21
Minla cởi áo trên của Jaejoong, bàn tay hơi lạnh đặt trên vị trí tim, quả nhiên, quả nhiên loại trống ngực chỉ có ở loài người lại từ trong thân thể Jaejoong truyền ra.
Cô nâng thân thể Jaejoong dậy, đem áo thoát xuống, nhẹ nhàng đặt anh nằm thẳng xuống. Cô nhìn trên thân thể trắng nõn của Jaejoong đã lộ ra mạch máu trên da thịt, lúc này truyền lại chỉ có những mạch đập yếu ớt, cô bỗng cảm thấy bất lực. . .
Cô lấy từ trong túi một lọ thuốc nước màu tím nhạt và một chiếc khăn lụa cũng tím nhạt. Cô đem thuốc thấm ra khăn, trong nháy mắt màu sắc biến đổi, đó là một màu đỏ kích thích lòng người, không có ngôn ngữ có thể hình dung ra cái loại màu sắc xinh đẹp ấy.
Minla nhẹ nhàng quét lên thân thể Jaejoong, khăn lụa lau tới nơi nào cũng lưu lại một tầng màu bạc lộng lẫy, cô lau nửa người trên của Jaejoong một lúc, đem khăn lụa vo lại thành một cục, đặt ở trên ngực Jaejoong, rồi nhắm mắt lại.
“Minla. . . umma. . .” Không biết qua bao lâu, một giọng nói khô khốc gọi tên cô, Minla chậm rãi mở mắt, thấy Jaejoong đã tỉnh.
Cô cười, một nụ cười ấm áp: “Thế nào? Còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
Jaejoong nhẹ lắc đầu. “Không có việc gì là tốt rồi, để tôi gọi bọn Junsu vào.” Nói xong, Minla đứng dậy, trên người phát ra một mùi thơm đặc biệt làm Jaejoong cảm thấy rất an toàn, lúc anh được sinh ra, đối với anh mà nói đây là mùi của umma, rất ấm áp.
“Hyung! ! ! Hyung không có việc gì rồi! ! !” Junsu mới vào cửa đã hướng Jaejoong lao đến nhưng bị Hankyung giữ lại, “Minla nói không thể sơ suất!”
“Tại sao?” Junsu rất ủy khuất, anh cũng rất lo lắng cho Jaejoong hyung mà.
“Nếu như cậu muốn khớp của cậu ta bị lỏng ra, thì cứ tiến lên.” Nói thì nói vậy, nhưng Minla đã đi tới bên giường chặn đường Junsu.
“Oh xin lỗi, con đã quên! Minla umma, bây giờ nên nói cho chúng ta biết chuyện gì đã xảy ra rồi!” Junsu tìm một cái ghế gần đó ngồi xuống, Hankyung cùng Heechul cũng ngồi xuống, Heechul thoải mái ngồi gọn lỏn vào trong lòng Hankyung , cùng đợi Minla mở miệng.
“Chờ một chút! Junsu à, Yunho cậu ấy. . . Thế nào rồi?” Đúng lúc Minla vừa mở miệng, một giọng nói còn có chút suy yếu đã đoạt trước một bước.
“Cậu ấy. . . khóc liên tục, vừa rồi mới ngủ. Sẽ không tỉnh nhanh như vậy đâu, em đã thôi miên cậu ấy rồi, đợi một lát nữa hyung có thể đi xem cậu ấy.” Junsu nhắc đến Yunho bỗng thấy đau lòng, “Cậu ấy thật sự không thể không có hyung đâu.”
Jaejoong cau mày, vẻ mặt như muốn nói gì đó, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Trong phòng bỗng im lặng một lúc, rồi Minla mở miệng phá tan bầu an tĩnh: “Jaejoong bây giờ có thể xem như nửa người.”
Mọi người ở đây nghe được nhưng lời này đều kinh ngạc, kinh ngạc nhất là Jaejoong. Cậu vốn tưởng rằng giúp Yunho cản vật đó lại thì sẽ không việc gì, nhưng lúc máu chảy xuống thì anh đã biết mình sai rồi, thẳng đến bất tỉnh cũng vẫn không thể lí giải được, nguyên lai là bởi vì anh biến thành người rồi cho nên mới như vậy. Nhưng sao lại có thể như vậy? Cho dù trước đây anh có là… Nhưng bây giờ anh đã hồi sinh với thân phận là búp bê, sao lại biến thành người được?
Bọn họ cũng cùng chờ đợi Minla, chờ cô nói cho bọn họ biết đáp án.
“Cái này cũng là sư phụ của tôi nói cho tôi biết, búp bê có hình người là bởi vì có linh hồn, khi ở trong lòng có ý nguyện mãnh liệt, những tổn hại về ở thân hình cũng sẽ chậm rãi hồi phục.” Minla dừng một chút rồi lại mở miệng, “Bây giờ, Jaejoong thích Jung Yunho, tâm nguyện muốn được ở bên Yunho của cậu ấy quá mức mãnh liệt, cho nên cậu ấy đã bắt đầu chậm rãi khôi phục thành người.”
“Nhưng …” Junsu vẫn có chút khó tin, rõ ràng vốn là người đã chết, bên trong thể xác một con búp bê như thế nào lại có thể khôi phục thành người bình thường?
“Không có nhưng nhị gì cả, cái tình huống này tôi cũng chưa từng gặp qua, cho nên cũng không có nói cho mọi người biết, nếu như nói ra sẽ không phát sinh loại sự tình này rồi.” Minla có chút tự trách mình, không nên giấu diếm a, giờ làm Jaejoong bị thương.
“Sự tình này cũng không có liên quan đến Minla umma, cho dù tôi biết chuyện này rồi thì vẫn đem Yunho đẩy ra.” Jaejoong bình tĩnh nhìn mọi người, “Như vậy Heechul hyung và Junsu cũng có thể như thế rồi hả?”
“Theo lí thì là vậy, Heechul thì khẳng định là như vậy rồi, bởi vì cậu ta đã có cảm giác hữu tình rồi không phải sao? Búp bê vốn cũng không hẳn là có loại cảm giác này đi.” Minla trên mặt xẹt qua một nụ cười đầy ẩn ý, hài lòng nhìn Heechul đỏ bừng mặt, sự thật chứng minh, Minla vẫn có một chút trẻ con, “Về phần Junsu, tôi cũng muốn biết.”
Minla từ túi trong lấy ra một con dao nhỏ: “Cái thanh dao này vốn là không gây đau đớn a, bị cắt sẽ không đau đâu, cậu dùng cái này thử xem, nếu như đã bắt đầu thành người, cũng không bị đau.”
Junsu tiếp nhận dao, nhẹ nhàng vẽ lên tay một chút, máu đỏ lập tức xuất hiện.
“Park Yoochun.” Đây là câu nói duy nhất của TMinla lúc băng cầm máu giúp Junsu.
Kỳ thật Junsu cũng biết, anh thích Yoochun, anh cũng có ý định nói thẳng thắn với Yoochun rồi, chỉ là không có tìm được thời gian thích hợp. Anh quyết định dấu diếm thêm một chút nữa, đợi Yunho bình tĩnh lại rồi sẽ tìm bọn họ nói thẳng, nhưng Jaejoong hyung thì phải làm thế nào đây?
“Junsu, hyung muốn đi xem cậu ấy. . .”