CHƯƠNG 23
“A. . . a. . . Seungwan. . . Thong thả một chút. . .” Trong một căn phòng rộng lớn, chỉ có một đôi nam nữ đang dây dưa trên giường lớn .
“Kế hoạch anh đã nói trước với em, em lo đến đâu rồi. . . ?” Nam nhân bên trên tăng mạnh động tác khiến nữ nhân bên dưới thở gấp cuống quít.
“Tốt. . . Tốt rồi. . . A. . .a…” Nữ tử kia không khỏi điên cuồng gật đầu.
Tình cảnh này đã xuất hiện nhiều lần rồi.
Trận mây mưa mãnh liệt trôi qua Seungwan ôm Kihee nằm trên giường, hai người cũng vừa bình phục khí tức hỗn loạn vừa rồi.
“Thật sự muốn làm như vậy sao? Lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao?” Kihee vẫn là có chút lo lắng.
“Em sợ cái gì? Chỉ cần em cẩn thận không để một ai biết, đây chính là cơ hội tốt nhất để một mũi tên hạ hai con chim!” Seungwan kiên nhẫn dỗ dành Kihee.
“Tuy rằng em cũng rất muốn, nhưng đây chính là tự tay mình hạ độc thủ với dongsaeng a!” Kihee cũng không phải không muốn hạ thủ, chỉ là quá nhát gan thôi, Seungwan phi thường rõ ràng điểm này, “Đừng sợ, bảo bối, có anh đây, nếu xảy ra chuyện gì anh nhất định ở bên cạnh giúp em mà.”
Phụ nữ yêu nhất chính là lời ngon tiếng ngọt, nhất lại không thể kháng cự lời nói của nam nhân chính mình yêu thương. Jung Kihee lần đầu gặp gỡ Ryu Seungwan là vào một buổi xế chiều.
Hôm đó, Kihee vốn đã tốt nghiệp phải đến phòng làm việc của appa để thực tập, nhưng cô đột nhiên cảm đầu ong ong, tứ chi vô lực thật sự là không sao tỉnh táo, cho nên xin appa cho về nhà nghỉ ngơi.
Kihee về nhà sau khi thư giãn tắm rửa thì chuẩn bị trở về phòng mình ngủ một giấc. Khi cô đi qua phòng Yunho, bỗng nhớ ra trong khoảng thời gian này Yunho luôn trốn ở trong phòng không biết làm gì, tò mò, suy nghĩ một chút cô đẩy cửa tiến vào.
Kihee đi tới trước bàn Yunho, rất sạch sẽ, trừ ra vài quyển sách cùng hai con búp bê thì không có đồ vật gì cả. Trên chồng sách để lộ ra hai bức tranh, hé ra là một nam tử tóc đen xinh đẹp lạnh lùng nhưng lại có ánh mắt vô cùng dịu dàng. Bức còn lại vẫn là người nam tử ấy nhưng lại là nằm trong vũng máu, bộ dáng vô cùng thê mỹ, làm cho người khác không cầm lòng được mà rơi lệ.
Dưỡi mỗi bức họa đều có một câu viết, bức thứ nhất viết: sĩ quân nhất tiếu, nhất tiếu khuynh thành. Bức thứ hai lại viết: kiến quân nhất tiếu, nhất tiếu tâm tử. Nhìn vào dòng chữ đề cùng ngày tháng, hẳn đây là bức mới được vẽ gần đây .
Kihee thấy vậy mê mẩn, cô chưa bao giờ biết đứa em trai mà mình căm ghét ấy lại có thể họa được một bức tranh tuyệt mĩ đến vậy, người này hẳn chính là Jaejae hyung luôn ở trong lòng nó đi.
Đột nhiên, một ánh sáng đen từ đâu phát ra làm cho Kihee không mở được mắt, đợi đến khi cô có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống trước mặt, một nam tử lạnh lùng đã đang ngồi ở trước mặt cô, mặt hai ngươi cơ hồ gần như áp vào nhau rồi.
Bị một mỹ nam tử như vậy nhìn chằm chằm làm Kihee mặt có chút đỏ. Cô vẫn luôn cho rằng với dung mạo của mình thì nhất định phải chọn được một nam nhân hoàn mỹ không chút sứt mẻ bên cạnh, nhưng bình thường người theo đuổi hoàn toàn vào không được mắt của cô, mà hôm nay người nam tử thoáng cái đã lấy được lòng của cô rồi.
“Anh. . . Anh là ai?” Mặc dù bản thân thật sự cảm thấy thích người trước mặt, nhưng là đột nhiên xuất hiện trước mắt như vậy ai cũng sẽ có điểm sợ hãi.
“Cô gái xinh đẹp không cần sợ tôi, tôi không có ác ý, tôi chỉ là một con búp bê mà thôi.” Nam tử nhếch nhếch khóe miệng nói, làm cho Kihee càng thêm bị hãm sâu trong nụ cười mỉm đó.
“Oa. . . Búp bê?” Cô như đột nhiên nghĩ tới điều gì đó mà hướng lại về phía bàn học, búp bê, ít đi một con. Cô hoảng sợ nhìn nam nhân trước mặt kia, liều mạng lui ra phía sau muốn chạy trốn ra khỏi phòng Yunho.
“Ngoan nào. . . Nhìn vào mắt tôi.” Thanh âm mị hoặc của nam nhân khiến Kihee không tự chủ được mà quay lại, chỉ là liếc mắt một cái, Kihee đình chỉ mọi giãy dụa, ý thức bắt đầu chậm rãi trở nên mơ hồ, tiến nhập một loại trạng thái trống rỗng.
Nam tử đi tới trước mặt cô: “Bây giờ, cô phải nhớ kỹ, tôi là nam nhân của ngươi, tôi là Tyu Seungwan, cô rất yêu tôi, cô nguyện ý làm cho tôi bất cứ chuyện gì, tôi, vốn là chủ nhân của cô.”
Một tiếng búng tay vang lên, Kihee khôi phục lại bình thường: “Seungwan?”
“Được rồi bảo bối, em quả nhiên nhớ kỹ.” Seungwan đem Kihee ôm vào trong lòng chính mình, kế hoạch địa bước đầu tiên đã hoàn thành rồi. Kihee, vốn là một quân bài, cô chính là một phần trong kế hoạch lợi dụng người, mà Seungwan, lại chính là người hạ độc thủ phía sau, gã chỉ ngồi làm ngư ông đắc lợi