[Doll] Câu Chuyện Của Thỏ Con Và Quý Tộc

Chương 35: Chương 35




CHƯƠNG 36 

Hai ngày thi đại học đối với hai người căn bản không phải là vấn đề gì hết, tại trường thi hai người thật là có chút vô pháp vô thiên. Không muốn ta lộn xộn, ta đây nhân tiện ngủ, không muốn cho ta ngủ ta nhân tiện trao đổi giấy a. Mỗi khi thầy giám thị nổi giận đùng đùng giật lấy giấy thi hai tiểu tử thì mới biết thế nào gọi là mắt trợn tròn. Chẳng những đã làm đầy đủ rồi, hơn nữa cơ hồ đều là đáp án chính xác, thầy giám thị không nhịn được bước xuống vị trí hai người kiểm tra lại một phen, không khỏi cảm thán thế gian này sao còn có học sinh lợi hại như vậy a.

Với thành tích thi đại học cao vút như vậy, tất cả thầy cô giáo đều đem bốn người bọn họ coi như là thiên tài rồi, trường học này lại sinh ra được bốn học trò không học tập gì mà lại có được thành tích cao đến thế, tự nhiên có thể khoe khoang một phen, hiệu trưởng kiêu ngạo nhìn hiệu trưởng trường khác hâm mộ học trò của mình, nhân tiện càng ưỡn ngực cao hơn.

“Các em, đều là học sinh tiêu biểu của trường ta.” Hiệu trưởng ngồi ở văn phòng mình nói một cách sâu xa đầy ý tứ, “Giáo viên chúng ta đối với các em đều rất yên tâm.”

Bốn người yên lặng trong lòng khách sáo một hồi.

“Này xế chiều thứ sáu là lễ tốt nghiệp ở lễ đường trường, thầy hi vọng các em có thể cử một người làm đại biểu lên nói vài câu, không biết các em có quyết định thế nào?” Ngón tay bốn người cùng nhất trí chỉ vào một hướng, đó chính là Changmin. Changmin cũng đành nhận mệnh rồi, đối với hai cặp phu phu kia còn lâu mới đi làm cái loại chuyện này, khẳng định sau lễ tốt nghiệp sẽ đi hẹn hò tán tỉnh nhau dưới ánh đèn hôn ám (mờ ảo), hừ!

“Được a được a, như vậy là em Changmin đi, Changmin là học sinh xuất sắc nhất hả? Thật sự rất lợi hại a.” Hiệu trưởng nịnh nọt vài câu, bốn người liền rời khỏi phòng Hiệu trưởng.

“Yunnie à, rốt cục cũng tốt nghiệp rồi.” Jaejoong kéo tay Yunho nhảy về phía trước.

“Đúng vậy, đi thôi, chúng ta đến kí túc xá ngồi một lát!” Yunho lôi kéo Jaejoong hướng kí túc xá bước đi, không xong rồi!

“Cái kia, Yunnie à, tớ. . .”

“Có chuyện gì đến đó rồi nói, mặt trời gay gắt lắm rồi.”

Không để cho Jaejoong có cơ hội nói câu nào, bốn người cũng đã bước tới lầu dưới, xong đời rồi, khẳng định sẽ bị phát hiện, làm sao bây giờ! Junsu à! ! ! !

“Đến, Jaejoong, cậu xem, đến kí túc xá rồi! Được rồi, tớ đã kể cho cậu nghe chuyện con búp bê, tớ đi cầm cho cậu xem.”

Jaejoong nhận mệnh đứng tại cửa chờ Yunho, cũng đoán trước được tiếng hô lo lắng của anh: “Búp bê đâu rồi? Yoochun! Em có nhìn thấy búp bê của hyung không? !” Yunho từ trong phòng ngủ chạy ra.

“Không có a, sáng nay chẳng phải cũng vẫn ở đó sao?” Yoochun cũng đã bắt đầu nghi hoặc, “Nó chỉ có thể biến thành người mà chạy thoát thôi!”

“. . .” Yunho đột nhiên không nói, gắt gao nhìn thẳng vào Jaejoong.

“Tớ. . .” Jaejoong không biết nên nói gì cho phải.

“Tại sao muốn gạt tôi?” Thanh âm Yunho dù vẫn mang đầy yêu thương nhưng đã xen phẫn nộ, “Nói a! ! Tại sao muốn gạt tôi? ! ! !”

“Yunnie à, cậu nghe tớ giải thích. . .”

“Bảy năm, Kim Jaejoong, cậu thật tàn nhẫn!” Yunho đẩy Jaejoong rồi lao ra ngoài.

“Yunnie à!” Jaejoong đang định đuổi theo, thì lại bị Yoochun kéo lại, lực đạo mạnh làm Jaejoong nhíu mi.

“Anh sao có thể trơ mắt nhìn hyung thống khổ nhiều năm như vậy sao? ! Anh tốt lắm a!”

“Yoochun à, không phải vậy, hãy nghe hyung nói. . .” Jaejoong nỗ lực muốn giải thích, nhưng cũng bị gạt qua một cách vô tình.

“Hyung, em thật không ngờ. . .” Changmin thở dài rồi cũng đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại một mình Jaejoong, một cô linh trơ trọi lẻ loi. Tại sao? Tại sao đến cuối cùng vẫn chỉ còn lại có mình, mình đã cẩn thận bảo vệ mọi người đến vậy, nhưng đến cuối cùng vĩnh viễn cũng chỉ còn một mình mình. Bất luận là khi còn bé cũng vậy, bây giờ cũng vậy, nói không chừng sau này cũng là như thế này.

Jaejoong rời khỏi kí túc xá về lại phòng trọ của mình, trốn vào trong chăn mền chảy lệ.

Yunho tâm phiền ý loạn bước đi trên đường, tại sao lại có kết cục như thế này? Tại sao lại muốn gạt tôi nhiều năm như vậy? Tại sao lại muốn cho tôi khổ sở đến chết?

“Yunho?” Một giọng nữ có chút quen tai gọi đến. Yunho ngẩng đầu nhìn, ” Cô Hiwon?” Anh không biết mình có lầm lẫn người phụ nữ trước mặt mình không, nhưng tiếng nói vui vẻ tràn ngập ý cười thân quen làm Yunho nhớ tới cô giáo Hiwon năm xưa.

“Không nghĩ tới Yunho còn có thể nhớ rõ cô a, cô cũng đã già như vậy rồi mà.” Hiwon châm chọc, “Làm sao vậy? Yunho thoạt nhìn không có mấy vui vẻ? Vào quán nói chuyện đi, ta cùng uống cà phê nhé.”

Đi theo Hiwon vào trong quán cà phê, trong quán nổi tiếng nhất là loại cà phê đen, vị đắng của nó liệu có thể che lấp vị đắng trong lòng mình không? Chỉ mong có thể.

“Làm sao vậy Yunho? Chuyện gì khiến em phiền não như vậy?” Hiwon nhìn Yunho đang có chút nóng giận, cũng không biết làm sao.

“Cô, cô có quen biết nam nhân nào tên Kim Jaejoong không?” Yunho mở miệng, nói là quen biết đi, làm ơn cho em một sự an ủi.

“Không có quen a, làm sao vậy?”

“Quả nhiên vốn là gạt mình, đều là gạt mình mà ! ! !” Yunho tức đấm xuống bàn, may là trong quán không có người, nếu không khẳng định cũng bị anh hù dọa chạy mất.

“Trước nói cho cô nghe, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!” Hiwon mặc dù chỉ là cô giáo mẫu giáo, nhưng cũng là dạy dỗ học trò, đối với học sinh hẳn là có uy nghiêm vẫn phải có, bây giờ đến lúc phát huy công dụng của nó rồi.

Yunho đem nguyên văn cả câu chuyện kể hết cho Hiwon nghe, vừa kể xong thì cà phê cũng được đem lên. Yunho cầm lấy tách định uống, bị Hỉ Vốn ngăn lại, bỏ thêm năm cục đường vào.

“Ách, cô?”

“Đứa nhỏ ngốc, em biết tại sao Jaejoong lại làm như vậy không? Cũng là vì em a! Nội tâm cậu ấy luôn sợ hãi bị người ta vứt bỏ, vẫn còn mâu thuẫn đến bây giờ, cậu ấy muốn thay đổi, cậu ấy muốn thoát khỏi hết những thứ đó để làm chính mình được sánh vai cùng em, như vậy đến chết em cũng không có lí do rời khỏi cậu ấy, biết không?” Hiwon chậm rãi nói, đem cà phê được pha tốt đưa cho anh.

“Nhưng, cậu ấy làm cho em thống khổ nhiều năm như vậy rồi, làm cho em cô đơn nhiều năm như vậy nữa!”

“Cậu ấy với em đều là giống nhau, chẳng lẽ em không biết sao? Em thống khổ, cậu ấy so với em càng thống khổ. Em cô đơn, cậu so với em cũng càng cô đơn hơn, cậu ấy không có anh chị em mỗi ngày luôn ở bên, nhưng em thì có!” Hiwon chân thành nhìn Yunho, “Chuyện này cậu ấy quả thật không đúng, nhưng cũng là có nguyên do, cô hy vọng em có thể tha thứ cho cậu ấy.”

Yunho cùng Hiwon nói chuyện đến trưa, trên đường về Yunho nghĩ lại những điều Hiwon đã nói, rốt cuộc nên làm như thế nào? Anh thật sự có thể bỏ qua sự lừa dối của Jaejoong sao? Anh quyết định sẽ tìm Jaejoong để nói rõ mọi chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.