CHƯƠNG 37
Jaejoong không đến dự lễ tốt nghiệp, tất cả mọi người đều cảm thấy thương cảm vì phải li biệt bạn học, còn Jaejoong thì lâm vào trong cái vực sâu chính mình đã đào ra. Toàn bộ đều là cậu tự mình làm ra, Kim Jaejoong cậu chính là một đứa ngu ngốc, ít nhất chính cậu đã nghĩ như vậy.
Kết thúc lễ tốt nghiệp, vừa bước ra khỏi cổng trường Yunho nhìn thấy cô nữ sinh ngày đó đã đưa mình thuốc để cứu Yoochun. Đã lâu không có gặp cô rồi, cô vẫn như trước là một bông hoa động lòng người, chỉ là bây giờ lòng tràn đầy hình bóng Jaejoong, nên anh cũng vô tâm mà đi cảm thán cái đẹp trước mắt này.
“Yoochun, hyung thấy Minla đến, hyung qua đó một chút. Em đi tiệm bánh chờ hyung trước đi!” Yunho chỉ chỉ nữ sinh bên kia, Yoochun gật đầu rồi anh mới bước đến chỗ Minla.
“Minla, sao lại tới?” Yunho đi đến trước mặt Minla, có phải là vì chuyện của Jaejoong không.
“Cậu cũng biết rồi hả, thân phận Jaejoong ấy. Rất chán ghét sao?” Minla bước đến gần một bước, “Các cậu đã cãi nhau?”
“Không phải chán ghét, chỉ là vì bị lừa nhiều năm như vậy, nội tâm có chút gút mắc.” Yunho thối lui về phía sau, cố gắng duy trì khoảng cách với Minla.
“Phải không? Vậy cậu có muốn cùng tôi lo lắng?” Minla kề sát Yunho, “Nếu không trừ bỏ được cái gút mắc kia thì đổi người đi cũng được.”
“Nếu như cô tới là để nói cái này thì có thể rời đi được rồi.” Yunho đẩy nhẹ Minla ra, mặc dù Jaejoong không có ở đây, anh vẫn không muốn cùng người khác dây dưa không rõ ràng, đến cùng anh cũng vẫn rất quan tâm đến cảm thụ của Jaejoong.
“Cậu vẫn quan tâm đến Jaejoong như vậy, vậy tại sao lại nói cái gút mắc kia lại không thể tháo bỏ xuống được?” Minla trở lại vị trí cũ, giống như khoảng cách thân mật kia chưa từng có tồn tại, “Cậu đừng hiểu lầm cái gì cả, tôi chỉ là muốn cho cậu thấy rõ trái tim mình. Nói cái gì mà nội tâm còn điểm vướng mắc, trong lòng của cậu không phải chỉ có Jaejoong thôi sao?”
“Tôi. . .”
“Tôi có thể nhìn thấu trái tim mỗi người, kể cả cậu, cậu vừa nghĩ đến chuyện gì tôi cũng đều biết rõ, cho nên cậu không lừa được tôi. Mỗi một động tác của mình cậu đều nghĩ cho Jaejoong trước.”
Bị nói trắng ra tim đen của mình Yunho cũng không thể nói gì hơn, chỉ cúi đầu lẳng lặng đứng.
“Thật vất vả mới vừa về, sẽ không lại mất cậu ấy lần nữa chứ. Tôi tin cậu hẳn là đã nhớ kỹ lời của tôi, Jaejoong càng yêu cậu sâu đậm bao nhiêu, cậu ấy sẽ càng ngày càng đến gần giới hạn làm người, thẳng đến khi cậu ấy khôi phục thành một người thành thục.” Minla nhắm hai mắt, “Tôi cảm giác được Jaejoong bây giờ không tốt lắm, khuyên cậu nhanh lên một chút tìm cậu ấy đi. Cậu ấy khi còn sống thể chất vốn yếu nhược, bây giờ cũng không ngoại lệ, nói như thế nào cũng là nửa người, cảm giác phát sốt nhất định sẽ có.”
Minla nói xong liền xoay người rời đi. Yunho không có hoài nghi lời Minla nói, cậu biết Minla không phải là một người bình thường, vẫn nên nhanh một chút đi tìm Jaejoong đã.
Anh vọt vào quán tiệm bánh bỏ lại một câu rồi lại lao ra ngoài, tốc độ cực nhanh thiếu chút nữa hù dọa hai người khách nhân bỏ chạy mấy. Junsu bất đắc dĩ nhìn theo anh, khách nhân một ngày nào đó nhất định sẽ bị anh hù cho chạy mất dép.
Yunho dựa vào trực giác chạy đến phòng trọ Jaejoong, dùng chiếc chìa khóa cậu đã cho để mở cửa. Trong phòng rất an tĩnh, cửa sổ bị rèm che kín không lọt một tia sáng. Yunho hướng phòng ngủ đi đến, chỉ thấy chiếc chăn đơn bừa bộn, hẳn là có người vừa mới dậy.
Jaejoong đi nơi nào rồi? Hẳn là nên ở chỗ này mới đúng, chẳng lẽ đi ra ngoài ăn cái gì? Quay trở lại phòng khách lẳng lặng đứng, nghe được trong phòng tắm có tiếng nước chảy. Yunho hướng phòng tắm đi đến, mở cánh cửa, thấy được người anh đang vội vàng tìm kiếm, trái tim giống như nứt thành từng mảnh vụn.
Jaejoong đang thừ người ngồi trong bồn tắm, phòng tắm vốn rất nhỏ, chỉ một chút là đã nhìn thấy rõ tất cả. Nước trong bồn đã đầy ắp, chảy tràn cả ra mặt đất, cũng nhanh muốn tràn ra ngoài phòng tắm. Yunho bước chân trần tiến vào mới biết đó là nước lạnh, vội đem Jaejoong từ trong nước bế ra, người đang ngủ kia chạm vào lạnh như băng làm Yunho sợ hãi.
Đóng cửa phòng tắm đem Jaejoong ôm về phòng ngủ, cũng không để ý quần áo mình đang ẩm ướt. Nhét cậu vào lại trong chăn mên rồi mới thở dài một hơi, làn da Jaejoong nguyên bản là màu trắng nõn giờ đây lại tái nhợt, môi cũng không thấy được một điểm huyết sắc.
Yunho lập tức mở tủ quần áo Jaejoong ra, rốt cuộc cũng tìm không ra bộ chăn mềm khác, chỉ đơn giản cởi quần áo ướt ra, tiến vào trong chăn ôm lấy Jaejoong, da thịt cậu lạnh lẽo làm anh có chút run rẩy. Được bao bọc bằng sự ấm áp Jaejoong cuối cùng cũng có chút phản ứng.
“Yunnie?” Thanh âm nguyên bản dễ nghe giờ đây đã khàn khàn, “Sao. . . Có thể. . . Lại là. . . Yunnie. . . Yunnie. . . Đang tức giận. . . Không để ý tới Jaejoong. . .”
Jaejoong cười nhẹ tự giễu cợt chính mình rồi lại khôi phục trạng thái an tĩnh, khiến Yunho luống cuống, cậu không nên như vậy chứ!
“Jae, Jae à, thật là Yunho nè, quay qua nhìn một chút đi!” Đem Jaejoong quay qua hướng mình, thân thể hai người xích lõa làm Yunho nổi lên chút dục vọng, nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ đến chuyện đó.
Jaejoong chậm rãi ngẩng đầu lên, rồi lại chậm rãi cúi xuống: “Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi. . .” Trong miệng chỉ có mấy chữ này, hung hăng đánh vào tâm Yunho.
“Không nên xin lỗi, tớ yêu cậu! Jaejae không có sai, là tớ sai rồi! Tớ hoàn toàn không có ở trên lập trường của cậu, vậy mà đã phát giận, Jaejae có thể tha thứ Yunho không?” Yunho dùng thanh âm trầm thấp nhẹ nhàng an ủi Jaejoong.
“Nhưng rõ ràng là lỗi của Jaejoong, nếu như Jaejoong có dũng khí như Junsu thì mọi chuyện đã không như vậy rồi.” Rõ ràng vốn là vì yêu mà muốn bảo vệ, nhưng lại trở thành thương tổn tàn nhẫn. Thương tổn Yunho, thương tổn cả chính mình.
“Không phải ai cũng có thể có loại dũng khí ấy, Jaejae, đây cũng không phải là sai, cậu có thể trở lại bên cạnh Yunho, Yunho đã rất vui vẻ rồi.” Cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Jaejoong từ từ tăng cao lên, Yunho thoáng có chút yên tâm, chỉ mong không phát sốt là tốt rồi. Nhưng là luôn không như mong muốn, độ ấm kia càng ngày càng cao lên làm trái tim Yunho cũng bạo phát lo lắng.
Nghĩ muốn xuống giường tìm hộp thuốc cùng túi chườm đá nhưng lại bị Jaejoong vốn thần trí không rõ ràng gắt gao ôm chặt lấy. Kiên nhẫn lừa Jaejoong buông tay, cam đoan chính mình sẽ không rời đi, mới có thể làm Jaejoong yên tâm ngủ.
Nhìn tên tiểu tử không chịu ly khai mình kia, Yunho cười, cái gì vướng mắc cái gì phẫn nộ, sớm cũng tan thành mây khói, chỉ cần có cậu như bây giờ không phải là đủ rồi sao?