CHƯƠNG 39
“Thơm quá à ~” Jaejoong liền rơi vào cái ôm ấm áp của một người, khí tức quen thuộc thoải mái làm cậu dễ chịu mà nhắm mắt lại, an tâm tựa vào trong ***g ngực kia.
“Như thế nào mà không ngủ thêm chút nữa? Nhìn anh chẳng có tinh thần gì hết.” Dựa vào một hồi, Jaejoong liền quay lại xem xét Yunho, ”Luôn để anh phải lo lắng, xin lỗi.”
“Jaejae, anh không muốn nghe lại mấy chữ xin lỗi này nữa, thật sự không thích.” Yunho cong miệng làm nũng, thật là rất đáng yêu.
“Được rồi, em không nói nữa.” Xoa xoa cái mặt bánh bao của Yunho, “Tốt lắm, có thể ăn rồi, giúp em mang ra đi!” Jaejoong đem cái bánh đã nướng xong đặt lên tay Yunho, rồi bắt đầu thu thập phòng bếp.
Yunho nhìn bóng lưng Jaejoong, nhiều năm như vậy, đây chính là hình ảnh mà mình đã mộng tưởng biết bao nhiêu lần. Có thể cùng Jaejoong sinh hoạt cùng nhau, anh cái gì cũng không cần nữa.
“Jaejae à, anh muốn cứ như vậy mà cùng em đến chết.” Yunho kéo tay Jaejoong ngồi xuống, nhưng lại bắt gặp thần sắc bi thương chớp lên trong mắt Jaejoong, “Làm sao vậy? Anh có phải đã nói sai gì rồi phải không?”
“Không. . .” Jaejoong nhẹ nhàng lắc đầu, “Chúng ta vĩnh viễn không có khả năng. Anh là người, anh sẽ chậm rãi già đi, cuối cùng sẽ chết. Mà em lại là một búp bê, búp bê thì không có mạng sống, em sẽ vĩnh viễn tồn tại trên thế giới này , trơ mắt nhìn anh chết đi, sau đó sẽ lại là kẻ sống giữa sự bi thương đau khổ.”
“Sẽ không… sẽ không như vậy, chúng ta đi tìm Minla, cô ấy nhất định là có cách, chúng ta sẽ cùng nhau già đi, vĩnh viễn ở bên nhau.” Yunho vội vàng ôm chầm Jaejoong, anh thật không ngờ trong lòng cậu lại tràn ngập bi thương lớn đến vậy.
“Ưm, nếu như Minla umma không có cách, vậy ngay lúc anh chết đi em sẽ nhảy vào đống lửa để đi theo anh, tuyệt đối không thể bỏ lại em một mình.”
“Được, anh hứa với em, mặc kệ kết quả là gì, chúng ta đều phải vĩnh viễn ở bên nhau.” Yunho giờ phút này rốt cục lý giải được cái gì gọi là cùng nhau hủy diệt cũng là một loại vĩnh hằng.
“Được rồi, được rồi Yunnie à, chúng ta lúc nào quay về nhà anh, nhưng em lại thấy, dù sao em cũng đã chết trước mặt appa và umma anh rồi, bọn họ có thể sẽ bị hù dọa không?” Jaejoong lại bị thêm một nỗi đau nữa đánh lên tinh thần.
“Ưm, qua vài ngày chúng ta trở về đi, anh sẽ nói rõ với appa và umma, đừng lo lắng, tin tưởng anh.” Yunho xoa tóc Jaejoong, “Ngoan nào, ăn bữa sáng thôi.”
Hai người ngọt ngào mà ăn xong bữa sáng, anh một miếng em một miếng, thường thường dùng miệng đút nhau một miếng, kế tiếp nhân tiện biến thành một nụ hôn sâu ngọt ngào, cứ thế mà bữa ăn sáng đó kéo dài thêm nhiều giờ.
“Yunnie à, chúng ta đi ra ngoài mua ít đồ được không? Trở về gặp cô chú không thể đi tay không được.” Mới vừa ăn xong bữa sáng Jaejoong lập tức dính chặt lấy Yunho.
“Được a, vậy em nhanh đi thay quần áo đi.” Yunho vỗ vỗ mông Jaejoong, rồi nhìn cậu vừa đi vừa nhảy lên lầu. Jaejoong bây giờ đã hoạt bát lên nhiều rồi, đã khác so với bộ dáng người hyung lạnh lùng trước đây, anh lại thích Jaejoong giống một đứa nhóc này hơn, rất đáng yêu, rất chân thật. Yunho cảm thấy việc mình vạch trần chân tướng ngụy trang của Jaejoong mà cảm thấy vui vẻ, chân thật mà sống sẽ không có hối hận gì hết.
“Yunnie à, Yunnie à, chúng ta đi thôi.” Jaejoong thay xong quần áo phi xuống lầu, đó là bộ áo trắng tay dài, cổ áo trễ xuống dưới, loại rất đơn giản, có cảm giác tươi mát, làm cho người ta trong tiết hè nóng nực cảm nhận được một loại cảm giác thanh lương. Làn da Jaejoong nguyên bản đã trắng nõn giờ đây càng thêm phần xinh đẹp, làm cho mắt Yunho có chút choáng váng.
“Phát ngốc cái gì đây, đi thôi ~” Jaejoong đem Yunho đang ngẩn người kéo ra cửa. Đi ở trên đường hai người hấp dẫn mọi cái nhìn, nhìn động tác hai người thân mật, quan hệ không tầm thường của bọn họ ai mà không biết, trong mắt ánh lên mọi tâm tình khác nhau. Có chúc phúc, có kinh hoảng, đương nhiên cũng sẽ có khinh thường, nhưng hai người cũng không cần quan tâm.
“Thật đáng ghét mà, hai người nam nhân lại ôm nhau trên đường.” Một thanh âm không chút hòa nhã truyền tới bên tai họ, “Em xem cái tên nam nhân quần áo trắng kia thật giống đàn bà, xấu xí muốn chết!”
Tay Yunho lập tức nắm thành quyền, còn có người dám nói Jaejoong của anh xấu xí? Vốn nghĩ muốn xông lên đi cho người nọ hai đấm, nhưng Jaejoong lại lắc đầu cười, đang muốn hỏi tại sao, phía sau lại truyền đến một tiếng thét chói tai: “Ầm ĩ chết người! Anh có phiền hay không hả? ! Nếu chán ghét vậy sao anh lại mê đắm nhìn chằm chằm người ta làm chi hả? Lúc hẹn hò với tôi mắt anh để đi đâu? ! Chuyện người khác anh trông nom làm gì hả? ! Tôi muốn chia tay với anh! ! ! ! ! ! ! !”
“Cưng à, anh sai rồi, đừng như vậy mà, ôi chao ôi chao! Chờ anh một chút!” Tên nam nhân kia lập tức như con chó chạy theo sau chân cô gái.
“Phốc… Ha ha. . .” Yunho nghe xong liền cười to chả thèm để ý đến hình tượng, “Anh ta. . . Ha ha ha ha. . .”
“Được rồi, được rồi, cười cái gì, không cười nữa, theo em vào cửa tiệm bên kia xem tí đi.” Jaejoong chỉ chỉ tiệm đồ trang sức cách đó không xa, tên gọi rất êm tai, gọi là “Tâm duyên” .
“Ừ, vậy chúng ta đi thôi.” Yunho lau nước trên khóe mắt, lôi kéo Jaejoong hướng bên sang đó, mới vừa vào cánh cửa, hai người liền trợn tròn mắt.