CHƯƠNG 40
Mắt trợn tròn không phải vì đồ đạc được bày trí rực rỡ la liệt trước mắt, mà là vì ở chỗ sâu nhất trong cửa hàng khuất sau lớp rèm có hai người con trai đang hôn nhau, mặc dù rèm che đi bóng một người trong đó, nhưng là bọn họ vẫn biết rõ người bị khuất là nam, mà mặt khác một người chính là Changmin.
“Thả ra . . Buông ra coi. . . Có khách đến rồi. . .” Trong rèm cậu trai kia đẩy Changmin ra, Changmin khó chịu bĩu môi, hướng cửa nhìn lại, lặng đi một chút rồi khôi phục lại thần sắc, “Yunho hyung! Jaejoong hyung! Các hyung làm hòa rồi hả? Quá tuyệt vời!” Changmin trước mặt các hyung liền biến thành một cậu doongsaeng đáng yêu, hoàn toàn không có bộ dáng bá đạo vừa rồi.
“Bum Bum, mau ra đây, để anh giới thiệu em với các hyung!” Changmin hướng chàng trai trong rèm vẫy tay, “Hyung, giới thiệu với các hyung, người yêu của em, Kim Kibum.”
Nam sinh vừa bước tới nghe lời giới thiệu của Changmin không khỏi đỏ mặt: “Anh… chào các hyung, em là Kim Kibum.” Kibum ngoan ngoãn cúi đầu chào hỏi.
“Kibum à, không cần quá căng thẳng, ha hả, hyung là Kim Jaejoong, còn đây là Jung Yunho, cũng là người yêu của hyung. Đây là cửa hàng của nhà em hả?” Jaejoong nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở một cặp khuyên tai tình nhân thập tự giá.
“Đương nhiên, đây là cửa hàng em cùng Changmin mở ra.” Thấy Jaejoong cùng Yunho tính tình ôn hòa, Kibum cũng không còn căng thẳng nữa, “Jaejoong hyung thấy thích thứ gì rồi?”
Jaejoong chỉ chỉ cặp khuyên tai thập tự giá trên giá treo kia: “Cái kia, thật xinh đẹp a.”
“Mắt thẩm mĩ của Jaejoong hyung thật tốt a, cặp khuyên tình nhân kia trong tiệm chỉ có một đôi, hơn nữa còn là hàng mới nhập hôm nay.” Kibum đem cặp khuyên đặt vào tay Jaejoong, “Nếu Jaejoong hyung đã thích, như vậy tặng cho hyung đó.”
“Sao được chứ?” Jaejoong vội từ chối, mặc dù là dongsaeng thật đấy, nhưng đã mua đồ thì phải trả tiền a.
“Không quan hệ, nếu đã là anh em tốt thì so đo tính toán gì chứ?” Changmin cũng tham gia, “Các hyung không nhận là chúng em không vui a.”
Ngay lúc Jaejoong đang muốn nói cám ơn, điện thoại Yunho bỗng vang lên: “Mọi người trước trò chuyện, hyung đi ra ngoài tiếp nghe điện thoại.” Lúc Yunho định nhấc máy trả lời điện thoại, thì Jaejoong đã giúp anh đeo đôi khuyên kia lên, rồi hài lòng nhìn thập tự giá lóng lánh trên tai Yunho, “Nhanh đi tiếp đi.”
Chờ sau khi Yunho đi ra ngoài, cậu cũng đem khuyên tai đeo lên, đang soi thử trong gương thì Yunho đột nhiên vọt vào đem Jaejoong kéo ra ngoài: “Trong nhà đã xảy ra chuyện, chúng ta đi thôi.”
“Yunho hyung, chờ một chút, em và các hyung cùng đi, các hyung không có xe, ngồi xe em đi.” Changmin cầm chìa khóa xe trên bàn, dặn dò Kibum vài câu rồi chạy theo bọn Yunho.
Lúc về đến nhà, liền bắt gặp Jung Mi đang ngồi khóc trên ghế salon: “Noona, xảy ra chuyện gì?” Yunho bước qua hỏi tình hình, Jung Mi liền nhào vào lòng anh, “Không thấy umma đâu cả rồi, appa đã được unnie và anh rể đưa vào bệnh viện, chuyện gì đang xảy ra thế này?!”
Jaejoong cùng Changmin ở một bên cũng rất lo lắng, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, ngay lúc Yunho đang an ủi noona, Yoochun và Junsu cũng chạy đến.
“Hyng, noona, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Yoochun rất sốt ruột, nghe noona báo trong nhà gặp chuyện không may thì trống ngực cứ đập liên tục không yên.
“Chúng ta cũng không biết, hôm nay noona theo unnie ra ngoài mua thức ăn, bởi vì các em hôm nay đều phải trở về ăn cơm, sau đó anh rể lái xe đưa chúng ta đi. Nhưng là sau khi trở về thì không thấy umma nữa, appa thì té trên mặt đất, tay bóp lấy ngực trái bộ dáng vô cùng thống khổ, anh rể vội vã đem appa đưa đi bệnh viện rồi, noona ở chỗ này chờ các em.” Jung Mi hơi có chút bình tĩnh lại liền đem toàn bộ chân tướng câu chuyện nói cho Yunho và Yoochun.
“Bây giờ đang ở bệnh viện nào?” Yunho vội vã hỏi.
“Bệnh Viện Trung Tâm.”
“Chúng ta đây nhanh đến đó.”
Đoàn người vội vã lên xe chạy về phía bệnh viện, lúc bọn họ đến, ông Jung vẫn còn đang ở trong phòng giải phẫu, Kihee cùng Seungwan đang ở cửa chờ, khóe mắt Kihee lộ vẻ cố kìm nước mắt.”Noona, appa thế nào rồi?” Yunho rất sốt ruột.
“Bác sĩ còn đang cấp cứu, là bệnh tim đột phát.”
“Tại sao có thể như vậy?” Yunho chán chường ngã ngồi ở trên ghế.
Jaejoong đi qua kéo Yunho vào lòng mình, để anh dựa vào người cậu: “Nhất định sẽ không có việc gì đâu, Yunnie à, yên tâm đi.”
Cùng vào một buổi sáng, vừa mới cùng Jaejoong rơi vào hạnh phúc vô tận vậy mà giờ lại bị hất xuống tận đáy vực, bây giờ appa gặp nguy hiểm đến tính mạng, mà umma thì sinh tử không rõ, hạnh phúc gia đình cứ vậy mà bị nghiền nát.