[Doll] Câu Chuyện Của Thỏ Con Và Quý Tộc

Chương 43: Chương 43




CHƯƠNG 44

“Umma, umma tỉnh rồi? Mau ăn chút cháo đi, cháo loãng đó a.” Yunho cầm bát cháo đưa bưng đến trước mặt bà Jung, Jaejoong dìu bà ngồi xuống, “Cẩn thận ạ.”

Trong suốt quá trình ăn cháo không người nào mở miệng nói chuyện, Yunho cùng Jaejoong đều không hy vọng bà Jung nhớ lại những ngày kinh khủng ấy, dù sao bọn họ cũng đại khái biết chuyện gì đã xảy ra rồi.

“Yunho, appa con tình hình thế nào rồi? Umma nhớ lúc đó ông ấy…” Bà Jung không biết nên nói tiếp thế nào, lúc ấy thật đáng sợ , bà thật không ngờ con gái mình lại có thể ra tay tàn nhẫn với mình như vậy, “Ông ấy còn đang ở bệnh viện sao?”

“Vâng, appa còn đang ở bệnh viện tĩnh dưỡng, không có gì đáng ngại, umma cứ yên tâm đi. Umma cứ yên tâm dưỡng bệnh ở đây, Hankyung và Heechul đều là người tốt, Minla cũng có thể chăm sóc umma.” Yunho giúp bà Jung lau khóe miệng, “Hơn nữa nơi này an toàn, con có thể yên tâm.”

“Các con không cần lo lắng cho umma, cẩn thận chăm sóc appa ấy, ông ấy một mình ở lại bệnh viện,umma sợ xảy ra chuyện.” Bà Jung vẫn rất lo lắng, con rể bà thật đáng sợ, đem cả con gái bà biến  thành như vậy.

“Appa ở bên kia umma cứ yên tâm đi, con và Yoochun sẽ nghĩ cách, umma nghỉ ngơi đi, con và Jaejoong ra ngoài trước.”

Jaejoong vẫn đang ngồi bên bà Jung liền đỡ bà nằm xuống, giúp bà chỉnh lại chăn mền, tặng bà một nụ cười trấn an. Hai người nhìn bà Jung ngủ thiếp đi mới rời khỏi phòng.

“Bây giờ tình hình thế nào?” Yunho hỏi đám người phía bên ngoài.

“Vừa mới em có gọi điện thoại cho appa, không có việc gì cả, tên kia chắc chưa ra tay.” Yoochun thuận lại thật rõ ràng từng chuyện, “Bây giờ em đang nghĩ xem ai nên đi trông chừng appa đây.”

“Nếu không để hyung cùng Yunho đi đi? Chúng ta hai người sẽ mạnh hơn, hẳn là sẽ an toàn.” Jajeoong chủ động cầm tay Yunho yêu cầu đi.

“Không, cứ để Yoochun cùng Junsu làm việc đó.” Minla ngồi trên ghế salon uống cà phê, “Các cậu hai người nên ở lại trong nhà kia. Tôinghĩ không chừng nếu như Ryu Seungwan hành động thì sẽ làm một mình, như vậy Jung Kihee sẽ ở nhà, các cậu bắt lấy cô ta, để cô ta đứng về phe ta, như vậy bên người Ryu Seungwan sẽ có người của chúng ta. Chỉ sợ trời không giúp ta, không tóm được Jung Kihee mà thôi, cô ta dù sao cũng là noona cậu, chúng ta không thể dùng bạo lực mà giải quyết.”

“Tôi đồng ý.” Hankyung cũng tán thành ý kiến này, “Chúng ta trước ở tại chỗ này bảo vệ umma cậu, nếu như bọn Junsu ở bên kia có chuyện bọn này cũng có thể qua ứng phó.”

Yunho gật đầu: “Không thể để tuột mất cơ hội tốt được, cứ vây mà làm đi, chúng ta bây giờ về nhà trước, chia nhau hành động.”

Jung gia —

“Chúng em trở về rồi! ! !” Yunho cùng Jaejoong rất vui vẻ về đến nhà, đến cả giọng nói cũng nghe rất hưng phấn, hình như có chuyện gì đó rất vui vẻ.

Qua một hồi lâu, Kihee mới bối rối chạy xuống lầu: “Sao đã về nhanh vậy? Không phải nói hôm nay cùng bạn bè ở bên ngoài sao? Ăn cơm chưa? Noona còn chưa có nấu.” Nhìn ra được, Jung Kihee bởi vì bọn Yunho đột ngột trở về mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc và khẩn trương. Yunho nhìn phản ứng của cô, nhíu mày, gắt gao nhìn chằm chằm vào Kihee đang bối rối, mà Jaejoong trước sau vẫn mỉm cười vui vẻ.

“Làm sao vậy noona? Không chào đón chúng em trở về sao?” Yunho lộ ra nụ cười sáng lạn, nhưng đồng thời cũng ẩn chứa một tia đe dọa, khiến kẻ khác không rét thì run.

“Sao… sao thế được? Đây là nhà chúng ta mà, sao lại có chuyện không chào đón trở về? Noona chỉ là sợ các em chưa ăn cơm, bị đói thôi!” Kihee ngượng ngùng cười, “Vậy các em xem TV với noona nhé? Noona ở một mình rất buồn chán.”

“Anh rể đâu? Hyung ấy sao lại không có nhà?” Jaejoong nhìn quanh, trong nhà trừ Jung Kihee ra một người cũng không có, kể cả Jung Mi cũng không, cậu lo Jung Mi cũng gặp chuyện không may, dù sao cô ấy cũng đã đem bí mật nói cho bọn họ.

“Anh ấy. . . Ưm… Anh ấy. . . Anh ấy có việc nên ra ngoài rồi, noona cũng không rõ lắm…” Kihee bị ánh mắt sắc bén của Yunho làm tâm trí rối bời, lắp bắp mãi mới thành câu.

“Vậy sao? Vậy Mi noona đâu rồi?” Jaejoong tiếp tục dùng bộ dáng hồn nhiên hỏi, không có một điểm căng thẳng như Yunho, nhưng cái loại hòa nhã  này lại làm người khác không thở nổi.

“Nó, nó nói… Nói muốn đi thăm appa, cho nên cũng không ở nhà… . . .” Kihee nói xong thiếu chút nữa muốn cắn đầu lưỡi chính mình, lỡ đâu bọn họ lại đòi đến bệnh viện thì sao!

“A, vậy ạ,  không phải noona nói muốn xem TV sao? Vậy noona xem đi, chúng ta nên xem gì giờ?” Yunho chỉ chỉ vào TV đang phát sóng bộ phim ngôn tình nào đó, nội dung cái nào cũng như cái nào đã khiến Yunho ngán nghẹn họng từ lâu rồi.

“A, a. . . Đúng rồi. . . Xem TV, TV…” Kihee chuyển hướng sang TV, nhưng tay vẫn cứ túm chặt lấy quần áo mình như thể túm lấy cái phao cứu mệnh vậy, thử hỏi có ai xem phim truyền hình mà lại có bộ dáng căng thẳng sợ hãi như vậy không, Yunho lại cảm thấy buồn cười.

“Noona, sao noona chảy nhiều mồ hôi quá vậy? Rất nóng sao?” Yunho lạnh lùng mở miệng, khí lạnh toát ra từ anh khiến Kihee run lên, “Quần áo noona sắp nhàu nát hết rồi kìa!”

“Không. . . Không có a, chỉ là phim đến đoạn gay cấn nên noona mới căng thẳng thui, cho nên…” Nhưng cô lỡ nói nhầm nội dung phim trên TV mất rồi, như có một nhát búa giáng xuống đầu vậy, trong TV rõ ràng đang chiếu cảnh đại đoàn viên đầy vui vẻ hạnh phúc. Kihee thật sự rất sợ hãi, người cô đang muốn giết chính là appa cô đấy, nếu để cho Yunho biết được, thật không biết bản thân cô sẽ ra sao nữa.

“Noona, nhìn noona không có vẻ thoải mái thì phải, vậy chúng ta ra ngoài hóng gió chút đi? Em cũng đang muốn đến bệnh viện thăm appa, lâu không vào appa sẽ không vui a.” Yunho đi vào vấn đề chính, đây là lúc bắt Jung Kihee rồi, cô là noona anh, anh không muốn cô vướng vào bất cứ sai lầm nào nữa.

“Đừng! ! !” Kihee thét lên, rồi lập tức bưng miệng mình, “Không phải, ý của noona là không nên quấy rầy appa nghỉ ngơi lúc này, chúng ta ngày mai đi cũng được mà!”

“Nhưng Mi noona không phải cũng đang ở đó sao?” Jaejoong bắt bẻ.

“Không phải, là noona nhớ lầm rồi, nó là đi ra ngoài chơi, đúng thế! Mi vốn là đi ra ngoài chơi, không có đi thăm appa đâu.” Kihee luống cuống đứng dậy, nhưng lại không có cách nào bước được bước nào hết.

“Jung Kihee! Rốt cuộc noona đang gạt chúng tôi điều gì? !” Tiếng quát của Yunho làm Kihee giật mình, “Có phải noona đang mưu tính gì đó với appa không?”

“Không phải, noona không có. . . Không có. . . Noona không biết, noona chuyện gì cũng không có làm, noona không biết, không biết…” Kihee liều mạng thối lui về phía sau, đụng vào bàn trà, làm chiếc bình hoa rơi xuống, trên đất liền biến thành một đống hỗn độn.

Kihee ngồi phịch trên mặt đất, ôm đầu chính mình, trong miệng không ngừng lẩm bẩm tôi không biết, hiển nhiên thần kinh đã bị kích thích rất lớn. Yunho nhìn cô đang trong tình trạng điên loạn như vậy, vừa định rống giận thì Jaejoong liền kéo tay anh lại, lắc đầu, sau đó đi tới bên cạnh Kihee nhẹ nhàng vuốt tóc cô, rất kỳ lạ, Kihee lập tức bình tĩnh dần.

“Nào, nói cho em biết, các người rốt cuộc có kế hoạch gì?” Giọng nói của Jaejoong thật dịu dàng êm ái, khiến tâm hồn người khác nghe vào như được an ủi vậy.

“Tất cả đều là chủ ý của Ryu Seungwan, anh ta muốn ra tay với appa.” Kihee lại bắt đầu kích động, động tác vuốt ve của Jaejoong càng tăng lên, thẳng đến khi Kihee ngủ thiếp đi mới thôi.

Đối với loại hành vi này Yunho cũng không có chút sợ hãi hay giật mình, mặc dù Jaejoong đang biến thành người, nhưng vốn đã là một con búp vê, loại năng lực đặc thù này vẫn tồn tại. Yunho đặt Kihee nằm lên ghế salon, cau mày.

“Yunnie à, bây giờ em có thể tạm thời trấn an được tâm tình của cô ấy, nhưng thần kinh cô ấy đã có chút vấn đề, vậy nên em nghĩ có lẽ nên đến bệnh viện xem sao.” Jaejoong khẽ vuốt ve lên khuôn mặt Yunho, “Anh đừng quá căng thẳng, vẫn còn hi vọng khôi phục mà.”

“Mang noona ấy đến tiệm đồ chơi đi, việc đi bệnh viện để anh lo, cũng khó nói Ryu Seungwan sẽ làm gì. Hơn nữa umma cũng đang ở đó, có thể chăm sóc noona được. Bây giờ Kihee không thể ra tay với umma được, hơn nữa anh tin noona là bị khống chế nên mới làm vậy.” Yunho nhìn Kihee với ánh mắt thông cảm, noona hẳn là đã điên rồi, còn Mi noona rốt cuộc đang ở đâu, một nhà êm ấm sao bỗng dưng từng lại biến thành thế này.

Jaejoong gật đầu tán thành, ngay lúc bọn họ muốn đến tiệm đồ chơi, điện thoại di động của Yunho rung lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.