[Doll] Câu Chuyện Của Thỏ Con Và Quý Tộc

Chương 44: Chương 44




CHƯƠNG 45

“Yoochun, làm sao vậy?” Sẽ không xảy ra chuyện gì đi, Yunho bỗng có dự cảm không lành.

“Tyu Seungwan căn bản không có xuất hiện, chúng em không biết chuyện gì xảy ra, chẳng lẽ gã muốn nửa đêm mới hành động?” Giọng Yoochun đã tràn ngập lo lắng.

Yunho ngẩng đầu nhìn quanh, quả thật đã khuya rồi, cũng đã qua ba tiếng rồi chứ có ít đâu, bây giờđã là mười một giờ.

“Không có cách nào khác, các em phải tiếp tục ở đó đi, bọn hyung bên này cũng có chuyện, bây giờ chuẩn bị đến tiệm đồ chơi đây” Yunho bất đắc dĩ trả lời.

“Jung Kihee cũng có vấn đề rồi?” Ở bên kia đầu dây Yoochun thét to một tiếng.

“Phải, noona ấy điên rồi.”

“… … . . .” Đầu dây bên kia im lặng.

“Các em tiếp tục ở đó đi, hyung phải đến tiệm đồ chơi một chút, mọi chuyện hình như không thể thuận lợi như chúng ta tưởng tượng được. . .”

Cúp điện thoại, Yunho liền ôm lấy Kihee ra cửa. Jaejoong mơ hồ cảm thấy có cái gì đó đang ẩn núp bên cạnh Jung gia, nhưng lại không sao phát hiện được gì, cậu bắt đầu có chút buồn phiền với việc biến thành nửa người rồi, nếu như hoàn toàn là búp bê thì đã có thể giải quyết dễ dàng hơn.

Tiệm đồ chơi —

“Hankyung hyung! Heechul hyung!” Lúc Yunho và Jaejoong cùng bước vào cửa, tất cả mọi người trong tiệm đều đang xem TV, ngay cả bà Jung cũng ngồi đó, “Umma, sao umma ngồi dậy sớm vậy?”

“Nằm lâu làm umma thấy không thoải mái, mới nhờ Chullie đưa ra xem TV.” Bà Jung cười cười vuốt tóc Heechul, Jaejoong có điểm khinh thường nhìn Heechul đang gào to bắt ép Hankyung phải gọi mình là Chullie! ! ! Yunho cũng nở nụ cười bất lực, anh đã quen biết Heechul lâu như vậy rồi, làm sao mà không biết người này tính cách ra sao.

“Cô gái đó là ai?” Bây giờ Minla mới mở miệng, phỏng chừng kể cả khi có cuồng phong nổi lên trước mặt cũng chỉ có cô là có thể bình tĩnh nhìn nhận trọng điểm thôi.

“Hả, đúng rồi!”Jaejoong rất phối hợp nhéo nhéo Yunho, cậu hiểu rất rõ tính cách anh, bây giờ hai người mới hoàn hồn nhớ ra vấn đề chính, chỉ có điều Yunho bây giờ đang bận bế Kihee, Jaejoong đành phải thay mặt giải thích, ánh mắt tất cả mọi người ở đây đều rơi đầy hắc tuyến khi phải nhìn cảnh hai “vợ chồng” này đùn đẩy trách nhiệm cho nhau.

“Đây là noona tôi, Jung Kihee.” Yunho đỡ Kihee nằm xuống ghế salon, “Thế nhưng noona ấy điên rồi!”

“Cái gì? ! ! !” Heechul hô to, trong tiếng kinh hô còn có chút ngạc nhiên cùng châm biếm, thứ nhất hóa ra người này chính là Jung Kihee, còn tưởng rằng là tuyệt thế đại mỹ nhân thế nào cơ, thật thất vọng quá mà. Thứ hai là do cô ta điên rồi, tự dưng mang một người đã xấu xí lại còn điên điên khùng khùng đến đây, nếu lát nữa cô ta tỉnh lại sẽ làm loạn lên thì cậu và Hankyung phải tính sao bây giờ? !

“Kim Heechul, hyung đừng có suy nghĩ nhiều như vậy.” Jaejoong chỉ cần nhìn vẻ mặt Heechul là biết cậu đang nghĩ gì trong đầu rồi, “Hyung làm ơn suy nghĩ theo lối của người bình thường một chút được không ?”

“Jaejae đúng là một ác ma hung ác mà, hyung chỉ hơi nghĩ quá lên tí chút, thật sự chỉ có tí chút mà thôi” Heechul lấy tay thủ thế, “Nhưng Yoochun bên kia thế nào rồi? Sao vẫn chưa có động tĩnh gì?”

“Ryu Seungwan không xuất hiện, anh nghĩ bọn họ vẫn đang tiếp tục canh, chúng ta cũng phải đến đó xem thế …” Chưa dứt câu, điện thoại của Hankyung lại reo lên.

“Này, là Yoochun sao? … Em nói cái gì? ! Chúng ta lập tức qua đó! !” Hankyung vội vàng cúp điện thoại, “Đã xảy ra chuyện, Ryu Seungwan xuất hiện rồi, nhưng gã quá mạnh, bọn họ không chống được, chúng ta nhanh qua đó hỗ trợ, Junsu không xong rồi!” Cả đám người nửa đêm lao vội đến bệnh viện, trước khi đi Yunho cũng kịp dặn bà Jung chiếu cố trông nom Kihee, có chuyện gì nhất định phải lập tức gọi điện thoại. Minla đặc biệt thiết lập mật mã bảo vệ kỹ càng hai người họ.

Lúc bọn họ chạy tới bệnh viện, không khí bên trong yên tĩnh đến mức làm cho người ta cảm giác được có chút không thích hợp, bọn họ cũng không màng để ý đến việc ấy mà lao vội vào phòng bệnh của ông Jung, vừa vào cửa đã lập tức bị cảnh tượng bên trong dọa đến ngây người.

Ông Jung vẫn bình yên vô sự nằm ngủ trên giường, mà Junsu cũng thoải mái gối đầu lên đùi Yoochun để ngủ, còn Yoochun dùng nét mặt kinh ngạc nhìn cả đám người vừa đạp cửa xông vào: “Mọi người đến đây làm gì thế? Có chuyện gì sao?”

“Không phải em gọi điện cho Hankyung báo có chuyện xảy ra sao?” Yunho phát hỏa, bị mắc lừa sao?

“Nếu muốn gọi thì em đã gọi cho hyung, huống hồ em cũng chẳng có số của Hankyung hyung thì sao mà gọi được?” Yoochun ù ù cạc cạc chẳng hiểu chuyện gì.

“Không xong rồi!” Jaejoong giật mình hô to, rồi vội vàng xoay người định chạy, nhưng vừa bước được hai bước thì bị Yunho bắt lại, “Xảy ra chuyện gì?”

“Em không có thời gian giải thích với anh, chúng ta nhanh quay về tiệm đồ chơi!” Jaejoong túm lấy Yunho bỏ chạy, lưu lại phía sau một đám người không biết làm sao, bây giờ nên làm gì đây?

Tiệm đồ chơi —

Bà Jung ngồi ở phòng khách trong xem TV, có lẽ là do ban ngày đã ngủ nhiều rồi, bây giờ đã hơn một giờ mà cũng không có chút buồn ngủ gì cả. Bà đang rất lo lắng cho tình hình của chồng mình, cú điện thoại vừa rồi làm bà rất hoảng sợ, nhưng cũng mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Lúc này, Trịnh Kỳ Hi từ trong phòng đi ra, ánh mắt đờ đẫn, hoàn toàn không phải một người đã có bộ dáng điên khùng.

“Kihee à, con tỉnh rồi à? Muốn ăn gì không? Để umma nấu cho con.” Thấy Kihee tỉnh lại, bà Jung đứng dậy, xuống bếp nấu chút cháo. Lúc đem thịt băm nhuyễn đổ vào nồi cháo, cổ bà đột nhiên bị ai đó bóp chặt, vì giật mình bà đánh đổ cả nhồi cháo, khó thở vì bị bóp cổ cùng cái bỏng rát trên tay khiến bà suýt không trụ được.

“Ki… Kihee, con. . . làm gì vậy… Buông ra. . .” Thanh âm cầu khẩn đứt quãng không thể làm cho Jung Kihee buông tay, “Kihee à, ngoan nào, umma… đang nấu cháo. . . cho con mà. . .”

Kihee bỗng nới lỏng tay, những lời này trước đây umma luôn nói thế, umma !!! Cô mở mắt to nhìn người phụ nữ đang ho khan trước mặt mình, trên cổ còn lưu mấy vết lằn tím nhìn mà ghê người.

“Umma! Umma! Xin lỗi… Con. . .” Kihee ngồi bệt dưới đất, khóc không thành tiếng, “Xin lỗi… Umma. . .”

Bà Jung bình phục được hơi thở liền bước đến, ôm chặt Kihee vào lòng: “Không có việc gì, không có việc gì, umma không trách con, đừng khóc.” Bà nhẹ nhàng vỗ về đứa con gái trong lòng, nước mắt cũng rơi xuống. Bà đã nghe Yunho nói qua về tình hình của Kihee, bà đau lòng khi thấy con gái mình phải chịu nỗi đau khổ như vậy, tại sao lại để kẻ khác vô tình lợi dụng.

“Thật sự cảm động ha.” Tiếng vỗ tay thanh thúy cùng giọng nói mỉa mai từ cửa truyền đến, là Ryu Seungwan!

“Anh… Anh là tên xấu xa! Tôi vì nhất thời hồ đồ mới nghe theo lời anh ra tay hãm hại cha mẹ mình, vậy mà anh còn dám xuất hiện? ! Tôi sẽ không để anh chạm vào umma đâu!” Kihee lấy thân che lấy bà Jung, quát to với Seungwan.

“Đó là tham vọng ngu xuẩn của loại đàn bà như cô, đâu có chuyện gì liên quan tới tôi? Tôi còn muốn cảm ơn cô kìa, nếu như không phải có cô, tôi cũng không thể tiến hành mọi chuyện thuận lợi như vậy.” Seungwan thản nhiên trả lời.

“Tại sao? Tại sao muốn tôi làm vậy với người nhà?” Kihee như phát điên lên, cô biết hôm nay không thể trốn tránh đi đâu được, nhưng cô nhất định không thể để umma bị tổn thương nữa, cô đạm phạm quá nhiều sai lầm rồi, vậy mà mọi người vẫn không bỏ rơi cô, như vậy là cô đã quá mãn nguyện rồi.

“Các người muốn trách thì hãy trách Jung Yunho đi! Chính hắn đã cướp người của tao, tao sẽ phá hủy tất cả những gì thuộc về hắn! Các người hãy xuống địa ngục chờ hắn trước đi, Jaejoong mãi mãi là của ta!” Vẻ mặt Seungwan đột nhiên trở nên dữ tợn, gã vung tay lên, một ngọn lửa nóng rực bùng lên, không cách nào có thể dập tắt được, như mãnh thú muốn ăn tươi nuốt sống hết thảy mọi thứ xung quanh.

“Ryu Seungwan, dừng tay! ! !” Jaejoong hét to.

~~~~~~~~~~~END Chap 45~~~~~~~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.