CHƯƠNG 47
Yunho mất rất nhiều sức lực mới có thể từ trong tiệm đồ chơi bước ra ngoài, vừa liền thấy bọn Hankyung đứng ở bên ngoài lo lắng chờ đợi, bên cạnh còn có một đám người vây xem. Yunho đột nhiên nhớ tới tai nạn xe trước kia, mặc dù Jaejoong đã trở về bên cạnh anh, không có gì có thể tốt hơn nữa rồi, nhưng nghĩ đến lúc ấy không có ai nguyện ý giúp bọn họ thì anh không cách nào thoải mái được.
“Cút ngay! Nhìn cái gì vậy? ! Đợi lát nữa sẽ đốt đến nhà các người đó!” Tiếng quát của Yunho làm đám người vây quanh nhanh chóng tản ra.
“Yunho, Jaejoong đâu? Sao cậu lại chỉ ra một mình?” Hankyung không thấy bóng dáng Jaejoong, bỗng dưng có dự cảm xấu.
“Em ấy vẫn còn ở bên trong, em ấy bảo em mang umma ra trước, em cũng thấy umma sắp không chịu được nữa, nên ra trước, bây giờ em quay lại tìm em ấy đây.” Yunho đem hai người phụ nữ đặt vào trong lòng Hankyung và Yoochun rồi lập tức xoay người định quay trở vào tiệm, nhưng chưa bước kịp thì bỗng dưng bị đánh bật ra.
“Xảy ra chuyện gì vậy? Có ai có thể nói cho tôi biết là có chuyện gì không?” Yunho ngồi bệt trên đất nhìn cửa tiệm mở rộng trước mắt mà không cách nào tiến vào được, trong lòng bỗng thấy rối loạn vô cùng.
“Jaejoong đã gạt cậu.” Minla thở dài, “Nơi này chỉ có thể đi ra, không thể đi vào, nếu không vừa rồi chúng ta đã vào rồi. Nhưng kỳ thật cũng không tính là lừa gạt đi, cậu ấy chỉ là không có nói cho cậu biết thôi.”
“Nhưng Jaejoong đã nói là nghĩ cách dập lửa, cho nên mới bảo tôi đi ra trước, tại sao có thể như vậy?” Yunho nghe Minla nói vậy liền hoảng loạn lên.
“Dập được lửa này cũng chỉ có cậu ấy mà thôi, linh hồn Jaejoong thuộc tính thủy, có thể diệt được lửa địa ngục, nhưng . . .” Minla không biết nên nói tiếp thế nào, cô sợ Yunho không tiếp nhận được.
“Như vậy linh hồn sẽ không có…” Yunho thừ người ra nói nốt giúp Minla mấy câu cuối. Anh đương nhiên biết điều này có ý nghĩa gì, nhưng anh lại không có cách nào nói ra được cảm thụ trong lòng mình, rồi tất cả bỗng yên tĩnh trở lại, ngọn lửa hung dữ trước mắt đang dần dần được dập tắt, chỉ còn lại một đống đổ nát trầm mặc.
“Chúng ta vào đi thôi, hyung, đừng suy nghĩ quá” Yoochun đỡ Yunho dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, anh không hy vọng hyung mình sẽ trở lại như trước kia, một Jung Yunho tự đóng cửa linh hồn mình, khiến người khác đau lòng.
“Hyung tin em ấy sẽ không có việc gì đâu, em ấy đã hứa với hyung là sẽ không bỏ lại hyung lần nữa, em ấy là của hyung! Hyung không đồng ý thì em ấy đừng hòng bỏ đi!” Yunho giãy khỏi tay Yoochun lao vào tiệm, đá văng mọi chướng ngại vật cháy đen cản đường, rất nhanh đến được phòng bếp rồi phát hiện thân ảnh màu trắng kia.
“Jaejoong! Jaejoong! Tỉnh lại đi! Jaejoong!” Yunho ôm lấy Jaejoong, cố gắng lay gọi cậu. Mọi người phía sau nhìn cảnh thương tâm trước mắt cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, “Jaejae à, nghe lời nào, Yunnie đang gọi em đấy.” Yunho dịu dàng gọi, dụ dỗ Jaejoong như một đứa trẻ, Junsu cũng dụi đầu vào ngực Yoochun, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
“Minla, cô có cách cứu em ấy đúng không? Làm ơn nói cho tôi biết là có thể đi!” Yunho nắm lấy bả vai Minla, nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu tuyệt vọng của cô. Yunho nhẹ nhàng đem Jaejoong đặt xuống đất, quỳ xuống trước mặt Minla, “Cô gạt tôi có đúng không? Nhất định là các người đang hùa nhau gạt tôi! Nhất định là như vậy! Có đúng không?”
“Ôi, từ từ đã… . . .”
“Đừng nói, tôi không tin, tôi không tin…” Yunho dựa đầu vào vai Minla lẩm bẩm, nhưng lại cảm thấy bàn tay ai đó bị kéo lại.
“Tôi đang nói mà cậu không thèm nghe à? Tôi nói là Jaejoong không sao cả, cậu ấy đã tỉnh dậy rồi kìa, cậu đang muốn ngoại tình đó hả?” Minla châm chọc cười, nhìn Yunho nhanh như chớp xoay người lại, bàn tay đang nắm chặt trên vai cô lập tức biến mất, tốc độ kỳ thật nhanh như gió.
“Jaejae, Jaejae, em không sao chứ? Có chỗ nào đau không? Để anh xem một chút!” Yunho túm lấy người Jaejoong, móng vuốt sói bắt đầu sờ loạn, làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn kia thoáng chốc đỏ bừng, “Ôi, nguy hiểm thật, nhưng may mắn là không có việc gì, thật là làm anh sợ muốn chết!”
“Ai kêu anh không nghe Minla umma nói hết câu!” Jaejoong nằm trong lòng Yunho, dùng giọng nói nhỏ hơn muỗi ai oán, “Muốn nhân cơ hội ăn đậu hủ của Minla umma có phải không? Có thật là anh muốn ngoại tình không hả? Minla umma vừa xinh đẹp vừa thông minh lại… Đừng. . .”
Yunho trực tiếp dùng miệng chặn lại cái miệng nhỏ đang líu lo không ngừng, sau việc suýt ly biệt ban nãy khiến Yunho thật trân trọng nụ hôn này.
“Còn nói lung tung nữa là anh giận đó.” Yunho chỏ chỏ mũi Jaejoong, “Được rồi, bây giờ đã không có việc gì nữa, nhưng tiệm đồ chơi đã bị phá hủy hết rồi.” Yunho nhìn xung quanh đều bị thiêu rụi hết cả, cảm thấy đau lòng, nơi này có rất nhiều hồi ức đáng nhớ, nếu như không có nơi này thì anh đã không bao giờ gặp được Jaejoong.
“Chẳng sao cả, chúng ta sẽ bắt đầu kế hoạch xây dựng lại, Toy lover là nhà của chúng ta, sao có thể dễ dàng phá hủy như vậy được.” Hankyung cười tủm tỉm nhìn mọi người, “Bây giờ hết thảy cũng kết thúc, coi như là một khởi đầu mới đi.”
“Phải! Nhưng vẫn còn một vấn đề, Mi noona không biết giờ đang ở đâu nữa? Sao mãi vẫn không tìm được?” Yunho cầm điện thoại gọi cho Jung Mi, vẫn chẳng có ai nghe cả.
“Không cần lo, em ấy bị noona cột vào giường trên phòng, không trả lời được điện thoại đâu, chúng ta nhanh trở về đi thôi.” Kihee chủ động thừa nhận sai lầm, “Trong khoảng thời gian này noona thật sự phạm vào rất nhiều sai lầm, làm cho mọi người bị tổn thương, thành thật xin lỗi, hôm nay Yunho lại cứu giúp noona, thật sự đã làm cho noona cảm thấy rất áy náy. Noona không phải là một người chị tốt, từ ngày trở thành người nhà, noona luôn nhằm vào em, còn muốn dùng mọi biện pháp đuổi em và umma ra ngoài, noona… noona thật sự không biết mình có thể làm gì để được mọi người tha thứ nữa.” Kihee hối hận cúi đầu, nước mắt lại lần nữa chảy xuống, Yunho và umma có thể khoan dung đã không có cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt sự cám ơn, nhưng còn có rất nhiều người nữa thì phải làm sao đây?
“Noona, chuyện quá khứ đừng nên nói ra nữa. Nếu em đã nguyện ý gọi noona một tiếng noona, cũng đã nói lên rằng em không có để ý chuyện cũ, người nào không có lúc làm sai, nếu như sai lầm rồi không để cho người đó cơ hội sửa đổi, vậy mới gọi là sai lầm lớn đúng không? Huống chi chúng ta lại là người một nhà, tương thân tương ái mới đúng.” Yunho bước tới ôm lấy Kihee “Nào, bây giờ phải nhanh về nhà đem Mi noona thả ra, em tin noona ấy cũng sẽ không so đo nhiều đâu.”
“Được! Chúng ta cũng nên về nhà!”
Ngay lúc mọi người chuẩn bị xuất phát quay về Jung gia, Minla mở miệng gọi lại: “Chờ một chút, tôi có việc muốn một mình nói với Jaejoong, mọi người cứ đi trước, không cần chờ bọn này.”