[Doll] Câu Chuyện Của Thỏ Con Và Quý Tộc

Chương 47: Chương 47




CHƯƠNG 48

Jung gia ————

“Yunho à, anh đừng cứ nhấp nhổm nữa, Minla sẽ không có đem Jaejoong ra ăn tươi a.” Hankyung trên đầu toát ra một đống mồ hôi lạnh, lo lắng thế này có chút thái quá mà.

“Không phải, em chỉ là đang rối rắm không biết có nên ra ngoài mua chút đồ không thôi.” Yunho chỉ chỉ cái ngăn tủ lạnh đã trống khống, “Đã bị Changmin thanh toán hết rồi.”

“Hay là đừng đi, em cảm thấy nên lên lầu trước.” Yoochun nhìn lên lầu, “Đừng quên còn có người ở trên đó a.”

“Đúng rồi, chút quên mất” Yunho vỗ vỗ ót chính mình, “Kihee noona, chúng ta đi lên thôi, noona hãy nói lời xin lỗi với noona ấy, nhất định sẽ không có việc gì đâu, không nên lo lắng.” Yunho kéo tay Kihee, cổ vũ cô.

“Ưm, noona biết rồi, chúng ta đi lên.” Kihee hít sâu một hơi, hy vọng em gái có thể tha thứ cho cô.

Trước cửa phòng Kihee ——

“Noona, có muốn em giúp không?” Yunho nhìn Kihee đang lần ngần nắm tay nắm cửa, có chút thông cảm, “Hay để em thay chị xin lỗi Mi noona?”

“Không, chính mình làm ra họa, nên để chính noona xin lỗi, mọi người đều là người bị hại, không có lý do gì còn muốn mọi người giúp noona đảm đương việc xin lỗi.” Kihee cắn răng, đẩy cánh cửa.

“Ưm~ ưm ~~” cửa vừa mở đã thấy Jung Mi đang giãy dụa trên giường, cô nhìn noona mìnhbằng ánh mắt tràn đầy hoảng sợ.

Kihee bước đến, tháo băng dính trên miệng Jung Mi.

“Unnie!Unnie! Van xin unnie hãy buông ta cho mọi người đi! Có được không?” Jung Mi vừa mới có thể nói, đã ngay lập tức nghĩ đến chuyện khuyên bảo unnie mình quay đầu là bờ, “Bây giờ quay đầu lại còn kịp, không nên mắc thêm lỗi lầm nữa.”

“Mi, unnie đã biết sai rồi, bây giờ chính là đến xin lỗi với em a.” Kihee rơm rớm nước mắt, “Cho tới nay unnie đều bị tiền tài che mắt, cho rằng chỉ có chiếm được thật nhiều tiền tài mới có thể làm cho bản thân được hưởng hạnh phúc vui vẻ, một cuộc sống tốt nhất. Nhưng unnie đã sai rồi, đã quên đi cái gì là quan trọng nhất trong cuộc đời mỗi người mà lựa chọn vật chất ngoài thân, một lần rồi lại một lần làm tổn thương thân nhân của mình, thật sự, unnie cảm thấy rất có lỗi. Unnie không biết lấy gì để mà bá đáp sự bao dung của mọi người, unnie chỉ muốn mọi người hãy tin tưởng unnie, sau này unnie nhất định sẽ thay đổi bản thân thật tốt, cùng mọi người sống bên nhau.” Kihee vừa nói, vừa rơi nước mắt, cô còn tưởng Jung Mi sẽ nhìn cô bằng ánh mắt căm ghét, nhưng Jung Mi lại không màng gì cả, chỉ một mực muốn khuyên cô suy nghĩ lại, thật giống Yunho và umma, chân tình như mọc rễ đâm sâu vào lòng Kihee, đây mới là cuộc sống cô mong muốn, bởi vì giờ phút này đối với cô là thanh thản nhất.

Nhìn thấy Jung Mi và Kihee cùng nhau đi xuống lầu, mọi người đang ngồi chờ dưới nhà đều thở phào nhẹ nhõm, Jung Mi nhìn thấy bà Jung bình an vô sự, liền rơm rớm nước mắt.

“Jaejoong còn chưa trở về sao?” Ngay lúc người một nhà đắm chìm trong không khí vui sướng, Yunho bỗng phát hiện trong đám người không có bóng dáng con người đã đánh cắp trái tim mình, rốt cuộc hai người kia đi đâu rồi a!

Cầm chìa khóa xe hơi trên bàn, Yunho vừa định đi ra ngoài tìm bọn họ thì nghe thấy tiếng mở cửa, là Jaejoong và Minla đang dìu ông Jung bước vào: “Úi chà, tất cả mọi người đều ở đây a!” Ông Jung nhìn qua có vẻ rất vui vẻ, chắc là Jaejoong trên đường về đã đem chân tướng mọi chuyện kể qua hết rồi.

“Appa! Rốt cuộc appa cũng đã xuất viện rồi!” Yunho vui vẻ nhìn ông, mỗi người đều trao nhau một cái ôm ấm áp, đối với Hankyung và Heechul, ông bà Jung đều rất yêu quý, rất nhanh liền nhận bọn họ làm con nuôi mình, “Quá tuyệt vời! Tối nay đại đoàn viên, phải ăn mừng một bữa thật thịnh soạn, chi bằng chúng ta ra ngoài đi?”

“Yunnie à, bác sĩ nói appa không thể ăn mấy thứ dầu mỡ, trong nhà còn có thức ăn, để em nấu là được rồi.” Jaejoong lập tức bác bỏ ý nghĩ của Yunho, cậu không muốn đi ra ngoài, đêm nay còn có kinh hỉ đang chờ Yunho mà!

“Được rồi, để anh giúp em vậy, không phải là đã mệt mỏi rồi sao” Ngay lúc Yunho trưng vẻ mặt khó hiểu nhìn Jaejoong, Jaejoong liền bị Hankyung lôi đi, trước khi đi Hankyung còn nhẫn tâm bỏ lại một câu, “Nếu như cho cậu vào giúp, hyung nghĩ tối nay vẫn cần phải ra ngoài ăn tiệm, cho nên để hyung đến làm là được rồi, mọi người cứ ở lại phòng khách tâm sự đi.”

Jaejoong đau lòng nhìn vẻ mặt ủy khuất của Yunho, nhưng  Hankyung cũng nói đúng a, nếu như cho Yunho đi theo vào bếp, cậu cũng thật không biết chính mình có thể nấu được bữa tối không nữa.

Bữa tối ——

“Yunnie à, anh ăn nhiều một chút” Jaejoong gắp rau vào bát Yunho, cậu biết anh đang không vui, nhưng đó là sự thật thôi mà, “Anh trông có vẻ mệt.”

“Hyung, hai người thật không đứng đắn.” Junsu không nhịn được trêu chọc hai người.

“Thôi đi, bát Yoochun cũng chất thành đống còn gì, còn không biết là người nào là cứ áp sát đây…” Jaejoong không chút lưu tình chút phản kích, “Lần sau muốn sang hyung đây hỏi xin giải quyết phiền toái thì không có ai giúp đâu.”

“Thôi hyung cứ quay lại với Yunnie của mình đi.”Junsu buồn bực và hai miếng cơm, đôi lúc cái miệng Jaejoong cũng ác độc không kém gì Heechul cả.

“Ai cần cậu lo!” Jaejoong không thèm nhìn đến Junsu, chuyên tâm quay lại dụ dỗ Yunho, “Nhanh ăn đi, Yunnie.”

Jaejoong mở to đôi mắt đen to tròn nhìn Yunho, làm cho bao nhiêu khó chịu trong lòng anh đều biến mất, đôi mắt đen của cậu thật đúng là thần kì mà.

“Được được, anh biết rồi, em cũng nhanh ăn đi.” Yunho đem thức ăn trong bát mình gắp sang bát Jaejoong, đừng tưởng rằng anh không nhìn thấy, Jaejoong vì dỗ anh ăn mà cơ hồ cũng chưa có ăn gì cả, như vậy sao được, “Anh không có tức giận, nhanh ăn cơm đi, không ăn cơm anh mới thật sự tức giận đấy.”

“Được rồi, em biết mà.” Jaejoong le lưỡi.

Người một nhà nhàn nhã ăn hết bữa cơm, cảnh như vậy đã lâu rồi không có xuất hiện qua, trong lòng mỗi người đều nở một đóa hoa ấm áp.

Buổi tối trong phòng YunJae ————

Tắm rửa xong xuôi Jaejoong leo lên giường, trở mình với lấy một quyển tạp chí, vừa thấy cô gái trên ảnh thì liền bĩu môi, liếc mắt nhìn sang anh người mẫu, ôi chao, không ai so được với Yunho của cậu cả. Sau đó cậu bắt đầu cười khúc khích khi nhớ lại từng vẻ mặt của Yunho, ai nha, không đi làm người mẫu thật là đáng tiếc, nhưng cậu cũng không muốn cho anh đi a, như vậy ngực trần đều sẽ bị người khác xem hết không phải sao? Không được, chồng cậu đương nhiên chỉ có thể để cho mình cậu xem thôi!

Kỳ thật Yunho đã đi ra khỏi nhà tắm rất lâu rồi, nhưng không có lên tiếng quấy rầy Jaejoong, như vậy mới được ngắm giây phút đáng yêu của cậu chứ. Cơ hồ mỗi một phút cậu đều đổi một nét mặt, thật không biết trong cái đầu kia đang nghĩ gì nữa?

Yunho lẳng lặng đến bên cạnh Jaejoong, yên lặng cởi áo ngủ của mình, sau đó vỗ nhẹ vào người cậu.

“A A! ! ! ! !” Jaejoong bị dọa đến hét to một tiếng, rồi lập tức nhận ra là cái kẻ nhàm chán mang tên Jung Yunho, tên này cứ thích hù dọa cậu như vậy, chắc chắn có ý đồ muốn cậu một ngày nào đó mắc bệnh tim đây mà.

“Bảo bối nghĩ cái gì mà ngẩn ngơ vậy?” Giọng nói quyến rũ của Yunho vang lên bên tai cậu, hơi thở nóng hổi làm Jaejoong có chút run rẩy, nhưng đến chết cũng vẫn mạnh miệng, nhất quyết phủ nhận.

“Không có nghĩ gì hết! Anh không có chuyện gì hay sao mà dọa cho em sợ vậy hả? Chơi vui lắm à? !” Jaejoong ra vẻ tức giận, ai biết Yunho không thèm cũng che đậy ý xấu gì hết, cười cười nhìn cậu, “Em không thể phối hợp một chút à?” Cảm giác thất bại trong nháy mắt liền trương phồng trong lòng Jaejoong, giờ đây đến cả một điểm uy nghiêm cũng không có, quá mức thất bại mà, nói như thế nào thì cậu cũng là con trai đó nha!

“Được rồi, bảo bối, không nói cái này nữa, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn cần làm cho xong a.” Vừa dứt lời Yunho liền hôn lên cổ Jaejoong, làm cậu càng thêm kịch liệt run rẩy, “Ưm. . . Yunnie… Ngứa. . .”

Bàn tay to lớn lướt trên người, Jaejoong đã có chút cảm thấy khó thở rồi, nhưng còn có việc khác cậu muốn làm mà, còn kinh hỉ đó!

“Chờ… Chờ một chút. . . Có thứ này muốn. . . Cho Yunnie… A…” Jaejoong gian nan xoay người, nhưng cái điểm hồng trước ngực đã nổi lên, trong nháy mắt liền bị Yunho bắt lấy, “Ah… A… Không được. . .” Jaejoong liều mạng đẩy Yunho ra, thấy mặt anh có vẻ bất mãn, liền vội vã dỗ dành, “Yunnie à, đừng tức giận, em có thứ này muốn tặng cho anh a!”

Jaejoong vội vàng an ủi Yunho, rồi lại bò đến tủ đầu giường lôi từ trong ngăn ra một cái hộp: “Yunnie à, anh xem này!”

Tư thế bò sát của Jaejoong vừa rồi cũng đã làm Yunho suýt phun máu mũi, nhưng cậu nhóc kia có quà muốn tặng anh, anh cũng chỉ biết cố gắng nhịn xuống.

“Cái này!” Yunho vừa mở cái hộp ra liền kinh ngạc hô lớn, “Jaejoong, em…? !”

“Đúng vậy, em đã nhờ Minla umma làm một con, chỉ có điều cái này là dựa vào hình dáng em nên chỉ có thể là búp bê bình thường thế này thôi, em chỉ hy vọng Yunnie có thể đồng thời có được cả hai người bọn em, như vậy em có thể đồng thời hưởng thụ ái tình gấp hai lần a, làm thật sự rất giống đấy!”

Yunho yêu thương đem búp bê Jaejoong đặt ở đầu giường, để cho búp bê quay mặt về phía hai người, sau đó ôm chầm lấy cậu hung hăng hôn xuống, để cho búp bê chứng giám cho tình yêu của chúng ta đi.

======Toàn văn hoàn======

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.