CHƯƠNG 9
Yunho có điểm sợ hãi, bọn họ hai người đến để làm gì, nhớ trước kia khi cậu vừa tới trường học, mọi người đối với cậu đều tốt lắm, duy chỉ hai người kia là luôn bắt nạt cậu.
“Yêu ~~ này không phải tiểu quỷ Chun Chun sao ~~” một cậu bé đi tới trước mặt Yoochun, vỗ vỗ cái đầu thấp hơn mình, “Con sâu thối Yoochun, ha ha ha…”
“Chun Chun tên là Yoochun, không phải tiểu quỷ, cũng không phải con sâu thối! ! !” Yoochun mặc dù không hiểu rõ lắm ý tứ hai người này, nhưng là nhìn vẻ mặt họ như vậy, so với hai noona của mình, khẳng định cũng đều xấu xa như nhau.
“Còn không phải tiểu quỷ ? Mày mới chỉ năm tuổi, chúng ta đã sáu tuổi rồi.” Trẻ con bao giờ cũng vậy, hồn nhiên mà ngốc nghếch, hai cậu nhóc này chính là một ví dụ, chung quy đều cho rằng lớn hơn thì sẽ đúng,cô giáo đã dạy 6 lớn hơn 5, cho nên bọn họ nghĩ Yoochun cũng chả phải tốt đẹp gì, chung qui cũng chỉ là một thằng nhóc xấu xa. Kỳ thật chúng lại không biết mình cũng là như vậy!
“Hừ! Các cậu đều là người xấu, Chun Chun không nói chuyện với các cậu!” Yoochun quay đầu đi, Yunho kéo Yoochun ra một chỗ khác, không nên ở lại chỗ này lâu làm gì. Nhưng là trời không chiều lòng người, hai cậu kia cũng vẫn không buông tha.
“Mày cư nhiên lại có dũng khí như vậy nói với bọn tao!” Một thằng nhóc bắt được vạt áo Yoochun, “Xem tao còn không đánh mày một trận.” Nói xong liền nâng tay lên, nhưng lại mãi không đánh xuống được.
“Cậu bạn nhỏ, còn bé như vậy mà đã thích bắt nạt bạn bè rồi sao?” Một thanh âm khàn khàn vang lên, “Làm như vậy là không đúng đâu~” người thanh niên nhẹ nhàng buông tay cậu nhóc ra, thế nhưng cậu nhóc lại có điểm đứng không được vững nữa. Mà xa xa, mẹ chúng đã trông thấy, vội vàng chạy qua, “Xin lỗi, thật sự rất xin lỗi! Con chúng tôi không thông minh, hai cháu đừng sợ, bọn chúng không có ác ý đâu.”
“Quên đi a, cùng Yoochu không quan hệ, mọi người về đi, appa cùng umma cháu và Yunho hyung cũng sắp đến rồi a~” Yoochun nhìn người phụ nữ đang lo lắng trước mặt, cũng không muốn nói thêm nữa.
“Đúng vậy,dì à, thật sự không có việc gì đâu.” Yunho cũng chen vào nói giúp, “Các bạn ấy cũng chỉ là muốn đến làm quen bạn mới thôi, mọi người đang đùa mà ~” Yunho làm bộ thoải mái cười để bà yên tâm mang hai cậu con trai nghịch ngợm kia đi, tâm trạng quả thực cảm thấy rất vui vẻ, đột nhiên nhớ tới hyung đã giúp đỡ Yoochun, ngẩng đầu lên nhìn, nhất thời kinh ngạc đến há hốc miệng.
“Hyung, cám ơn hyung ~” Yoochun nhỏ giọng nói, kỳ thật vừa rồi cũng đã bị dọa khiếp rồi.
“Ha hả, không cần khách sáo, cậu bạn nhỏ đáng yêu như thế này, đương nhiên không thể để bị bắt nạt rồi ~” người thanh niên kia dịu dàng cười, điều này làm Yoochun hết hẳn sợ hãi trong lòng, một hyung dịu dàng thế này nhất định là người tốt rồi.
“Hyung, hyung giống hệt như con búp bê của Chun Chun biến lớn lên vậy~ “Yoochun ngạc nhiên nhìn gương mặt cậu thanh niên kia, ” Tên của cậu ấy là Junsu đó ~~ là Chun Chun đặt đấy, thế hyung tên gì?”
“Ha ha, nếu Chun Chun cảm thấy hyung và con búp bê kia giống nhau, thì cứ gọi hyung là Junsu đi ~” Junsu xoa xoa đầu Yoochun, trong lòng thở phào một hơi, rốt cuộc cũng gạt bỏ được quá khứ, bây giờ anh đã có thể lấy tên Junsu mà công khai xuất hiện trước mặt Yoochun rồi.
“Em có thể gọi hyung là Jaejoong hyung được chứ?” Yunho một lúc lâu vẫn không nói gì, đột nhiên đi qua kéo tay Jaejoong, nâng đầu nhìn anh.
“Ừ, có thể chứ.” Mặc dù vẫn là ngữ khí thản nhiên, nhưng anh vẫn ngồi xuống để Yunho đỡ phải ngẩng đầu mà mỏi cổ. Như thế nào lại không thể chứ, ở nhà không phải cậu vẫn hay gọi tôi như thế sao? Tuy nhiên họ vẫn kinh ngạc khi thấy hai cậu nhóc này chẳng mảy may có chút ý kiến nghi hoặc gì, không giống như cậu bé làm chủ lần trước một lần đi trên đường bắt gặp Junsu, lúc đó được đặt tên là Xiah, bước trên đường, khi trở về lập tức quẳng anh sang một bên, phải nói là cảm giác rất đáng sợ. Kỳ thật đột nhiên nhìn thấy một người hệt như búp bê của mình phóng lớn lên đi qua đi lại, đứa trẻ nào mà chẳng hoảng hồn.
Bốn người trò chuyện một lúc, ông Jung mới vội vã chạy tới, sau khi hai cậu nhóc nghịch phá kia đi cũng không lâu lắm. Ông vừa đến thì bắt gặp hai cậu con trai mình đang vui vẻ cười nói cùng hai cậu thanh niên xinh đẹp, trong lòng nhen lên một ngọn lửa khó chịu.
“Các con, sao có thể tùy tiện cùng người lạ nói chuyện chứ? Mau cùng appa về nhà.” Nói xong mỗi tay lôi kéo một đứa đi thẳng ra xe, còn dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn hai người Junsu cùng Jaejoong. Hai người cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ ông ta không có cảm giác rằng mình giống con búp bê của con trai ông ta sao? Không biết sau khi về nhà ông ta sẽ có phản ứng gì nhỉ?
“Hyung, chúng ta cũng mau trở về đi thôi, nếu không sẽ không kịp mất !”
“Ừm.”
“Hyung, sao hyung vẫn cứ lạnh lùng như vậy? Hả, hôm nay còn chưa có ăn đủ, ngày mai quay lại ăn tiếp đi.”
“Được.”