Đôn Hoàng Họa Cảnh

Chương 2: Q.1 - Chương 2: Một sớm vào Bích Trầm




Cho đến một ngày nọ, cơ hội của ta rốt cuộc đã tới. Vốn dĩ định xông thẳng vào cung điện của Đông Lăng Thượng tiên, chỉ tiếc ta hoàn toàn là kẻ mù đường trong cái Thiên cung rộng lớn thế này, đi vài bước là lạc ngay, mấy trăm năm qua ngoại trừ Lăng Tiêu Điện, Nam Thiên Môn có kiến trúc tiêu biểu rõ ràng, những cái còn lại trong mắt ta thật sự trông giống hệt nhau, khó lòng phân biệt.

Bởi vậy, ta không còn cách nào khác đành phải từ bỏ ý định muốn đến chỗ của Đông Lăng Thượng tiên đại náo một trận ra trò.

Hôm nay là ngày đẹp trời, ta đi ngang qua Ngọc Thiềm cung, trông thấy khung cảnh tưng bừng náo nhiệt bên trong, mới biết được hóa ra là Thái tử Điện hạ đang giúp Đông Lăng Thượng tiên chọn nha hoàn. Nghe nói Thái tử điện hạ tỏ ra quá rõ ràng, luôn muốn độc chiếm Đông Lăng Thượng tiên vẫn chưa thấy đủ, còn khiến cho nơi chàng ở không một bóng người, khó được dịp như hôm nay nghĩ thoáng hơn, lại có tâm trạng chọn cho tình nhân nhà mình một nha hoàn, xem ra tình cảm lúc này đây đã rất bền vững, không còn ngại phụ nữ xen vào nữa.

Ta nhân tiện gia nhập vào hàng ngũ, quanh tai ngập đầy tình cảm ái mộ của chúng tiên nữ đối với Đông Lăng Thượng tiên. Cũng khó trách, ở dưới trần cứ xuân về thì hoa nở, còn Thái tử lại hiếm khi làm người tốt, khiến các tiên nữ mở rộng tầm mắt. Bởi vì Đông Lăng Thượng tiên giữ chức vị không cao ở Thiên cung, ít khi đến Chính điện, các vị tiên nga lại ngại mớ quy củ đáng chết của Thiên cung, không dám quá phận. Nhưng hôm nay chính là ý của Thái tử, cho dù lơ là nhiệm vụ cũng có thể đổ tội cho hắn.

Nhìn một đám người đầy tràn ngập lòng tin mà đi vào, lại một đám người hồn bay phách lạc bước ra, ta thầm nghĩ yêu cầu về sắc đẹp của vị Thái tử này thật quả không ở mức tầm thường, ngay cả hoa tiên được coi trọng nhất ở Thiên cung là Cảnh Huyên cũng bị loại, xem ra ta càng không có cơ hội.

Đợi đến lượt ta đi vào dự tuyển, gần như đã là người cuối cùng. Chỉ thấy bên trong cung Ngọc Thiềm hương khói lượn lờ, khiến Thiên cung vốn dĩ đã mờ ảo nay lại càng thêm huyễn hoặc, Thái tử thân vận áo bào điểm hai màu đen vàng nằm nghiêng người trên ghế quý phi, dáng vẻ tựa như yêu lâm thiên hạ (1). Dù cho ánh mắt của hắn thật cuốn hút, dù cho dung mạo của hắn rất là quyến rũ, dù cho cơ thể của hắn cực kì mê hoặc, nhưng chỉ vừa nghĩ đến bí mật không thể cho người ta biết của hắn và Đông Lăng Thượng tiên, trong lòng ta đã hoàn toàn loại hắn khỏi phạm vi đàn ông bình thường. Vì thế đối với báu vật Lục giới (2) này, ta cũng chỉ bình tĩnh liếc nhìn một cái, đợi quyết định.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.