Đôn Hoàng Họa Cảnh

Chương 3: Q.1 - Chương 3: Thời cơ báo thù




Bích Trầm Uyển chưa từng có tiên vụ (1) dày đặc, nhiều lắm chỉ là một làn sương mỏng mà thôi, có lẽ là sương mù bốc hơi lên từ hồ nước phía Nam, rồi lan ra đến tận đây.

(1) tiên vụ: "vụ" ở đây là sương, hơi nước, dịch ra "sương tiên" thì hơi gượng, nên Quỳnh để nguyên.

Vào ba ngày đầu tiên, ta cố hết sức làm tròn bổn phận của một hạ nhân, bưng trà rót nước, đốt lửa thắp đèn, trải giấy mài mực, mọi thứ đâu vào đấy. Bởi vì trong ba ngày đó, Điện hạ mỗi ngày đều đúng giờ đến thăm, sợ rằng ta tay chân vụng về, làm cho Thượng tiên không vui.

Trông thấy ta với Đông Lăng Thượng tiên ở cùng nhau một cách hòa thuận, chủ ra chủ, tớ ra tớ, Điện hạ cũng yên tâm, không đến giám sát nữa, ta rốt cuộc đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Ngày thứ tư xem như thú vị, vườn Bích Trầm thế mà lại có mưa nhỏ, từng giọt tí tách tí tách rơi xuống. Khắp vườn lê nụ hoa mơn mởn, cả bãi cỏ sương phủ mờ mịt.

Ta nhảy lên ngồi trên lan can, vươn tay hứng từng giọt mưa, ở Thiên Đình ít khi thấy trời mưa, ta hưng phấn tới nói không nên lời. Thi thoảng quay đầu nhìn ra xa xa, lại thấy một bóng lưng thẳng tắp màu tím nhạt bên song cửa Nghiễn Trai, dường như đang chấp bút vẽ gì đó trên án thư.

Ta khẽ cau mày, sa vào dòng suy nghĩ trầm tư.

Bảo kế hoạch báo thù vĩ đại của ta, rốt cuộc phải chờ tới đời thuở nào mới thực hiện được đây?

Vào lúc ta còn chưa kịp phóng đại trí tưởng tượng hoành tráng của mình, chợt nghe cách đó không xa vang lên một tiếng gọi: "A Tử."

Ta lập tức nhảy xuống dưới, một mạch chạy tới. Nhắc đến "A Tử", đó là nhũ danh Đông Lăng Thượng tiên đặt cho ta, bảo rằng khi gọi cũng thuận miệng hơn. Mới đầu, ta còn nghĩ cũng không tệ, song đến khi nhớ tới ở dưới trần người ta thường kêu vài hạ nhân không danh không tự là "A Miêu", "A Cẩu", liền tức lắm nhưng cũng chỉ đành nuốt giận làm thinh.

Vừa giúp Thượng tiên mài mực, ta vừa nhìn chàng viết chữ, thầm thắc mắc chàng ta sao lại không dùng bút Đôn Hoàng trong truyền thuyết để vẽ tranh, cho kẻ phàm tục như ta đây mở rộng tầm mắt. Chàng thấy ta cứ chăm chăm nhìn mình, cười cười nói:

"Bị cô nhìn chằm chằm như vậy, e rằng ta không thể viết được nữa."

Ta "à" một tiếng, biết điều đem ánh mắt chuyển đến khung cảnh mưa rơi ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ, chàng cười lên thật sự rất đẹp.

Thế là ta lại quên mất thù sâu như biển của mình.

Nhìn mưa rơi từng tiếng tí tách bên khung cửa sổ, vài giọt đọng lại trên những đóa hoa lê, có cảm giác nên thơ khôn tả, ta thốt lên: "Thượng tiên, phong cảnh đẹp như vậy, sao không vẽ một bức tranh chứ?"

Tiếng nói của chàng vẫn dịu dàng sâu xa như trước, không hề dừng tay lại, bảo: "Dưới trần mùa này đã là tháng tư cuối xuân, cảnh mưa dầm như thế rất thường gặp."

Ta lại "à" một tiếng, tò mò nói:"Thượng tiên, ta đã tới đây ba bốn ngày rồi, nhưng chưa từng thấy ngài vẽ tí gì."

Ẩm Tuyết gác bút xuống, ta lấy bức tranh chữ vừa viết xong qua phù phù thổi khô, đoạn bỏ vào trong ống, sau đó trải thêm một tờ giấy mới, lại nghe chàng nói: "Một là không có tâm trạng, hai là không có cảnh đẹp, không vẽ cũng không sao."

Ta lại "à" lần thứ ba, cuối cùng cũng hết cách với chàng ta. Xem ra, chàng vẽ còn phải xem tâm trạng, bằng không dù có mỹ cảnh trước mặt cũng chưa chắc đã chịu vẽ. Nhưng mà ta từng nghe nói, vào ngày sinh nhật lần thứ một trăm của Điện hạ, chàng lại ba ngày ba đêm không ngủ không nghỉ, vẽ một bức "Phượng Cầu Hoàng" tặng cho Điện hạ.

Theo lời đồn, bức tranh "Phượng Cầu Hoàng" kia, hễ vừa nhìn vào, ắt bị thu hút không dời mắt. Bức họa cuộn tròn mang đến cảm giác tuyệt vời, làm cho người ta như lạc vào không gian kỳ lạ, các dãy núi đủ màu sắc lơ lửng bay vòng quanh, lưu luyến quên lối về.

Tuy rằng Thiên Đế tựa hồ không hài lòng bức tranh này cho lắm, nhưng Thái tử Điện hạ lại quý như châu báu, lúc nào cũng lấy ra nhìn nhìn ngắm ngắm, thấy tranh như gặp người.

Truyền rằng khắp cả Tiên giới, có thể có được bức họa của Đông Lăng Thượng tiên chỉ vẻn vẹn năm người, một là Linh Nhược Thái tử Điện hạ, hai là Thừa Uyên Chưởng môn Côn Luân, ba và bốn là Kế Đô Tinh quân và Lục Hợp Tinh quân, đều là bạn bè tri kỉ hội họa. Nhưng người thứ năm thật không thể ngờ, chính là Nguyệt Lão. Ta hỏi thăm khắp nơi mới biết mọi người đều đoán rằng Đông Lăng Thượng tiên ý đồ bất chính, muốn Nguyệt Lão se duyên cho chàng ta và Điện hạ nên không tiếc của hối lộ, thế nhưng ông bạn già họ Nguyệt lại một mực chối cãi, đánh chết cũng không thừa nhận vụ giao dịch này.

Ngay đến Vương mẫu từng trăm lần ám chỉ nghìn lần nói rõ, muốn Đông Lăng thượng tiên vẽ cho bà một bức chân dung, chàng ta cũng vờ như không biết mà từ chối.

Có thể nói, vị Đông Lăng Thượng tiên này cực kì không biết điều.

Ta vốn tưởng đến Bích Trầm Uyển rồi, có thể thỏa thích trông thấy thứ mà người ta thường ca ngợi, nào ngờ đâu sắp xếp lại án thư ngần ấy lần, cũng không tìm được một bức tranh nào, nhưng chữ thì không ít, lại còn viết toàn là kinh Đạo Đức. Theo như lời chàng ta nói, vừa tặng cho Chưởng môn Côn Luân một bức họa, chẳng lẽ trong chuyện này còn có mối tư tình nào không thể để cho người ta biết?

Ngày hôm sau lại là một ngày mưa dai dẳng rả rích.

Mưa nhiều ngày liên tục, khiến trong ngoài đình viện trở nên ẩm ướt, đôi lúc ngay cả bếp lửa cũng không thể cháy được. Ta không kịp chuẩn bị giẻ khô, chẳng còn cách nào đành dùng pháp thuật, trong ngoài chốc lát đã sạch sẽ tinh tươm, ta hài lòng nhìn thành quả của mình.

Đêm xuống, ta đưa Thượng tiên trở về Xuân Noãn Các.

Quan sát mấy ngày nay, ta phát hiện ra rằng Đông Lăng Thượng tiên thật thẹn với cái danh hào thượng tiên này, các vị tiên khác ta đến gần một chút là tức khắc biết được tu vi sâu hay cạn, không tiên thuật bao quanh, cũng tiên thân mờ ảo. Vậy mà ngày ngày ở gần một vị tiên như chàng ta, ta lại cảm thấy chàng tựa như một người phàm, không có một chút hơi thở của thần tiên, nhiều lắm cũng chỉ là khí chất xuất trần mà thôi.

Vả lại, ta vài lần cố ý chạm vào cơ thể chàng ấy, mới phát hiện chàng không thể không chế ấm lạnh, nhiệt độ cơ thể thay đổi rất lớn, chắc hẳn ngay cả một thuật pháp thông thường cũng không biết, nếu không làm sao đến khống chế nhiệt độ cơ thể cũng không làm được.

Cho nên, ta quyết định bắt lấy thời cơ để trả thù.

Bóng đêm tối mịt, ta dùng linh thuật triệu tập mấy con mèo mun hung dữ đến, đột nhập vào Xuân Noãn Các, âm hiểm xoa đầu mèo con dẫn đầu, nói: "Tiểu bảo bối, đi vào phòng của Thượng tiên cho chị đây, nhớ kĩ chỉ cần cào rách mặt của hắn là được rồi, chỉ nửa bên mặt thôi, nhất định phải máu chảy đầm đìa đó."

Ta đợi bên ngoài Xuân Noãn Các thật lâu, ban đầu còn nghe tiếng mèo kêu, kêu một lúc thì không nghe thấy gì nữa. Ngày thứ hai khi đi quét dọn phòng, lại thấy trên mặt đất hai nhúm lông mèo, Đông Lăng Thượng tiên hoàn toàn không chút tổn thương, gương mặt đẹp đến khiến ta hận không thể một chưởng đánh chết chàng ta.

Ta không cam lòng, vỗ đùi nói, dùng linh thuật gọi mèo đến chẳng được việc, bà đây tự mình biến hóa còn thất bại sao? Thật là ngu ngốc!

Đêm đến, ta xoay người biến thành con mèo mun, vốn định biến thành sư tử cọp beo gì đó, nhưng ngẫm lại ở vườn Bích Trầm không thể xuất hiện mấy con vật hung tàn như vậy, liền bỏ ý định.

Bên trong Xuân Noãn Các quả ấm áp như mùa xuân, bước chân mèo của ta nhẹ nhàng di chuyển trong bầu không khí ấm áp.

Phòng của Đông Lăng không lớn, chỉ vỏn vẹn có một giường một ghế và một lò sưởi mà thôi. Mùi trầm hương bị đốt cháy nghe như hương đỗ hành (2), khắp nơi không khí trong lành, ta cũng hít mấy hơi, cảm thấy tinh thần sảng khoái.

(2) Đỗ hành: Cây thảo sống lâu năm có củ nằm ngang dưới đất. Cuống lá dài 5-8cm. Lá mọc cách đơn, không có lá kèm. Phiến lá hình tim, dài 10-15cm, mặt lá ánh có nhiều vết trắng mặt dưới màu tím 4cm.

Đông Lăng Thượng tiên nằm nghiêng trên giường, lớp rèm bằng lụa xanh vén lên, để lộ dáng người uyển chuyển của chàng ta. Xiêm y đã cởi một nửa, làn da trước ngực trắng nõn tưởng chừng chạm nhẹ cũng có thể rách.

Ta nhảy lên giường của chàng ta, thầm nghĩ xem nên xuống tay ở chỗ nào mới phải. Nhìn thấy toàn thân chàng cao thấp trên dưới đều đẹp không gì sánh bằng, ta hận chẳng thể cào cho khuôn mặt chàng ta biến dạng, thế nhưng thời gian có hạn, vẫn nên nhanh chóng cào một cái giải quyết vấn đề là tốt nhất.

Ngồi trước mắt chàng, ta vươn móng vuốt liếm liếm vài cái, móng vuốt nháy mắt đã sắc bén hơn vài phần, trong bóng tối lóe sáng lòe lòe, ta khà khà cười gằn, vươn độc thủ...

Nhanh mà chuẩn, ta vung xuống một chưởng, mắt trông thấy năm móng cực nhanh vươn lên, sắp cào vào má trái mềm mại của chàng ta thì ...

Một đôi mắt đen nháy như mực bỗng mở ra, không ngờ được, chàng ta nhanh như chớp, bắt được móng vuốt của ta. Ta trong phút chốc kịp phản ứng, vội vã giẫy thoát bỏ trốn, lại cảm thấy đuôi bị đau điếng, chỉ đành "Meo meo meo meo meo meo" hét lên thảm thiết.

Chàng ta một tay xách người ta lên, vung tay làm ngọn nến đỏ vụt sáng, ta rốt cuộc không trộm được gà còn bị mất nắm gạo.

Cho dù chàng ta xách ta lên, ta cũng không tin chàng ấy có pháp lực để mà đánh ta về nguyên hình.

Ta ra chiều đáng thương meo meo vài tiếng lấy lòng chàng ta, chỉ mong chàng có thể buông ta ra. Bởi vì nắm lấy hai chân khiến ta chổng vó lên trời như thế này, thật sự tổn hại uy danh của ta lắm.

Huống chi nằm trong tay chàng ta như vậy, cả người ta đều dựng cả tóc gáy, chưa bao giờ từng tới gần chàng giống lúc này đây, trong nhất thời thậm chí có thể cảm nhận được nhịp thở của chàng.

Tay chàng ta lướt qua đầu ta, dừng lại ở bên má trái, ta bấy giờ mới đoán được chuyện lớn không xong! Không cần soi gương ta cũng biết, dù ta có biến thành mèo, lông ở má trái chắc chắn cũng bị đốt trụi!

Tức khắc ta sợ mất hồn mất vía, nhanh nhẹn dũng mãnh dùng móng cào mạnh một cái, chàng ta bị đau phải thả ta ra. Sau đó, ta đã vội vàng cụp đuôi, chạy trối chết!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.