Bạn bè bình thường say rượu còn không thể bỏ mặc.
Chưa kể đây lại là Lý Úc Trạch.
Có vẻ Cao Khuê bận việc thật, anh ta đánh rơi cả chìa khóa, hớt hải bỏ chạy.
Để lại Hạ Tri Thu một mình đỡ Lý Úc Trạch ra bãi đậu xe. Cậu khó khăn mở cửa xe, để Lý Úc Trạch dựa vào ghế sau.
Sợ hắn không thoải mái nên tìm một gối tựa đầu ô tô lót dưới cổ.
Một chai rượu vang đỏ là đủ để hạ gục một người tửu lượng kém rồi.
Hạ Tri Thu không uống rượu, và trong ấn tượng của cậu cũng chưa từng thấy cảnh Lý Úc Trạch uống rượu. Dẫu sao hai người cách xa khi còn chưa thành niên nên cũng không biết tửu lượng của hắn thế nào.
Nhưng dù tửu lượng ra sao, nào có mấy ai đi ăn trưa mà chẳng ăn lấy một miếng, chỉ vùi đầu uống rượu vang một mình đâu.
Hạ Tri Thu vươn người qua giúp hắn cài dây an toàn, nghe được mùi rượu nhàn nhạt từ mũi Lý Úc Trạch phả ra. Cậu nhẹ thở dài.
Cậu biết có lẽ là do mình, cũng biết mình không nên xuất hiện trước mặt Lý Úc Trạch nữa.
Nhưng lần này chỉ là một sự trùng hợp. Nhưng trùng hợp kiểu này đừng nên xuất hiện thì hơn.
Hạ Tri Thu lui khỏi ghế sau, mắt dừng lại một lúc trên nhẫn của Lý Úc Trạch rồi lẳng lặng vòng qua buồng lái, lái xe về khách sạn theo hướng Cao Khuê chỉ.
Vốn muốn giao Lý Úc Trạch cho trợ lý Mạnh rồi nhanh chóng rời khỏi đây.
Nhưng nào ngờ vừa tới gara dưới tầng hầm mới phát hiện số điện thoại của trợ lý mà Cao Khuê đưa cho lại là một số ảo.
Hạ Tri Thu gọi vào số đó nhiều lần, lần nào cũng ra kết quả là số không có thực.
Kỳ lạ! Lẽ nào anh Cao nhớ lộn?
Hạ Tri Thu muốn xác nhận lại với Cao Khuê nên mở phương thức liên lạc hồi nãy vừa thêm vào. Nhưng đầu dây bên Cao ảnh đế luôn hiển thị máy bận, phỏng chừng vẫn chưa giải quyết xong công chuyện.
Không lẽ giờ đợi dưới tầng hầm hoài hả?
Hạ Tri Thu nhìn đồng hồ, định ba mươi phút nữa liên lạc lại với Cao Khuê thì nghe thấy tiếng nôn khan yếu ớt ở đằng sau.
Cậu vội quay mặt lại, nhìn thấy Lý Úc Trạch ôm ngực, nhíu mày đau đớn.
“Anh sao rồi? Có khó chịu đâu không?” – Hạ Tri Thu nhanh chóng mở cửa xe, ra đằng sau đỡ hắn.
Nhưng Lý Úc Trạch vẫn chưa tỉnh rượu, loạng choạng bước ra khỏi xe, còn suýt chút nữa đo đất.
Hạ Tri Thu sợ toát mồ hôi hột, không biết làm sao để hắn dễ chịu hơn. Chợt mơ hồ nghe hắn uất ức nói: “Nhứt đầu!”, cậu vội dỗ: “Vậy tôi đưa anh về phòng nghỉ ngơi ha! Anh biết số phòng không?”
Thường thì người uống say vẫn nhớ địa chỉ nhà mình.
Lý Úc Trạch mơ màng mở mắt, chỉ đại một hướng, Hạ Tri Thu lập tức nhìn qua thì thấy cái thùng rác.
...
Thôi dẹp luôn đi, trông chờ gì ông này.
“Anh có đem thẻ phòng không?”
Hạ Tri Thu vừa nói vừa sờ quần áo, cuối cùng cũng tìm thấy một tấm thẻ mỏng ghi số 8203 trong túi áo khoác.
Chắc khách sạn này từng tiếp rất nhiều người nổi tiếng cần phải giữ bí mật về lịch trình như Lý Úc Trạch.
Cho nên về phương diện riêng tư cá nhân được thực hiện rất phù hợp.
Trên mặt thẻ có hướng dẫn về thang máy chuyên dụng, Hạ Tri Thu dìu Lý Úc Trạch bước từng bước đến cửa thang máy rồi đỡ lên phòng, để Lý Úc Trạch nằm xuống giường.
Dằn vặt nãy giờ cũng ngốn hết nửa tiếng đồng hồ rồi mà gọi hoài gọi mãi Cao Khuê vẫn chưa nghe máy.
Hạ Tri Thu đành lấy ghế ngồi bên giường, lặng lẽ trông chừng. Cậu sợ Lý Úc Trạch khát nước, cũng sợ hắn khó chịu mà không có ai ở bên chăm sóc.
Cũng may Lý Úc Trạch nằm lên giường rồi yên ổn hơn rất nhiều. Hạ Tri Thu nhìn chằm chằm hắn một hồi, sau đó ngó sang chỗ khác.
Giờ là 3 giờ chiều.
Nắng chiều xuyên qua khung cửa sổ rộng lớn chiếu vào bên trong phòng.
Chuỗi ngày quay phim cộng với sức lực tiêu tốn lúc nãy làm Hạ Tri Thu hơi buồn ngủ.
Cậu gắng chớp mắt thật mạnh, nhưng cuối cùng vẫn không chịu được cơn buồn ngủ kéo đến. Cuối cùng nằm gục bên cạnh Lý Úc Trạch, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Trong mơ, dường như có một bàn tay to lớn nhẹ nhàng vuốt tóc cậu.
Hạ Tri Thu thoải mái rầm rì hai tiếng, bàn tay ấy dừng lại, rồi từ từ rời đi.