Có nhiều lúc Hạ Tri Thu sẽ nghĩ về Lý Úc Trạch.
Nghĩ xem anh ấy là người như thế nào.
Nghĩ về những chuyện họ từng làm cùng nhau.
Nhưng thời gian trôi qua quá nhanh, cũng không hề chừa lại cậu, nên những ký ức có thể nhớ được theo thời gian chỉ còn sót lại đôi chút.
Có khi Hạ Tri Thu sợ quên nên tìm một quyển sổ chép lại.
Viết rõ năm nào tháng nào, phát sinh ra sao.
Nhưng cậu sợ nhớ quá kỹ... cả đời cũng không quên được.
Nếu quên không được, vậy phải làm sao đây?
Làm một tên trộm lén lút dòm ngó người yêu của kẻ khác sao?
Lý trí và cảm tính thường không tồn tại song song. Cậu không thích Lý Úc Trạch như fan tôn sùng thần tượng, mà thích kiểu dẫu mười năm trôi qua vẫn muốn ở bên, trái tim vẫn dành trọn chân tình cho người đó.
Trên góc độ của Hạ Tri Thu, kiểu tình yêu này rất nồng nàn và sâu đậm. Nhưng đối với người đã có gia đình mà nói thì cực kỳ dư thừa, thậm chí có thể trở thành gánh nặng.
Dường như cậu lại mơ một giấc mộng lạ kỳ. Cậu đi trên một con phố tấp nập, phía trước có một người đi luôn quay lưng về sau.
Ngón áp út của người đó đeo một chiếc nhẫn lấp lánh, hệt như chiếc nhẫn trên tay Lý Úc Trạch.
Không biết xuất phát từ suy nghĩ gì, đột nhiên cậu muốn nhìn bằng được dáng hình người kia, nhưng chưa đuổi kịp, người đó đã bất thình lình xoay người lại, lộ ra một gương mặt giống hệt anh ấy!
Hạ Tri Thu đột ngột tỉnh dậy khỏi cơn mê, sợ đến toát mồ hôi lạnh.
Cậu không ngờ lòng mình lại đen tối đến thế, không những tơ tưởng đến tình yêu của người ta mà còn muốn giật nhẫn của họ.
Thật là... quá đáng lắm rồi!
Cậu thầm khiển trách bản thân, đột nhiên cậu dứng dậy khỏi ghế.
10 giờ đêm, trời đã tối mịch. Trong phòng tắm có tiếng nước róc rách, chắc Lý Úc Trạch đã tỉnh và đang tắm.
Hạ Tri Thu không dám ở lại thêm một giây nào, định nhân lúc này chạy về liền, nào ngờ Lý Úc Trạch đúng lúc tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra.
Vì giấc mơ đó mà cậu hoảng hốt không thôi.
Thấy dáng vẻ Lý Úc Trạch lúc này, cậu bất cẩn trượt chân suýt ngã ngồi ra sàn.
Lý Úc Trạch cũng thấy cậu, hỏi một câu hết sức bình thường: “Em sao vậy?”
Sao vậy? Hắn để ngực trần chân trần, chỉ quấn mỗi khăn tắm màu trắng quanh eo, tóc tai chưa lau khô, phần lưng sau đầu ướt đẫm. Thỉnh thoảng có một hai giọt nước từ trên tóc rơi xuống ngực, theo vân da chảy xuống trượt qua các đường cơ bắp và biến mất ở khe hở giữa khăn tắm và thắt lưng.
Hắn ăn mặc thế này mà còn hỏi cậu bị sao.
Hạ Tri Thu dựa vào cửa, gắng gượng đứng yên. Cậu cố làm vẻ mặt thản nhiên, cười cười đáp: “Không có gì.”
Kể từ khi bọn họ tương phùng, thái độ của Hạ Tri Thu với Lý Úc Trạch phần lớn đều là khách sáo và xa lánh.
Dù thâm tâm có nghĩ gì nhưng ít nhất ngoài mặt sẽ không biểu hiện ra.
“Chuẩn bị về hả?”, Lý Úc Trạch bước đến cạnh bàn, cầm lấy một chai nước khoáng.
Hạ Tri Thu gật đầu, vừa định tạm biệt thì thấy hắn ngửa mặt lên uống nước.
Hứa Lam Lam từng nói không ai có thể cưỡng lại khuôn mặt Lý Úc Trạch. Đào Ương cũng khẳng định gương mặt anh ta dù ở trong giới giải trí cũng sẽ đứng hàng đầu.
Cậu ngơ ngẩn nhìn yết hầu Lý Úc Trạch trượt lên trượt xuống dưới ánh đèn vàng. Dù không thấy anh uống nước nhanh thế nào, nhưng có một giọt nước chảy dọc theo khóe miệng, theo xương hàm hoàn mỹ rớt xuống phần xương quai xanh nhô lên.
Người thường... có uống nước kiểu này không?
Hạ Tri Thu nắm chặt tay nắm cửa, nỗ lực chuyển hướng nhìn, bình tĩnh nói: “Nếu anh đã tỉnh rồi vậy tôi về trước.”
“Ồ!”, Lý Úc Trạch để chai nước xuống, liếc nhìn vành tai đỏ bừng, hỏi: “Không muốn nói chuyện chút sao?”
“Nói... nói gì?” – Hạ Tri Thu hỏi.
“Nói đại gì đó thôi.”, rõ ràng Lý Úc Trạch đã quên những lời muốn nói với Hạ Tri Thu, hắn quấn khăn tắm đến trước mặt cậu, khách sáo nói: “Cảm ơn em đưa tôi về.”
Hạ Tri Thu lắc đầu, cảm thấy không đối mặt nói chuyện hơi bất lịch sự, nên đành nhìn vào mắt người kia, trả lời: “Không sao, anh Cao bận đột xuất, tình cờ tôi cũng biết lái xe nên giúp một tay.”
Lý Úc Trạch cười cười. “Vẫn cần phải cảm ơn. Em vào đây ngồi đi, muốn uống gì không?”
Hạ Tri Thu định mở miệng từ chối nhưng Lý Úc Trạch đã tới trước tủ rượu trong phòng, cầm lấy một chai vang đỏ.
“Uống nước được rồi.”, Hạ Tri Thu sợ hắn lại uống rượu nên vội chạy qua nói.
Lý Úc Trạch cũng không ép buộc, rót một ly nước đưa vào tay Hạ Tri Thu.
Ngay khi cậu vừa nói “cảm ơn” thì thấy hắn ung dung cởi khăn tắm.
“Sao anh...”, Hạ Tri Thu sửng sốt, ly nước xém rớt xuống đất.
“Hửm?”, Lý Úc Trạch mở tủ quần áo lôi một chiếc va ly da màu đen ra, đầu tiên tìm một cái quần lót đen mặc vào, rồi ngước mắt hỏi: “Tôi làm sao?”
Hắn làm vẻ mặt ngây thơ vô tội, làm như không nhận thức được có gì không đúng.
Quả thật cũng không có gì sai cả, dù gì cũng là đàn ông với nhau, tình cảm gì đó cũng sớm kết thúc rồi.
Chỉ là thay đồ trước mặt nhau thôi, không phải vấn đề to tát.
Nhưng Hạ Tri Thu vẫn đỏ mặt, lật đật quay mặt sang chỗ khác. “Không có gì.”
Cậu muốn đợi Lý Úc Trạch mặc đồ đàng hoàng, nói dăm ba câu qua loa rồi về. Nhưng đợi gần năm phút rồi, Lý Úc Trạch vẫn chưa xong luôn à?
Hạ Tri Thu len lén nhìn qua, phát hiện vali bị lật lung tung beng lên, nào là quần lót, vớ, áo khoác, áo sơ mi... gì cũng có đủ, nhưng mà lại không có lấy một cái quần!?
Lý Úc Trạch cau mày, dường như đang khổ não vì sự cố này.
Hạ Tri Thu thăm dò hỏi: “Không mang theo quần sao?”
“Ừm.” Lý Úc Trạch đứng dậy, ghét bỏ nhìn bộ đồ hôm nay mới mặc, do dự không biết có nên mặc tiếp hay không.
Hạ Tri Thu: “Quần áo anh do trợ lý sắp xếp phải không? Hay để chỗ nào khác rồi? Hay là hỏi cậu ta thử đi.”
“Trợ lý không đến nhà tôi thì sắp xếp giùm thế nào được.”
“Ồ...”, cậu tưởng trợ lý có thể lo nhiều việc lắm, lại nhớ tới sáng sớm mai Lý Úc Trạch còn có công việc, nếu ngồi xe quay lại thành phố e rằng có tí phiền phức, nên nhẹ nhàng hỏi: “Có cần tôi liên lạc cho... liên lạc cho vợ anh, coi anh ấy có cách nào giúp không...”
“Tôi không có vợ.”, Lý Úc Trạch tùy ý trả lời.
“Hả?”, Hạ Tri Thu sửng sốt, chưa hiểu ý hắn.
Lý Úc Trạch suy nghĩ một lát rồi nói: “Thật sự tôi chưa có kết hôn.”
“Cho nên không có vợ.”
“Thật là... không có kết hôn?”, tim Hạ Tri Thu nảy mạnh một nhịp, ly nước vừa mới thoát một kiếp giờ vẫn rớt lăn trên đất.
Cũng may tấm thảm trên mặt đất không có sao.
“Là tin giả.” – Lý Úc Trạch thản nhiên nói – “Gạt người ta thôi.”
“Tại sao lại gạt họ?”, Hạ Tri Thu còn chưa dám tin, hỏi. “Thật sự là anh chưa kết hôn sao?”
Lý Úc Trạch gật đầu, làm như bất đắc dĩ, trả lời. “Em cũng biết tôi sợ phiền mà, nếu không thông báo trước chuyện kết hôn, e rằng mấy năm qua không thoát khỏi mấy tin đồn đâu.”
Đến tận lúc ra khỏi khách sạn Hạ Tri Thu vẫn chưa thể tin nổi đây là sự thật. Cậu đi lướt qua Mạnh Lâm tại cửa thang máy nhưng cũng không phản ứng chào hỏi lại một tiếng nào.
Mạnh Lâm nhận được cuộc gọi của Cao Khuê từ sớm, nói hôm nay Lý Úc Trạch uống nhiều, không cần quấy rầy hắn nghỉ ngơi. Nhưng vì mới nhận được lời mời của một đạo diễn nên không thể không lên đây hỏi ý kiến hắn.
Mạnh Lâm nói sơ qua về tình hình công việc, nhưng thấy vali của Lý Úc Trạch bày bừa lộn tùng phèo trên mặt đất nên đi qua sắp xếp lại. Xếp gần xong thì phát hiện thiếu mấy cái, cảm thấy kỳ lạ. “Ủa anh, mấy cái quần em xếp vô đâu mất rồi?”
Lúc này Lý Úc Trạch đã đổi sang áo choàng tắm, lắc lắc ly vang đỏ, đứng ngoài ban công hóng gió.
Hắn đứng ở vị trí có thể nhìn thấy Hạ Tri Thu lái xe ra khỏi cổng khách sạn, mãi cho đến khi cậu ấy khuất xa mới xoay người dựa vào lan can, nói: “Ở dưới giường.”