Có một số người vì không thể mở miệng mà sẽ tìm đủ thứ cớ.
Trong lòng Hạ Tri Thu biết có thể Lý Úc Trạch không phải đau bụng thật.
Nhưng cậu cũng không dám mạo hiểm một phần vạn kia để bỏ mặc hắn. Có lẽ người kia cũng chớp lấy điểm này nên mới trắng trợn giả ngủ, giả bệnh, tóm lại có thể giấu được lúc nào thì hay lúc ấy. Tóm lại chính là không muốn nói ra sự thật.
Hạ Tri Thu đỡ Lý Úc Trạch về phòng rồi ngồi bên giường lặng lẽ quan sát.
Thật ra cậu cũng đoán được một ít nhưng không dám hoàn toàn khẳng định. Cậu lờ mờ nhớ ra, vào cái đêm mình về nhà với ba mẹ, cậu đã bảo Lý Úc Trạch đợi mình. Đợi sau khi cậu xong chuyện, họ sẽ hẹn ở một nơi nào đó để nói cho hắn một chuyện quan trọng.
Cậu luôn lo sợ rằng Lý Úc Trạch vẫn chưa quên những gì đã xảy ra.
Càng sợ trong từng ấy năm qua, hắn vẫn luôn tuân thủ lời hứa... cô độc chờ mình.
Ngày hôm sau.
Lý Úc Trạch hết bệnh.
Tinh thần phơi phới đi xuống lầu, trực tiếp bỏ qua câu hỏi hôm qua và nói một chuyện khác với Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu cũng không cố ý nhắc lại, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì.
Nhưng đề tài quanh qua quẩn lại vẫn vòng tới Giang Trình.
Hạ Tri Thu mời hắn tối nay đi ăn.
Địa điểm do Lý Úc Trạch đặt giúp, chính là quán trà mà hắn, Cao Khuê và Phương Hạo Xuyên thường lui tới.
Nghe đâu quán này do anh Phương Hạo Xuyên mở ra, vì thế có thể xem quản lí và phục vụ như người phe mình.
Lý Úc Trạch ngoài miệng bảo quên rồi, nhưng hành động thực tế thì không giống vậy. Hắn một hai đòi đi theo Hạ Tri Thu, nhưng để tránh truyền thông, hai người không ra ngoài cùng nhau.
Chập tối, sáu giờ mười phút.
Hạ Tri Thu một mình bắt xe đến trước cửa quán trà. Giang Trình cũng vừa đến, hắn mặc một bộ vest đặt may màu xám đậm, từ trên ô tô màu đen bước xuống và chào hỏi Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu khách khí gật đầu. Cứ có cảm giác hình như hắn lại chỉnh mặt, nhìn không giống với lần gặp trước cho lắm.
Nhưng ngày nay việc chỉnh mặt cũng quá bình thường, ai mà chẳng yêu thích cái đẹp, cho nên cậu cũng không nhiều lời.
Về phần Giang Trình, hắn lại cảm thấy khá hứng thú với địa điểm Hạ Tri Thu chọn. Sau khi theo chân cậu bước vào phòng riêng, hắn nhìn quanh một hồi rồi hất hàm nói: “Chỗ này không phải nơi người thường hay tới. Xem ra năm nay bạn cũ thật sự rất ổn, còn có thể sử dụng địa điểm như này.”
Bày trí trong phòng quả thật rất đẹp! Bàn ăn, bộ ấm trà mang phong cách cổ xưa, ngoài ra còn có một bức bình phong bằng gỗ hình hoa sen nằm ngay tầm mắt.
Kệ trưng bày phía sau bàn bày rất nhiều bảo vật sưu tầm được bán đấu giá. Mỗi một món đều là độc nhất vô nhị, giá cả trên trời. Bên cạnh kệ trưng bày có vài chiếc ghế bành để thực khách nghỉ ngơi. Nghe nói mỗi một chiếc bàn ghế nơi đây đều do bàn tay các danh gia làm ra. Tóm lại, đâu đâu cũng sặc mùi tiền, không hề giản dị như vẻ bề ngoài.
Giang Trình vốn định mở tủ trước mặt để treo áo vào nhưng cửa tủ đã bị khóa, hắn đành ngượng ngùng móc áo khoác lên giá treo ở cửa.
Hắn ngồi xuống cùng Hạ Tri Thu, lật menu ra gọi vài món rồi nói về một số chuyện thú vị xảy ra gần đây, thoạt nhìn như chỉ đến đây để tâm sự.
Hạ Tri Thu không quá đề phòng, hỏi gì đáp đó, tựa như đã quên hết những chuyện không vui từng xảy ra.
Cơm rượu nửa chừng, Giang Trình liếc nhìn thời gian, cười nói: “Khoảng thời gian trước tôi nhận được thông báo casting, lúc quản lí gửi danh sách diễn viên tham gia, bất ngờ lại thấy tên cậu.”
Cuối cùng cũng vào vấn đề chính.
Hạ Tri Thu gật đầu, nói: “Vừa hay tôi cũng thấy tên cậu.”
“Ừm.” – Giang Trình cười nói – “Có phải cuộc sống rất thú vị không? Chẳng biết chúng ta hữu duyên hay vô duyên nữa. Nếu là hữu duyên, chúng ta thường hay cạnh tranh để giành một vai nào đó. Nếu nói vô duyên thì từ cấp hai đến cấp ba chúng ta đều học chung lớp.”
Hạ Tri Thu buông đũa, hỏi thẳng: “Cậu chủ động gọi điện cho tôi rốt cuộc là vì chuyện gì?”
“Đương nhiên là ôn chuyện cũ.”
“À, đúng rồi.”
“Còn có một việc tôi muốn xác nhận với cậu.” Giang Trình dứt lời liền đi đến sào treo, lấy trong áo vest ra một túi giấy kraft mỏng đưa cho Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu mở túi giấy lấy ra hai bức ảnh. Nội dung bức ảnh không có gì lạ, trên mạng đâu cũng có.
Bấm tìm “nụ hôn tây trang” là hiện ra mười mấy tấm.
Giang Trình nói: “Có phải “Người thần bí” trong truyền thuyết là cậu không?” – Hắn quen biết Hạ Tri Thu, cũng biết giữa Hạ Tri Thu và Lý Úc Trạch tồn tại mối quan hệ tế nhị. Khi thấy ảnh, chỉ cần nghĩ đôi chút là có thể đoán gần hết. Hắn chưa dùng điểm yếu này chính là vì cảm thấy thời cơ chưa tới mà thôi.
Hạ Tri Thu xem qua bức ảnh, không lập tức phủ nhận.
Giang Trình nhướng mày: “Cậu và Lý Úc Trạch thật sự có “ám tục tiền duyên”?”
*Ám tục tiền duyên: biến tấu từ “tái tục tiền duyên”, nghĩa là giữa hai người có mối quan hệ mờ ám, chia xa một thời gian rồi tiếp tục qua lại.
Hạ Tri Thu: “Tôi không hiểu cậu đang nói gì.”
“Không cần giả ngu với tôi.” – Giang Trình nói – “Thật ra lúc đi học tôi đã cảm thấy quan hệ giữa hai người không bình thường. Chỉ là không ngờ sự thật lại đúng như vậy.”
Hắn ngồi xuống ghế, trưng ra bộ dáng thản nhiên hóng chuyện thiên hạ, cảm thán mấy câu: “Không phải Lý Úc Trạch kết hôn rồi sao? Cậu thích hắn? Nguyện ý xen chân vào tình cảm và cuộc hôn nhân của người ta?”
Hạ Tri Thu không nói, chỉ cầm đũa lên gắp một miếng.
Giang Trình cho rằng cậu hết đường chối cãi bèn thân thiện bày tỏ: “Hôm nay tôi đến đây không phải để phê phán cậu. Chuyện tình cảm ai khống chế được đâu? Mà thật ra cậu cũng không hẳn là kẻ thứ ba. Hai người đã biết nhau từ thời đi học, tính đường nào thì cậu cũng đến sớm hơn đối tượng kết hôn của hắn.”
“Chắc chắn Lý Úc Trạch cũng yêu cậu nhiều hơn nhỉ? Năm đó hắn tìm cậu rất lâu, có một khoảng thời gian còn thường xuyên đứng trước cửa nhà chờ cậu. Hắn ghét tôi kinh khủng nhưng vẫn chạy qua hỏi tôi có tin tức gì không. Đáng tiếc năm ấy tôi quá non, không nhận ra quan hệ của hai người.”
Giang Trình tỏ vẻ tiếc nuối thay Hạ Tri Thu: “Nếu sớm biết, khi nhặt được điện thoại của Lý Úc Trạch nhất định sẽ không ném ngay vào thùng rác. Càng không trơ mắt nhìn cậu gọi hắn nhiều lần mà không nói cho hắn biết. Đúng rồi, mấy cuộc gọi đó đều là của cậu đúng chứ? Tuy là điện thoại công cộng nhưng tôi nhớ đó là mã vùng ở quê cậu.”
Hạ Tri Thu ngẩn ra, bàng hoàng nhìn hắn.
Giang Trình luôn miệng nói xin lỗi nhưng biểu cảm thì cười trên nỗi đau của người khác. Hắn vẫn chìm đắm trong trí tưởng tượng của bản thân, định nhân cơ hội này đẩy quan hệ giữa Hạ Tri Thu và Lý Úc Trạch sâu thêm một bậc, tốt nhất cứ khiến bọn họ mãi mãi duy trì mối quan hệ trong bóng tối như thế này.
Dù là thời đại nào đi nữa, ngoại tình vẫn là điều cấm kỵ trong hôn nhân, ngay cả Lý Úc Trạch cũng không cách nào chống lại phong ba đó. Giang Trình vẫn chưa biết Lý Úc Trạch chưa kết hôn nên mới hi vọng Hạ Tri Thu lấy thân phận kẻ thứ ba trói chặt lấy Lý Úc Trạch cả đời đừng tách ra. Như vậy hắn mới có thể đồng thời nắm thóp cả hai.
Buộc Hạ Tri Thu rời khỏi buổi casting lần này là hiển nhiên.
Chờ khi tiến vào vòng điện ảnh “cao quý”, hắn sẽ nhờ Lý Úc Trạch tiếp tay lót đường tìm thêm cơ hội tốt.
Hắn đinh ninh Lý Úc Trạch sẽ không dám từ chối, tin chắc người kia sẽ vì Hạ Tri Thu mà chấp nhận mọi yêu cầu của mình.
Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ Lý Úc Trạch cúi đầu thấp kém, Giang Trình đã bật cười thành tiếng.
Ngay khi hắn vừa chuẩn bị nói chuyện với Hạ Tri Thu về việc rút khỏi buổi casting thì bất thình lình một tiếng “đùng” thật lớn vang lên, tủ quần áo khóa lúc nãy giờ đã bị đá văng.
Giang Trình hoảng hốt, ngẩng đầu nhìn theo hướng cánh cửa mới phát hiện Lý Úc Trạch đã trốn trong tủ từ lúc nào không hay, đang khoanh tay trước ngực lạnh lùng nhìn mình.
Lúc trước Lý Úc Trạch từng đánh Giang Trình, đánh đến bể đầu chảy máu mấy ngày mở mắt không lên.
Cho nên theo bản năng Giang Trình có mâu thuẫn với người này, dù cho có nắm được nhược điểm của đối phương vẫn không dám manh động.
Nhưng hắn nghĩ, ai cũng trưởng thành cả rồi.
Họ đều là người của công chúng, dẫu điều kiện đàm phán thất bại cũng không thể hành động tùy tiện giống như hồi trẻ.
Huống hồ với địa vị của Lý Úc Trạch trong giới, nếu như động thủ đánh người nhất định sẽ bị dư luận lên án. Vì vậy nhất định hắn sẽ không làm thế.
“Ừm...” Giang Trình vẫn chưa kịp lựa lời.
Lý Úc Trạch đã bước ra khỏi tủ, nhấc chân đạp hắn té xuống đất, gằn giọng hỏi: “Điện thoại của tao là do mày ném?”
Giang Trình không ngờ trọng điểm lại đặt ở câu này, định giải thích nhưng không biết nên nói thế nào, thế là vội trả lời: “Là tôi ném, nhưng tôi không cố ý. Lúc đó tôi không biết chuyện của hai người, nếu biết nhất định sẽ không làm thế đâu.”
Giang Trình còn chưa dứt lời, Lý Úc Trạch đã nắm cổ áo, tàn nhẫn tống cho hắn một quyền.
Hạ Tri Thu trầm mặc hồi lâu mới hiểu được ý tứ của Giang Trình.
Thảo nào, thảo nào sau khi cậu lo hậu sự cho cha mẹ, điều đầu tiên là gọi cho Lý Úc Trạch nhưng lại bị tắt ngang.
Lúc đó cứ tưởng Lý Úc Trạch đang tức giận, chưa bao giờ ngờ được đó là do Giang Trình ngắt máy.
Trong cơn giận dữ nhất thời, cậu muốn lớn tiếng chất vấn rốt cuộc tại sao Giang Trình lại làm như vậy. Nhưng chớp mắt lại phát hiện Giang Trình đã té xuống cạnh kệ trưng bày, mấy món đồ sưu tập quý giá rơi lộn xộn cả lên. Lý Úc Trạch đằng đằng sát khí giẫm lên mặt hắn, như thể ngay giây tiếp theo sẽ lấy mạng đối phương.
Ngọn lửa nhỏ vừa bừng lên trong lòng Hạ Tri Thu tức khắc tắt ngúm. Cậu sốt rột chạy đến bên cạnh Lý Úc Trạch ngăn lại: “Được rồi mà, đánh nữa là chết người đó.”
Lý Úc Trạch dĩ nhiên vẫn còn lý trí, hắn dẫm thêm vào cái lên gương mặt vừa chỉnh sửa của Giang Trình, sau đó lấy di động ra gọi điện cho Mạnh Lâm nhờ cậu ta gọi xe cấp cứu đến bệnh viện tư nhân. Hình như hắn có quen biết với người trong bệnh viện, có nghe nhắc đến một cái tên nào đó.
Lúc này Giang Trình đang thở thoi thóp, rất muốn đến bệnh viện kiểm tra.
Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là bất luận Giang Trình từng làm chuyện quá đáng cỡ nào đi nữa, việc Lý Úc Trạch động thủ đánh người trong mắt công chúng chính là sai hoàn toàn.
Nếu một ngày nào đó bị phanh phui, trăm phần trăm sẽ bị dân mạng lên án.
Hạ Tri Thu lo lắng nói ra băn khoăn của mình, Lý Úc Trạch mỉm cười hôn cậu, thì thầm bên tai vài câu, nhờ cậu đi mượn phục vụ một chai tương cà.
Hai mươi phút sau.
Xe cấp cứu tới.
Mạnh Lâm cùng đoàn nhân viên y tế hớt hải lao vào phòng riêng nhưng không phát hiện Giang Trình trước tiên.
Lúc này Giang Trình vẫn còn chút sức lực, định giơ tay lên cho nhân viên y tế phát hiện vị trí của mình, nhưng lại mơ hồ nhìn thấy Lý Úc Trạch cả người đầy máu đang treo trên người Hạ Tri Thu, sống dở chết dở được người ta nâng ra ngoài.