Đơn Phương Kết Hôn

Chương 67: Chương 67




Chuyện Lý Úc Trạch bị đánh.

Truyền khắp mạng trong một giờ.

Chỉ cần điện thoại nào có tải phần mềm liên quan đến giải trí đều sẽ nhận được một dòng thông báo.

<Cấp báo! Nam diễn viên nổi tiếng Lý Úc Trạch bị đánh trọng thương nhập viện!>

Thông báo vừa mới gửi đi, lượt đọc lập tức tăng lên ngàn vạn.

Vô số dân mạng đồng loạt mở weibo tìm kiếm tên “Lý Úc Trạch”, ai cũng có thể thấy hình chụp Lý Úc Trạch nằm trên cán được đưa lên xe cấp cứu.

Ảnh chụp được không quá rõ nét.

Rõ ràng các phóng viên phát tin đã chờ sẵn ở vị trí tương đối xa, đúng lúc bắt được tin nóng liền nhanh tay chụp lấy.

Tuy không thấy rõ tình huống cụ thể nhưng cả người Lý Úc Trạch đầy máu thế kia thì khỏi nghi ngờ.

Mọi người nhất thời đổ xô ngay dưới weibo nhà đài phát tin hỏi han tin tức.

Nhưng bên truyền thông cũng chẳng rõ.

Xung quanh quán trà luôn cấm phóng viên nằm vùng. Nhân viên bảo vệ tuần tra suốt 24/24, hễ nhìn thấy phóng viên sẽ đuổi đi thật xa, vì thế những tấm kia đều lựa lúc bảo vệ không chú ý mà liều mạng chụp lén. Hơn nữa, tuy nơi này không hẳn là bí mật nhưng giá cả quá đắt đỏ, người bình thường căn bản không dám bước vào. Muốn tìm một người qua đường hỏi thăm cũng không tìm được.

Hai mươi phút sau, cuối cùng truyền thông cũng có phát hiện mới. Theo công bố của phóng viên, một người khác đã bị điểm mặt trên đỉnh hotsearch.

“Giang Trình là ai?! Là hắn đánh Lý Úc Trạch ư?”

“Má! Tuyến mười tám này có bị điên không? Thù hằn lớn vậy sao!”

“Chờ đã, trong ảnh hắn cũng bị thương được nhân viên đỡ ra kìa? Vậy là đánh lộn hả?”

“Mặt mũi bầm tím vậy thôi mà kêu bị thương? Lý Úc Trạch đi vào lành lặn đi ra nằm cán kia kìa! Lầu trên có bị đụng đầu không? Ai nhẹ ai nặng cũng không nhìn ra sao?”

“Tốt nhất đừng vội kết luận. Hiện tại còn chưa rõ đầu đuôi ra sao, hai người đâu thể đương không mà đánh nhau đúng không?”

“Cái gì mà đừng vội kết luận? Lầu trên có mù không nói một tiếng? Thím không thấy thb nằm trên cán đưa ra ngoài sao? Bằng chứng rành rành ra đó. Cho dù bọn họ có phát sinh mâu thuẫn gì đi nữa cũng không nên đánh người ta gần chết như vậy, đúng không?! Nhân vật công chúng mà ngang ngược vậy coi được không? Cậu ta là muốn giết người đó!”

“Đúng rồi đó! Mà thb có thể có mâu thuẫn gì với cậu ta được cơ chứ? Tôi thấy thằng mặt đơ thẩm mỹ này ganh tỵ muốn đánh chết Lý Úc Trạch để giành vị trí đó!”

“Cậu ta cũng lên được rồi kìa.”

“Trước mắt quên phắt tên họ Giang kia đi, rốt cuộc là thb bị làm sao vậy?”

“Không sao, vừa nãy Mạnh Lâm có đăng weibo bảo không có chuyện lớn, fan cứ yên tâm.”

Chỉ trong một thời gian ngắn, weibo của Giang Trình đã hoàn toàn bay màu.

Fan Lý Úc Trạch bình thường không được “on mic”, bây giờ chính chủ bị đánh, bọn họ sao có thể ngồi xem không quản? Bán thảm, tẩy trắng, dắt mũi, làm thinh không nhắc chuyện đánh nhau, dồn hết tâm trí vào chuyện Lý Úc Trạch bị đánh. Không ít anti-fan đục nước béo cò cười cợt hả hê liền bị gắn mác tán tận lương tâm. Thêm nữa, bản thân Giang Trình cũng không trong sạch cho lắm, sau khi vào nghề đã làm nhiều việc ghê tởm thiếu đạo đức, bây giờ mọi chuyện bại lộ, hoàn toàn không cho hắn có cơ hội mở miệng.

Nói kiểu gì cũng sai, chi bằng im miệng, nằm im nghe mắng.

Chuyện này náo loạn một ngày một đêm trên mạng, cuối cùng Lý Úc Trạch mặc trang phục bệnh nhân quấn một đầu băng vải đích thân báo bình an với mọi người.

Đây còn là lần đầu tiên nói lên vài câu cảm ơn, thật làm người ta tưởng hắn bị Giang Trình đánh đến bể đầu chập mạch.

Mối thù lại sâu thêm một bậc.

Sự việc ồn ào náo loạn như vậy, khẳng định không thể dễ dàng lắng xuống.

Tuy nhiên, về mâu thuẫn đánh đấm giữa minh tinh với nhau, ví như câu chuyện bắt đầu ra sao, tại sao mà đánh, cũng không thể công khai rõ từng câu từng chữ một ra bên ngoài.

Thông thường sẽ chờ khi có kết quả mới báo tin giảng hòa.

Nhưng có ai mà biết thực tế họ có giảng hòa hay không.

Lý Úc Trạch “bị trọng thương” cần nằm viện dăm ba ngày nữa.

Trần Quỳnh biết chuyện tức muốn bùng nổ. Chị thề, giá như có cơ hội quay lại lần nữa, chị tuyệt đối sẽ không tiếp quản Lý Úc Trạch! Kiếm được lắm tiền mà phải lao tâm khổ tứ mệt mỏi như vậy thì có cả núi cũng không đủ mạng để xài. Sau khi xử lý xong công việc trước mắt, Trần Quỳnh lập tức đến bệnh viện quở trách Lý Úc Trạch mấy câu.

Dù quở trách mắng mỏ gì cũng bằng không nhưng chị vẫn phải nói những gì cần nói.

Đường đến bệnh viện vẫn còn hai ngã tư, lúc Trần Quỳnh đợi đèn đỏ có liếc mắt sang bên đường thì tình cờ thấy được một bóng dáng quen thuộc đang đội mũ lưỡi trai.

Khi đèn vừa chuyển chị liền chạy xe qua, ấn cửa sổ xuống, hỏi: “Hạ Tri Thu?”

Hạ Tri Thu đang xách va li, nhìn thấy người vừa gọi liền giật mình, hỏi lại: “Chị là...”

“Trần Quỳnh.”

“Trần... Quỳnh? A, chị Trần!” – cậu vội cúi đầu chào một câu – “Chào chị.”

Trần Quỳnh nhìn vali trên tay cậu, hỏi: “Cậu làm gì ở đây?”

Hạ Tri Thu đáp: “Em đang đợi Mạnh Lâm. Cậu ấy bảo Lý Úc Trạch cần nằm viện thêm vài ngày nữa, nhờ em mang thêm mấy bộ quần áo.”

Nhưng cậu không tiện lộ mặt trong bệnh viện nên chỉ có thể đưa đến đây rồi chờ Mạnh Lâm hoặc ai đó đến lấy.

Trần Quỳnh gật đầu: “Chất lên xe chị nè, vừa lúc chị định chạy tới mắng... thăm cậu ta.”

Hạ Tri Thu thấy thương hiệu trên tây trang đối phương, trước kia cũng từng đọc giới thiệu về Trần Quỳnh trên mạng nên đại khái có thể xác định thân phận người trước mặt. Trước tiên cậu nói tiếng cảm ơn rồi để vali lên xe, do dự mấy giây mới hỏi: “Chị Quỳnh, chị từng xem phim hoặc các tiết mục có em đóng rồi sao?”

Trần Quỳnh nghe được liền sửng người, muốn nói đã từng nhưng thực tế chưa bao giờ xem qua.

Hạ Tri Thu cũng nhận ra câu hỏi này có hơi xấu hổ, vội chữa: “Xin lỗi chị Quỳnh, em không có ý đó. Ý em là chúng ta chưa từng gặp nhau, làm sao chị nhận ra em được?”

“À.” Trần Quỳnh không quá xoắn xuýt, chị cầm vô lăng, cười nói: “Lý Úc Trạch có chụp ảnh chung với cậu. Hồi trước cậu ta hay mang nó theo, chị thấy nhiều lần nên nhớ được.”

Ảnh chụp chung...

Ảnh chụp chung?

Lần đầu tiên khi Cao Khuê nhìn thấy cậu đã cảm thấy quen thuộc cũng là do ảnh chụp chung?

Hạ Tri Thu đứng chôn chân tại chỗ, đến khi Trần Quỳnh rời khỏi mới vội vã bắt taxi trở về nhà.

Ba giờ chiều.

Trần Quỳnh rời khỏi bệnh viện.

Lý Úc Trạch ngồi một mình trong phòng riêng vừa ngậm táo vừa chơi game. Trên tai còn gắn hai nút bịt, hiển nhiên là vì mấy tiếng trước đã bị Trần Quỳnh cằn nhằn không ít.

Bệnh viện tư nhân được quản lý chặt chẽ, các phòng bệnh cao cấp đều cực kỳ yên tĩnh. Người bạn nào đó của hắn đang làm việc ở đây. Xe cấp cứu hôm ấy cũng do Mạnh Lâm nhờ người bạn kia sắp xếp nên sau khi nằm viện không có ai đến quấy rầy, hai tai vẫn rất thanh tịnh. Tuy nhiên, hắn định ở một ngày rồi về, không mấy khi Hạ Tri Thu được ở nhà, hắn chẳng muốn lãng phí thêm thời gian ở lại đây.

Vừa nghĩ tới Hạ Tri Thu, Mạnh Lâm đã len lén mở cửa phòng dẫn cậu tiến vào.

Lý Úc Trạch chớp mắt, cắn một miếng táo, hỏi: “Sao em lại qua đây?”

Hạ Tri Thu không nói, hai má hơi ửng hồng, hơi thở dồn dập.

Lý Úc Trạch thấy có gì đó không ổn, vội vàng ném quả táo và máy chơi game, đứng dậy hỏi: “Em sao vậy?”

Hạ Tri Thu đi từng bước đến gần rồi đưa cho hắn một món đồ.

Lý Úc Trạch đón lấy, đó là một tấm ảnh 25x35mm đã úa màu và một tấm chụp chung hai người được giữ gìn cẩn thận.

Hắn sững sờ nhìn hai tấm ảnh: “Em... tìm thấy nó ở đâu?”

“Ở dưới nệm.” – giọng Hạ Tri Thu nghèn nghẹn.

Để dưới nệm cũng bị lật lên?!

Thất sách, thất sách!

Lúc Lý Úc Trạch định làm trò giấu hai tấm ảnh trước mặt Hạ Tri Thu thì đột nhiên bị đối phương giữ chặt tay trái. Trên ngón áp út trái ấy vẫn luôn đeo một chiếc nhẫn. Hạ Tri Thu mím môi, từ từ tháo chiếc nhẫn xuống.

Lý Úc Trạch vốn định nắm chặt tay không cho cậu đụng, nhưng vừa liếc thấy khóe mắt đỏ hoe của người kia thì lập tức buông lỏng, để cậu tùy ý tháo ra.

Quả nhiên ở thành trong chiếc nhẫn cũng có khắc ba chữ.

Giống hệt như những gì Hạ Tri Thu đã đoán, là hzq.

“Tại sao anh gạt em?”

“Anh...”

“Anh vốn dĩ không hề quên em... đúng không?”

Khi Hạ Tri Thu phát hiện hai bức hình trong nhà thì đã bắt đầu khổ sở.

Còn bây giờ nhìn thấy tên mình được khắc trên chiếc nhẫn trầy xước này thì lại thêm đau lòng.

Tim cực kỳ đau, đau đến mức không thở nổi, lời muốn nói cũng không nói được rõ ràng.

Lý Úc Trạch đối diện đôi mắt ngấn lệ, bất đắc dĩ thở dài: “Được rồi, anh nói thật.”

“Nhưng em phải hứa với anh, sau khi nói ra tất cả, em không được cảm thấy áy náy, cũng không được cảm thấy có lỗi hay nghĩ rằng tại em mà chúng ta bỏ lỡ nhiều năm. Anh chẳng hy vọng em nhớ rõ chuyện quá khứ, chẳng muốn em biết rằng anh vẫn luôn nhớ về em. Anh không muốn khiến em sống trong mặc cảm tội lỗi trong mấy chục năm sau nữa, cũng không mong mỗi ngày em thức dậy, điều đầu tiên là cảm thấy muốn xin lỗi anh.”

Hắn lấy tay nâng mặt Hạ Tri Thu, thấp giọng thì thầm: “Hạ Tri Thu.”

“Anh sẵn lòng chờ đợi em.”

“Sẵn lòng thích em.”

“Sẵn lòng đơn phương kết hôn với em.”

“Sẵn lòng coi em là vợ và là người quý báu nhất trong lòng anh.”

“Tất cả đều là anh tự nguyện.”

“Em đừng lưu tâm, cũng đừng cảm thấy tội lỗi.”

“Mất nhau nhiều năm như vậy, em có thể trở về bên anh đã là tốt lắm rồi.”

“Còn nếu không được, anh sẽ ôm hình em suốt đời.”

“Em chưa bao giờ thiếu anh cái gì.”

“Ngoài một chuyện.”

Hạ Tri Thu chớp mắt, nước mắt theo khóe mắt chảy dài xuống rồi rơi trên ngón tay đối phương. Lý Úc Trạch mỉm cười cụng trán cậu, dịu dàng nói: “Vẫn luôn chờ em tỏ tình với anh.”

“Chờ... rất lâu rồi.”

..................................

Editer: Thầy Lý lươn lẹo chương này làm tui cảm động muốn khóc!!!!! Do dạo này quá bận nên mình quyết định không chờ full truyện mà sẽ đăng luôn mấy khúc H nha. Bạn nào đọc H vui lòng quay lại chương 58 và 65.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.