Dong Binh Thiên Hạ

Chương 6: Q.3 - Chương 6: Ác Long Sính Uy




Chẳng còn cách nào khác, Ngả Mễ đành lại phải cầm lên một con thằn lằn nướng, vê nát để cho mùi vị bay vào mũi Lục Nhi ―― gần đây biện pháp này dường như hiệu quả càng ngày càng thấp, Ngả Mễ trong lòng cũng thấp thỏm bất an. Cự long càng trưởng thành, thì sở thích lại tập trung về một mối, đó là thích thu thập những đồ vật phát sáng, ví dụ như đá quý, tiền, gương và… vân vân; Bên cạnh đó trong lúc ngủ, nhu cầu ăn uống cũng không cần một lượng lớn như lúc cơ thể đang tuổi ăn tuổi lớn nữa.

Lục Nhi 2 lỗ mũi bị kích thích, bèn dời đầu khỏi gối, mắt he hé mở ra một khoảng ‘to bằng sợi chỉ’ ―― hấp dẫn! Mọi người trong lòng đều giật thót, xem ra Lục Nhi chưa đến nỗi là gỗ mục không thể uốn nắn được. Có điều Lục Nhi đại nhân ngây người ra một lúc, rồi lại tiếp tục vơ lấy cái gối chụp lên đầu ―― có vẻ nó cho rằng miếng ăn này thực chẳng đáng để phải bỏ giấc, ngủ tiếp đi cho xong: trong mơ có lầu vàng, trong mơ có gác tía, trong mơ cũng có cả thằn lằn nướng.

Ngả Mễ cười khổ lắc đầu, ho khan 2 tiếng, hắng hắng giọng, một giọng nam trung vô cùng quen thuộc dễ nghe đột nhiên từ trong miệng Ngả Mễ phát ra: “Lục Nhi bảo bối của ta đâu rồi? Qua đây nào, để cho ta ôm một cái.”

Lục Nhi đang ngủ toàn thân bỗng rùng mình một cái, nhảy phắt dậy, 2 cánh sải dài trên 3 mét, thân hình thoắt cái đã lơ lửng trên không trung, ánh mắt lộ ra sắc thái sợ hãi ―― Mẹ chứ, khắc tinh tới rồi, vì sao vừa rồi mình lại không cảm nhận được nhỉ? Theo đạo lý thì không thể nào như vậy được.

Đầu rồng ngó quanh 4 phía, sau khi thấy trong phòng toàn là người quen, vậy chủ nhân của giọng nói vừa rồi đâu nhỉ? Có thể chỉ là ác mộng thôi, hầy ~ mơ cái gì hay ho không mơ, lại toàn gặp phải ác mộng. Lục Nhi thả lỏng hạ xuống giường, nhệt tình liếm liếm mặt Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn, đương nhiên, trong lúc đó cũng chẳng chút khách khí lôi tuột con thằn lằn nướng trong tay Ngả Mễ tống vào miệng. Loại thịt thằn lằn nướng này, nếu để lâu rất dễ bị cứng, có điều chẳng ảnh hưởng, vừa thấy khó nuốt trôi một cái, Lục Nhi bèn lấy 1 cái móng nhỏ vuốt vuốt lên cổ mình, để cho thịt thằn lằn khô có thể mau chóng trôi xuống bụng.

Oánh hảo tâm rót cho nó 1 ly nước, Lục Nhi cũng chẳng hề khách khí, một ngụm tu sạch xong bèn ngả đầu vào vai Đại Thanh Sơn, mí mắt đã lại bị lực vạn vật hấp dẫn ảnh hưởng.

“Này, cái đồ vô tích sự kia. Ngày nào cũng chỉ biết ăn rồi lại ngủ, ngủ xong lại ăn, giờ chính là lúc nuôi rồng ngàn ngày dùng rồng một chốc đấy.” Ngả Mễ không chút khách khí tét vào mông rồng một cái.

Đối với hành vi bất ngờ khiêu khích mông rồng tôn nghiêm của Ngả Mễ, Lục Nhi dù có tức giận song vẫn không dám nói gì. Trong lòng Lục Nhi, sợ nhất là Trì Hàn Phong, sợ thứ 2 là Lôi Cát, sợ thứ 3 chính là Ngả Mễ… Tại sao lại có thứ tự sắp xếp như vậy? Ngả Mễ là người thu thập được mọi tinh hoa từ Trì Hàn Phong cùng với Lôi Cát, mặc dù chưa từng trực tiếp điều trị Lục Nhi, có điều Thần thánh cự long sứ đại nhân mới nứt mắt ra đã sớm chứng kiến cảnh những kẻ dám đắc tội với đội trưởng đại nhân sẽ gặp phải kết cục đáng buồn như thế nào. Ngày nào cũng chỉ ăn với uống? Ngẫm lại cái trường hợp quẫn bách này, Lục Nhi trong lòng bỗng cảm thấy phát run.

Ngả Mễ đại khái thuật lại chuyện đã xảy ra bên ngoài, đương nhiên đối với việc đêm qua Lục Nhi không tham chiến đã đưa ra lời phê bình nghiêm khắc: “Giờ cho ngươi 1 cơ hội, xông ra ngoài biển phóng thích các loại ma pháp tấn công đám thuyền kia, để cho bọn chúng cả ngày không được yên bình, có như vậy buổi tối chúng ta mới có thể ngủ được.”

Ồ, lại có việc như vậy ư? Lục Nhi lập tức hiểu rằng hiện giờ mình chỉ có thể hoàn thành công việc này, cơ hội tốt như vậy chi bằng kiếm chác một phen. Nó vừa thò 1 cái móng vuốt xuống chăn lôi ra 1 quả táo chín đỏ mở ngoác miệng ra cắn 1 cái, vừa giơ 1 cánh tay khác lên đưa tới trước mặt Ngả Mễ thành thạo miết ngón cái, ngón trỏ, ngón giữa vào nhau…

Trời đất chứng giám, Long tộc là bộ tộc tôn quý nhất trong toàn bộ thế giới, từ Long thần Phái Lạc Đặc cho tới đám rồng nhỏ vẫn còn đang ấp trong trứng, chưa từng có kẻ nào thực hiện hành động vô cùng đáng khinh này. Thế mới biết câu ‘Cha mẹ nhận một đời bão tố - để cho con mãi mãi bình yên’ đích thực là rất có đạo lý.

Rắc, rắc, Ngả Mễ tay trái bóp tay phải kêu thành tiếng, tiếp đó tay trái lại bóp tay phải kêu thành tiếng: “Lục Nhi này, gần đây tình hình tài chính của dong binh đoàn rất khó khăn, cho nên chúng ta chuẩn bị tạm thời đuổi việc 1 đám nhân viên vô tích sự, hiện tại toàn bộ dong binh ở bên ngoài đều phản ứng. Trong phòng Phó đoàn trưởng có 1 sủng vật ăn nhiều nhất, ngủ cũng nhiều nhất, lại chẳng bao giờ chịu làm việc, ngươi bảo ta phải làm sao bây giờ? Kỳ thực, ngươi có biết không, chúng ta đều là bạn bè chung vinh nhục, ta dù thế nào cũng không hy vọng ngươi phải ra ngoài dầm mưa dãi nắng…”

Những lời uy hiếp trắng trợn như thế, nếu còn không nghe ra ý tứ thì Thần thánh cự long chẳng còn là Thần thánh cự long nữa. Lục Nhi trong lòng thầm rủa, nếu sớm biết như thế này thì lúc ngươi bị nhốt trong cái kết giới kia, ta sẽ chẳng hao phí khí lực để cứu ngươi ra nữa. Nhưng trên mặt lại tỏ vẻ lấy lòng: “Có kẻ lại dám khiêu khích Ngả Mễ các hạ lãnh đạo dong binh đoàn ư, mẹ nó, đúng là chẳng biết trời cao đất dày gì hết, xem ta đi thu thập nó đây!”

Tiếp theo, từ bên trong căn phòng trống bỗng xuất hiện 2 con phong long khổng lồ màu vàng, Lục Nhi đang định dùng phong long nhàn hạ quá quan, trên mông đã lại trúng một cái tét, đành phải ôm vẻ ủy khuất trên mặt mang theo 2 con phong long chạy ra khỏi phòng.

“Nghe đây, ta sẽ để cho Trì Ngạo Thiên đi theo giám sát ngươi, nếu làm ăn không tốt thì trưa nay sẽ phải nhin đói!” Tiếng của Ngả Mễ vang vọng khắp toàn bộ dong binh đoàn.

Trì Ngạo Thiên bất đắc dĩ lắc đầu, triệu hồi ra Yếu Ly long rồi bay vút lên khỏi mặt đất.

Thống soái quân đoàn tây chinh của Pháp Tây Tư – Đạt Hải Nặc vừa mới cùng thuộc hạ 3 người tới thăm Nặc Đốn bị trọng thương. Nếu không nhờ bên trong mặc giáp phòng thân, nếu không nhờ bán thú nhân có thể chất cường tráng đặc thù, Nặc Đốn hẳn là đã sớm bị tử thần đón đi rồi. Tình hình hiện tại cũng chẳng khá hơn được bao nhiêu, toàn thân vẫn đang chìm trong trạng thái hôn mê, mục sư thì đã giúp cầm máu, quân y cũng đã nhồi thuốc tiêu viêm khử ứ máu cho hắn, nếu vẫn còn chưa đủ tác dụng, thì đành đem 2 viên thuốc tiên trị thương duy nhất trong quân doanh cho hắn dùng.

Nặc Đốn có thể giữ được tính mạng, Đạt Hải Nặc cũng thấy thở phào nhẹ nhõm. Độ coi trọng của Pháp Tây Tư thống soái bộ đối với thanh niên nhân này tuyệt đối là vượt xa giai cấp của hắn. đồng thời bản thân y cũng rất coi trọng bán thú nhân trẻ tuổi này. Chỉ cần có thời gian, tiền đồ nhất định là không thể hạn lượng được. Chiến dịch nhỏ lần này thất bại, trách nhiệm cũng không thể quy kết lên đầu hắn được. Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn trở lại Tây Lâm đảo đã khiến cho chiến cuộc hoàn toàn nghiêng về phe đế quốc. Trong tình huống đó, Nặc Đốn còn có thể xông lên được đến bờ biển đã thực chẳng dễ dàng gì rồi.

Chỉ đem thắng bại luận anh hùng và non xanh còn đó, sợ gì không có củi đun chính là đạo lý tương tự như vậy.

Bước tiếp theo phải làm thế nào? Đáp án vô cùng đơn giản, nếu tập kích bất ngờ mất đi tác dụng, vậy cường công là chuyện tất nhiên. Bất kể thế nào đi nữa, dong binh đóng quân trên Tây Lâm đảo bất quá cũng chỉ có vài trăm người, trong khi đội dự bị trong tay lại lên đến 5.000, thắng bại có thể dễ dàng thấy được. Đối với khu vực đóng vai trò then chốt này, cho dù có phải hy sinh tới 3.000 người thì cũng chẳng có gì đáng tiếc.

Đạt Hải Nặc triệu tập hội nghị thiên nhân trưởng cấp 1, qua đó sẽ lần lượt bố trí thiên nhân đội thứ 1, thứ 2 buổi tối chuẩn bị cường công. Tỷ lệ binh chủng của 2 thiên nhân đội này so với đội do Nặc Đốn suất lĩnh về cơ bản là tương đương nhau, hơn nữa lại có đủ năng lực phòng ngự đối với cung tiễn, chỉ cần thuận lợi cướp đoạt được bờ biển, thắng lợi nhất định sẽ nằm trong tay. 2 thiên nhân trưởng nhận được nhiệm vụ lập tức rút lui an bài cho bộ đội của mình nghỉ ngơi.

Quân đội Pháp Tây Tư trong chiến đấu không cần sĩ khí cổ vũ, toàn bộ binh lính đều tin tưởng rằng mình là cử tri của Thần, chẳng có đạo lý nào đánh lại không thắng cả.

Đột nhiên, binh lính bên ngoài bỗng truyền tới 1 trận rối loạn.

“Trông kìa, rồng…”

“Đó không phải là rồng của chúng ta, nhìn kìa, con rồng bên kia là 1 bộ xương!”

“Mau báo cho đại nhân…”

So sánh với khí thế và dáng vóc, sải cánh khổng lồ của Yếu Ly long, Lục Nhi trông nhỏ bé đến thảm hại. Yếu Ly long toàn thân dài 15 mét, mỗi cánh dài 4,8 mét. Trong khi Lục Nhi nếu tính cả 2 đầu cánh thì mới dài hơn 3 mét, hơn nữa bên cạnh lại còn có cả 2 con phong long màu vàng dài tới 12 mét, nên chẳng ai chú ý tới sự hiện hữu của nó cả.

Đương nhiên, chẳng chú ý tới thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến thân phận diễn viên của nó cả. Khoảng cách tới thuyền địch càng ngày càng gần, Lục Nhi phất tay ra hiệu 1 cái, lệnh cho 2 con phong long đáng thương đi phá hỏng thân tàu. Một con phong long vung móng vuốt sắc bén cắt đứt sợi thừng chính dùng để buộc, cánh buồm khổng lồ tức thì ầm ầm đổ xuống, con phong long còn lại cũng rất nhanh chóng chộp lấy 1 tên lang nhân trên thuyền ném xuống biển.

“Không được hoảng lạn, bắn tên!” Tuy quân chinh tây bố trí cũng không nhiều cung tiễn thủ lắm song cũng không phải là không có. Tiếng gầm của 1 bách nhân trưởng vừa mới quát lên giữa đám binh lính đang còn hò la bối rối, trên thuyền gần đó hơn 200 xạ thủ nhân mã tức thì xuất ra cường cung đặc chế của tộc nhân mã nhắm về phía phong long cùng với Yếu Ly long ở đằng xa bắt đầu bắn tên.

Yếu Ly long căn bản là chẳng thèm bận tâm đến đợt mưa tên đó, mặc dù không phóng ra ma pháp, song loại thương tổn vật lý bình thường này, xương cốt cứng rắn ngay đến 1 quả núi cũng có thể húc đổ thì cung tiễn có đáng gì? Sáng Thế Thần từng sử dụng Định Thiên cung và Xuyên Vân tiễn để bắn mà còn chẳng ăn thua. Trì Ngạo Thiên ngồi trên Yếu Ly long toàn thân đều bao phủ bởi khôi giáp, đối với cung tiễn phóng tới cũng chẳng né chẳng tránh.

Phong long thì có kém hơn, dù sao cũng không phải là rồng thật, 1, 2 mũi tên thì còn có thể tránh né, nhưng về sau toàn thân nhanh chóng cắm đầy mũi tên, sau 2 tiếng hú dài, phong long biến mất vào không khí.

Lục Nhi dùng cái móng nhỏ gãi gãi đầu, ừm, biện pháp thì vẫn phải có.

Trên thuyền binh lính thú nhân cùng với đám quan quân cấp cao Đạt Hải Nặc rốt cuộc cũng trông thấy độc thủ thực sự, một con rồng nhỏ cao ngạo toàn thân màu xanh đang nghểnh cao đầu, từ phía sau con rồng xương ló ra.

Rồng gì mà nhỏ thế này? Nó đến đây làm gì?

Lục Nhi bay lên phía trên 1 chiếc thuyền lớn, nhắm mắt trái ngắm ngắm, chỉ sau 1 tiếng động, ở giữa không trung bỗng xuất hiện 1 kết giới màu đỏ sậm, sau đó 1 hỏa tinh linh màu đỏ sẫm được triệu hồi ra từ tinh linh giới. Đại khái trước đây chưa từng có hỏa tinh linh nào được triệu hồi ra ở giữa không trung, cho nên hỏa tinh linh sau khi xuất hiện vừa mới chuẩn bị thủ tục thăm hỏi lực lượng cường đại đã triệu hồi mình cũng như truy vấn nhiệm vụ của bản thân, thì chuyện không hay lập tức xảy ra. Lực vạn vật hấp dẫn cũng chẳng bởi vì nó là hỏa tinh linh cao ngạo mà tỏ ra quan tâm hơn đến nó, trong tư thế rơi tự do, hỏa tinh linh hoa chân múa tay rơi theo hướng thẳng tắp xuống thuyền lớn phía dưới Lục Nhi. Hỏa tinh linh vô cùng sợ nước, thấy bên dưới là một mảng đại dương mênh mông bao la vô tận, bởi vậy hễ thấy cái gì có thể chộp lấy được là ra sức níu chặt, ví dụ như buồm, dây thừng, bán thú nhân, boong tàu… Nhiệt độ của hỏa tinh linh cao tới mấy ngàn độ, chạm phải thứ gì là lập tức bắt cháy ngay. Trên thuyền toàn bộ binh lính đều bận bịu việc cứu hỏa, hỏa tinh linh mặc dù bị dọa cho chết khiếp, tuy nhiên vẫn kịp phát hiện ra chẳng có ai đến tấn công mình, thầm mắng một tiếng, rồi nhanh chóng lui trở về tinh linh giới.

Móng vuốt nhỏ của Lục Nhi nắm thật chặt, chi trước hưng phấn vung vẩy lên không trung: “Yeah!”

Phía trên chiến thuyền thứ 2, hỏa tinh linh xấu số thứ 2 lại bị triệu hồi ra, lại thất điên bát đảo từ trên không rơi xuống, lại một con thuyền khác bị đốt cháy.

Trời đã sáng rõ, bốn phía các thú nhân nhìn thứ trước mặt trông như một con rồng nhỏ hết sức đáng yêu, tất cả đều sợ đến ngây người.

Chơi hỏa tinh linh một hồi, Lục Nhi có phần chán, hai cánh mở ra, như một mũi tên bắn về phía chiếc thuyền lớn. Khi chỉ còn cách một quãng ngắn, đầu nó gập gập xuống, hơi thở màu trắng tức thì bao bọc lấy toàn bộ thân tàu. Một số bán thú nhân trực tiếp bị phun trúng tức thì biến thành khối băng, trên thuyền toàn bộ nước trong chén đều đóng băng cả.

Tiếp theo vô số tia chớp màu đỏ lại tập kích một con thuyền khác, phàm là thú nhân hiện đang đứng thẳng lập tức biến thành vật dẫn điện tốt nhất, từ nơi rất xa cũng có thể ngưởi thấy mùi thịt nướng khét lẹt.

“Bắn tên! Bắn tên! Bắn tên!” Toàn bộ các thuyền đều hô lên.

Mưa tên lại tràn ngập bầu trời, mặc dù mấy thứ này không thể đả thương được Lục Nhi, song bị bắn trúng thì cũng chẳng vui vẻ gì, Lục Nhi giương cánh lao vút lên trời cao, tiếng rồng ngâm trong trẻo xẹt qua phía chân trời.

Thấy con ác long bị cưỡng chế phải bỏ đi, toàn bộ các thú nhân đều hoan hô rầm rĩ… Tên bắn lên trời thì tất nhiên phải rơi xuống, 1 thuyền bắn tên ra thì có lẽ còn có phương hướng nhất định, song hơn 100 chiến thuyền cùng bắn tên ra thì căn bản là chẳng có đường hướng gì hết, đống tên trông như thể không truy cản nổi Lục Nhi cũng cảm thấy mệt mỏi bèn hạ cánh, mưa tên đầy trời lại đáp xuống dưới.

“Mau giương thuẫn!” Vui quá hóa buồn, đám nhân mã cung tiễn thủ không kịp trốn dưới chiến thuẫn của các bán thú nhân đã bị mưa tên hỗn độn rơi xuống bao trùm.

Đồng thời rơi xuống còn có ác long Lục Nhi từ phía sau mượn gió bẻ măng, vô số tia chớp được bắn ra liên tục về phía đội thuyền.

“Nhổ neo, lấy 500 nhân vi đơn vị, lùi ra phía ngoài biển. Mau!” Trên kỳ hạm binh lính bán thú nhân phát ra mệnh lệnh, chỉ sau 1 giờ ngắn ngủi, toàn bộ thuyền đều rút khỏi tầm nhìn của lính gác Tây Lâm đảo.

Còn Lục Nhi thì đang dùng ánh mắt hỏi Trì Ngạo Thiên: “Ta đã có thể về được chưa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.