Dong Binh Thiên Hạ

Chương 7: Q.3 - Chương 7: Khốn Thủ Cô Đảo




Rất nhiều người đều cảm thấy kỳ quái là tại sao quan hệ giữa Lục Nhi và Ngả Mễ lại thân thiết đến như vậy.

Theo đạo lý thì Thần thánh long tộc là chủng tộc cao cấp, đối với nhân loại luôn tỏ ra coi thường ―― thậm chí ngay đến việc giết chết nhân loại cũng ngại bẩn tay.

Về mặt lý luận mà nói, Thần thánh cự long ngoại trừ người cưỡi ra, thì không muốn giao tiếp với bất kỳ con người nào khác ―― Điều này cũng chỉ là nói dựa trên lý thuyết, chứ thực ra trong suốt mấy ngàn năm lịch sử, còn chưa từng xuất hiện 1 Thần thánh long kỵ sĩ nào.

Người sùng bái Ngả Mễ thì nói: bản thân Ngả Mễ có mị lực lớn, thậm chí còn vượt qua cả Đại Thanh Sơn, cho nên Lục Nhi bị Ngả Mễ hấp dẫn;

Người sùng bái Đại Thanh Sơn lại cho rằng: Đại Thanh Sơn có lực tương tác mạnh, cho nên khiến cho rồng cùng với Ngả Mễ lấy y làm trung tâm hình thành nên một vòng cộng sinh;

Bản thân Lục Nhi thì lén lộ ra rằng: cả 2 người đều không tệ, riêng Ngả Mễ thì lúc nào cũng cho nó ăn, lại chưa bao giờ cưỡi nó, cho nên đối với Ngả Mễ cũng rất tốt;

Đương nhiên, kinh điển hơn cả vẫn là câu nói của Trì Ngạo Thiên: “Ở xung quanh Đại Thanh Sơn lương thiện như vậy, có rất nhiều các chủng loại tà ác cộng tính thích vây quanh.”

Lục Nhi chân còn chưa kịp chấm đất đã chạy tót vào trong phòng, hưng phấn liếm liếm mặt Ngả Mễ, đoạn xốc đệm lông lên chui tọt vào.

“Tạc đạn hỏa tinh linh của ngươi ném tốt lắm ―― Lục Nhi, mau dậy cùng ăn cơm đi.” Ngả Mễ hảo tâm nhắc nhở.

Lục Nhi triển khai cái miệng nhỏ nhắn, ngáp một cái rõ to, biểu thị bản thân vô cùng mệt nhọc, chỉ hy vọng được chìm vào trong mộng đi tìm mỹ thực.

“Ừm, ngủ thêm một lát cũng được, buổi chiều cùng với buổi tối lại ra ngoài quấy rối thêm 1 lần nữa, nhớ cho kỹ, ta sẽ để Ngạo Thiên đi giám thị ngươi.” Ngả Mễ cười híp cả mắt lại gật gật đầu, không để ý đến một khuôn mặt nhỏ nhắn khổ sở đang thò ra từ trong chăn, phủi phủi mông đi ra ngoài.

“Đoàn trưởng, tại sao chúng ta không để cho vật cưỡi của Phó đoán trưởng quậy tung toàn bộ các thuyền lên, như vậy chẳng phải là chúng ta sẽ toàn thắng sao?”

Đội trưởng kiếm sĩ doanh trên mặt lộ ra vẻ đầy hưng phấn.

“Ha ha, nếu rồng có năng lực lớn đến như vậy thì chẳng phải tất cả các quốc gia đều ầm ầm đổ xô đi nuôi rồng, dựa vào rồng mà đi tranh đoạt thiên hạ sao?” Về mặt kỹ năng sư phạm, biểu hiện của Ngả Mễ tương đối xuất sắc ―― đối với đội trưởng và dong binh cấp dưới đều rất hòa thuận, hắn cười nói: “Rồng quả thực rất lợi hại, song đối với chiến tranh vẫn chưa đạt đến tầm mang tính chất quyết định, trừ phi có thể sản sinh ra hàng loạt.”

Bất kể là rồng hay là người, về phương diện phóng thích ma pháp đều có một lượng lớn nhất định. Khác biệt chính là: thân thể người quá nhỏ, về mặt tích lũy thể lực hay tinh lực để tiến hành triệu hồi ma pháp đều có giới hạn, cho dù có trở thành ma đạo sư đi nữa thì vẫn có một cực hạn nhất định. Rồng so với người thì có nhiều ưu thế hơn về mọi mặt, tuy nhiên cho dù là như vậy thì vẫn có cực hạn riêng. Nếu phóng ra ma pháp cấp 1 Thiểm điện loại nhỏ, Lục Nhi cho dù có phóng liên tục cả ngày không ngơi nghỉ thì phỏng chừng cũng không quá mệt mỏi, song cũng không thể gây ra được thương tổn cho đối phương. Nếu triệu hồi ma pháp cấp 3 như hỏa tinh linh, thậm chí triệu hồi ra phong long cấp 4, độ tiêu hao tinh linh của Lục Nhi là vô cùng lớn. Bởi vậy, vừa rồi nó mới có vẻ mệt mỏi như vậy, cũng chính bởi vì nguyên nhân này.

“Địch nhân thực sự rất giảo hoạt, lợi dụng thủy triều để tấn công, toàn bộ chướng ngại vật mà chúng ta đã chôn trước đó đều chưa phát huy được tác dụng!” Hoắc Ân Tư vừa nhồm nhoàm và cơm, vừa tức giận chửi cái lũ binh lính Pháp Tây Tư đại lục không chịu nghe lời.

“Ngả Mễ, tiếp theo chúng ta phải làm gì bây giờ?” Ba Nhĩ Ba Tư đưa tay lên gãi gãi trán.

“Phòng thủ!” Ngả Mễ gắp cho Oánh một cái đầu cá: “Căn cứ theo pháp lệnh của đế quốc đối với dong binh, sau khi toàn bộ quân chính quy rút lui 10 ngày, tổ chức dong binh có quyền rút lui hoặc… đầu hàng…”

“Địch nhân nhất định sẽ sớm tiếp tục gia tăng công kích, Tây Lâm đảo xung quanh là biển, các loại tài nguyên khẳng định là có hạn, mà binh lính đế quốc đặc biệt là binh lính bản thổ, đại bộ phận đều chưa từng ra trận. Thời kỳ hòa bình kéo dài đã quá lâu rồi, việc điều động quả thực là quá chậm chạp…” Ba Nhĩ Ba Tư trên mặt lộ ra vẻ ưu sầu, chậm rãi nói.

“Đúng thế, đúng thế!” Hoắc Ân Tư tiếp lời: “Ta thật sự nghi ngờ rằng liệu trong vòng 10 ngày đế quốc có thể tổ chức được 1 đội quân quy mô sẵn sàng tấn công hay không nữa, hơn nữa chúng ta cũng rất khó thủ được đến 10 ngày ―― trừ phi địch nhân căn bản là không đến tấn công chúng ta.”

“Vấn đề này không cần phải thảo luận nữa. Ta biết rút lui chính là biện pháp phát triển về lâu về dài tốt nhất đối với đoàn trưởng dong binh, có điều, chúng ta không thể từ bỏ trách nhiệm của mình được, nếu không thì còn làm dong binh làm gì nữa? Cơm nước xong, Đại kiếm sĩ doanh đi dọc bờ biển bố trì các chướng ngại vật trên đường, Cuồng thứu kiếm sĩ doanh đi phối hợp với Lục Nhi quấy rầy địch nhân, những người khác tiếp tục huấn luyện như thường lệ.” Ngả Mễ rất nhanh và cơm vào miệng, sau khi đưa Oánh trở lại phòng, bèn cùng Đại Thanh Sơn đi chôn các chướng ngại vật ở trên đường.

Ảnh hưởng từ sự dạy dỗ của Trì Hàn Phong, có thể thấy trên người Ngả Mễ và Đại Thanh Sơn vẫn còn lưu lại dấu vết của sư phụ tương đối đậm nét, Ngả Mễ thì điển hình hơn một chút. Thái độ làm người ngoài tròn trong vuông, xử lý sự tình không câu nệ tiểu tiết, đối với những vấn đề mang tính nguyên tắc thì không bao giờ nhượng bộ. Lúc này, nếu là Trì Hàn Phong ở đây, đại khái sẽ nguyền rủa Hồng Thạch đại đế phát ít lương thảo, vừa hô hào mau mau chạy trốn, vừa tích cực chuẩn bị công tác phòng ngự.

Tây Lâm đảo cũng không phải là quá lớn, nơi thích hợp để đánh chiếm cũng chỉ có hướng chính tây của đảo. Để phòng ngừa địch nhân đến từ dị đại lục sử dụng quân đoàn phi hành mạnh mẽ đổ bộ, Tiểu dong binh đoàn đem chôn các nhánh củi chẻ làm đôi ở tất cả các chỗ bằng phẳng, tẩm đầy dầu hỏa, chỉ cần thấy có phi hành bộ đội định đáp xuống đất là sẽ lập tức châm dầu hỏa. Họ nhà chim bao gồm cả huyễn thú đều vô cùng sợ lửa, nhất định sẽ không dám tiếp tục hạ cánh nữa.

Tây Lâm đảo phòng ngự chiến ngày thứ 1, Lục Nhi tổng cộng xông ra 4 lần, sát thương địch nhân tổng cộng 106 người, phá hỏng 11 chiến thuyền địch, trong đó có 2 chiến thuyền hoàn toàn bị phá hỏng. Nguyên quân đoàn chinh tây số 1, số 2 của Pháp Tây Tư tổng cộng là 2 thiên nhân đội cùng với đội dự bị là quân đoàn 3 vốn định phát động công kích, mặc dù thương vong về người cũng không lớn, song về phương diện ý chí cùng với sự mệt nhọc thì đã không thể đáp ứng cho việc suốt đêm phát động đổ bộ tranh cướp đất được nữa. Chủ soái Đạt Hải Nặc cho rằng cho dù có là Thần thánh cự long đi nữa thì thể lực cũng không thể liên tục trong 3 ngày quấy rầy đội tàu được, bởi vậy vừa chờ đợi thời cơ tốt nhất để tấn công, vừa thả diều hâu về Thống soái bộ yêu cầu tăng cường thêm 15.000~30.000 viện quân, để khuếch đại thành quả thắng lợi tại Ngả Mễ đế quốc.

Mặt trời lặn về tây, Tiểu dong binh đoàn tăng cường mạnh công tác tuần tra khắp toàn bộ đảo, hơn 100 đội viên phân ra thành 7 tổ, mỗi tổ có 1 thảo nguyên tinh linh không ngừng tuần tra liên tục quanh Tây Lâm đảo.

Hoắc Ân Tư đợi đến tối lại tiếp tục đến nói chuyện với Ngả Mễ thêm 1 lần nữa, hy vọng trong vòng 1, 2 ngày sắp tới toàn quân có thể rút lui khỏi Tây Lâm đảo. Trước mắt quân đội dị đại lục vừa mới chiếm lĩnh xung quanh Tây Lâm đảo, vòng vây vẫn còn chưa rát lắm, chỉ cần có thể tới gần được bờ bắc, cơ hội thoát ly an toàn của Tiểu dong binh đoàn là vô cùng lớn. Nếu để chậm trễ thời gian, binh lính đến từ dị đại lục có thể thiết lập được vòng vây, chướng ngại, thì cho dù Tiểu dong binh đoàn có thể đột phá được tới bờ, thì cũng lâm vào cảnh phải tử chiến tới cùng, rất có khả năng sẽ bị diệt toàn quân.

Khuyên can mãi, Ngả Mễ vẫn xua Hoắc Ân Tư về đi ngủ. Ba Nhĩ Ba Tư lại ập vào, cơ hồ lời nói đều giống nhau. Nếu không phải đã biết rõ 2 người, Ngả Mễ có lẽ sẽ phải hoài nghi rằng bọn họ đã bàn mưu tính kế kỹ càng sẵn với nhau từ trước rồi. Đối mặt với bậc tiền bối đáng bậc cha chú này, Ngả Mễ cũng không dám đá đít đuổi đi như đối với Hoắc Ân Tư, chỉ có thể lặp lại một cách cường điệu chức trách của dong binh, cuối cùng: Ba Nhĩ Ba Tư mắng: “Tiểu tử, ngươi đúng là cùng một giuộc với cha ngươi! Chờ ta trở lại đế đô, sẽ đi tìm Trì Hàn Phong đổng sự trưởng tố cáo ngươi! Cái đồ bán trời không văn tự!” – Đoạn xô rầm cửa đi ra ngoài.

Không cần bất cứ ai phải nhắc nhở, Ngả Mễ đương nhiên biết vị trí khốn cảnh trước mắt của Tiểu dong binh đoàn. Dị đại lục vượt qua ngàn dặm hải vực lao sư viễn chinh, đồng thời khiêu chiến 3 cường quốc trên đại lục. Căn cứ theo tư liệu từ tổng bộ quân của đế quốc cùng với biểu hiện của binh lính thú nhân đêm qua mà xét, tuyệt đối là có thể đánh có thể lùi. Cứ xem cách chúng có thể duy trì tuyến tiếp viện dài đến ngàn dặm thì thấy, thực lực của chúng quả thực là hết sức khổng lồ.

Chuyện quan trọng nhất trước mắt chính là ―― phòng ngự cô đảo trong vòng 10 ngày, lợi dụng Tây Lâm đảo để kiềm chế toàn bộ quân đội dị đại lục tiến công, khiến cho bọn chúng không thể phái ra quân đội để đột nhập vào đế quốc được.

Chẳng cần phải pháo cuồng thứu kiếm sĩ đi điều tra, trong vòng nửa năm trở lại đây, Ngả Mễ tham gia vào một loạt hoạt động trong giới dong binh, đối với sức chiến đấu của quân đội phòng vệ Sư Tử hà dưới quyền chỉ huy của Phạm Tử Tước cũng nắm được tương đối rõ. Chỉ cần các đội quân tấn công khác của dị đại lục có một nửa thực lực của đội quân tấn công Tây Lâm đảo đêm qua thôi, thì đại bộ phận đóng ở bờ biển phía Tây của Phạm Tử Tước cũng không kham nổi một kích. Mà đại bộ phận bộ đội tinh nhuệ của Phạm Tử Tước đều tập trung ở vùng duyên hải Sư Tử hà giáp với Tu Tư đế quốc. Chờ nhánh quân này điều động, tập kết, tiến công thì phỏng chừng quân đội dị đại lục cũng có đủ thời gian để nhảy vào đất liền Ngả Mễ đế quốc để quét sạch vùng bình nguyên rộng lớn trù phú phía bắc Sư Tử hà rồi. Hiện tại bờ biển phía Tây của đế quốc có 1 cửa ngõ mở rộng toang ―― đó là vùng giáp ranh giữa khu vực phòng thủ Sư Tử hà và khu vực phòng thủ đế đô. Binh lực phòng khu Sư Tử hà đều nằm ở mặt nam, trong khi binh lực phòng thủ đế đô lại tập trung ở mặt bắc. Ở giữa bán kính chừng 1.000 dặm là một khu vực trống không có lực lượng quân sự.

Nếu chỉ huy của đối thủ chỉ cần cao tay một chút, từ sau lưng chia tách quân đội dưới trướng Phạm Tử Tước ra, vây quanh, tiêu diệt từng bộ phận một, thì toàn bộ phòng khu Sư Tử hà sẽ phải chịu đả kích rất lớn.

Điều này Ngả Mễ bất kể thế nào cũng không muốn phải chứng kiến.

10 ngày, chính là sự hứa hẹn mà Ngả Mễ đưa ra với Hoắc Ân Tư cùng Ba Nhĩ Ba Tư. Rốt cuộc bao nhiêu ngày thì… do tốc độ phản ứng của quân đội đế quốc cùng với phòng khu Sư Tử hà quyết định.

Ngả Mễ sau khi đóng cửa lại, vừa mới quay đầu đã trông thấy vẻ mặt đậm ý cười của Oánh, biểu tình trên mặt thoáng mang theo vẻ nghịch ngợm. Không cần nàng phải nói, Ngả Mễ đã biết tự giác mở lòng, cười khổ xin khoan dung: “Bảo bối, không cần phải trêu ta. Thúc thúc cùng với Hoắc Ân Tư đều có ý tốt, bọn họ sợ chúng ta toàn quân bị diệt, ở trước mặt những người khác khó mà nói ra được, cho nên… Phỏng chừng Đại Thanh Sơn cùng với Trì Ngạo Thiên cũng đều có suy nghĩ như vậy, song nhận ra được cách ta làm mà thôi.”

Oánh vùi đầu vào trong vòng tay Ngả Mễ, lén cười: “Ha ha, ta mặc kệ chàng. Chỉ cần ta cảm thấy vui là được.”

Chiến dịch Tây Lâm đảo ngày hôm sau, chủ soái Đạt Hải Nặc thủ đoạn lão lạt phía ra 1/3 nhân mã cung tiễn thủ, ngồi thuyền nhỏ bao vây Tây Lâm đảo, lợi dụng đặc điểm của chủng tộc bán nhân mã để không làm gián đoạn công kích Tây Lâm đảo.

Cũng giống như bán thú nhân, tộc nhân mã cũng là 1 chủng tộc nổi tiếng xa gần tại Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, đến nay tại 1 số vườn bách thú ở các đô thị lớn vẫn còn nuôi 1 số hậu duệ của tộc nhân mã bị đám thương nhân gian trá lừa gạt từ Pháp Tây Tư đại lục kéo về. Bọn họ thân cao chừng 1,9 mét, thân dưới rất giống loài ngựa, có 4 chi với bắp chân săn chắc, cái đuôi dài xõa tung, trên lưng phủ một lớp lông dài ngắn khác nhau tùy theo loại, đó là phần giống ngựa; nơi lẽ ra là cổ ngựa đột nhiên lại biến thành thân thể người, cũng tương tự là một thân hình cường tráng, cánh tay tráng kiện, mặt đầy góc cạnh. Trông giống như đem 1 người cùng với 1 con ngựa chặt ra làm đôi sau đó ghép lại với nhau vậy.

Đặc điểm lớn nhất của chủng tộc này chính là độ thành thạo về kỹ năng cung tiễn Có lẽ điều này là bởi vì hình thể đặc thù khiến cho bọn họ cơ bản không am hiểu sử dụng bất kỳ vũ khí gì khác. Tộc nhân mã cùng với Thảo nguyên tinh linh chính là 2 chủng tộc sử dụng cung tiễn xuất sắc nhất được biết đến trên thế giới.

Hơn 100 chiếc thuyền nhỏ được thả xuống dưới, trên mỗi thuyền có chừng 3~5 cung tiễn thủ nhân mã cùng với số lượng thủy thủ tương đương. Cứ 10 thuyền nhỏ lập thành 1 đội, một nhóm các đội thuyền nhỏ tách ra bơi ngược dòng, từ các hướng không xa nhau lắm, rất nhanh chóng tiếp cận Tây Lâm đảo. Vừa đến gần vừa bắn tên lên đảo; còn lại một số ít tiểu đội khác thì đứng cánh ở xa xa, thấy thảo nguyên tinh linh cung tiễn thủ trên bờ bị đội tàu kia dẫn dụ đi, lập tức bất thình lình xả tên.

Tại Tiểu dong binh đoàn, đại bộ phận đều là kiếm sĩ, đều chỉ mặc bì giáp bình thường, năng lực phòng ngự đối với cung tiễn là tương đối yếu. Bởi vậy, vừa đầu trận đã bị tổn thất tương đối lớn, cũng may là trong tình huống cung tiễn phóng ra đều không nhằm hướng chính xác, nên đa số đều là bị thương.

Sau khi Lục Nhi cùng với Trì Ngạo Thiên phóng ra, tình huống mới đỡ hơn được một chút, sau khi bỏ lại vài chiếc thuyền con, tiểu thuyền đội bắt đầu lui lại, có điều cứ hễ bọn Lục Nhi lơi lỏng một chút là lập tức lại sáp tới gần, cứ thế lặp đi lặp lại, cuối cùng giữa Lục Nhi cùng với Trì Ngạo Thiên bất đắc dĩ phải có 1 người ở lại trên trời.

Ý tưởng của Đạt Hải Nặc rất đơn giản, sử dụng kế nghi binh, đợi cho dong binh trên đảo suy sụp, sau đó mới thừa cơ chiếm lĩnh hòn đảo nhỏ này ―― Hiện tại cũng không vội tấn công đại lục, biểu hiện của Tiểu dong binh đoàn đã làm thay đổi cách nhìn của Đạt Hải Nặc đối với nhân loại. Nếu như binh lính của đệ nhất cường quốc về mặt quân sự Ngả Mễ đều mạnh mẽ như trên hòn đảo nhỏ này, vậy thì binh lính trong tay mình muốn thủ đã chẳng dễ dàng gì rồi chứ đừng nói đến chuyện tiến công. Chỉ cần chiếm lĩnh được hòn đảo nhỏ này, tối thiếu cũng có thể cát cứ hải ngoại, thành lập một đại bản doanh kiên cố.

Ý tưởng của Ngả Mễ cũng rất đơn giản, chẳng phải là kế nghi binh hay sao? Nghi thì nghi, Trì Ngạo Thiên + Lục Nhi tối thiểu có thể kéo dài được 5 ngày, Cuồng thứu kiếm sĩ có thể kéo dài được tiếp tục 3 ngày nữa, sau 8 ngày, chỉ cần cầm cự thêm được 1 ngày nữa là có thể nghĩ tới việc rút lui rồi.

Trên biển 1 con cáo già, trên đảo 1 con tiểu hồ ly, lặng lẽ chăm chú nhìn đối phương, đều kỳ vọng đối phương có một chút gì sơ sẩy, sau đó khởi xướng 1 đòn trí mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.