Dong Binh Thiên Hạ

Chương 10: Q.3 - Chương 10: Băng Tuyết Lĩnh Vực




Sử Khảm Bố Lôi danh chấn thiên hạ là bởi sự rộng lớn của thành thị, toàn thành kéo dài tới hơn 10 dặm, thương nhân tập trung đông đúc. Khắp toàn đại lục, tất cả mọi người đều cùng công nhận rằng chỉ cần có tiền, tại Sử Khảm Bố Lôi chẳng có gì là không thể mua được cả. Đặc biệt là sau khi phát sinh câu chuyện xưa không thể không nói giữa 2 vị danh nhân Hồng Thạch đại đế và Trì Hàn Phong bá tước.

Tuyết Nguyên thành vang danh thiên hạ là bởi thành này dễ thủ khó công, được gọi bằng mỹ danh “Đô thị bất bại”.

Tây Lâm đảo nổi danh thiên hạ một trong số các nguyên nhân là bởi chỉ trong vòng 10 ngày ngắn ngủi tại Ma Pháp lịch năm 4, một tràng chiến dịch cực kỳ kinh điển với quy mô nhỏ đã được diễn ra tại đây. Tướng lĩnh 2 bên trong chiến dịch này đều biểu hiện ra những kỹ xảo chiến tranh cao siêu, 1 phe là Tiểu dong binh đoàn gồm 600 người, 1 phe là thiết giáp hùng sư 10.000 người; một phe trú đóng ở nơi có địa thế hiểm yếu, 1 phe neo đậu, di chuyển, mai phục… Khiến hậu nhân chỉ có thể thốt được 4 chữ: “Xem vậy là đủ”.

Về sau, tại Tây Lâm đảo từng cử hành vô số các đợt diễn tập quân sự với quy mô lớn, trong đó mỗi lần đều cố ý an bài 1 đội mạnh 600 người khốn thủ Tây Lâm, còn phe tấn công thì gồm 5.000~10.000 người. Trải qua vô số những lần diễn tập, kết quả đều không ngoại lệ với thất bại thuộc về phe phòng ngự.

Điều này càng làm gia tăng sự sùng bái của hậu nhân đối với Ngả Mễ một thế hệ tướng lĩnh thiên tài.

―― Lịch sử đại lục – Tây Lâm đảo

Dựa trên sự tăng trưởng của ma pháp, Ngả Mễ lập tức nghĩ tới năng lực của băng hệ ma đạo sư, từng giọt mô hôi lấm tấm xuất hiện ở trên trán, một câu cũng không nói, lập tức chạy ra khỏi phòng, chỉ huy cho khúc trưởng chịu trách nhiệm bảo vệ bên ngoài phòng sắp xếp tăng cường cảnh giới gấp đôi. Trong phòng, Lôi Cát đang phụ đạo 1 khóa cho 3 người trẻ tuổi có hiểu biết còn ít về ma pháp.

Xếp ở vị trí đứng đầu trong hệ thống ma pháp là ma đạo sư, điểm khác biệt lớn nhất giữa họ cùng đại ma pháp sư là ở chỗ, mỗi người nếu có lĩnh vực riêng của bản thân mình. Hỏa hệ ma đạo sư sau khi hình thành lĩnh vực có thể dễ dàng triệu hồi ra liệt hỏa vô biên, Băng hệ ma đạo sư một khi đã mở ra lĩnh vực lập tức có thể triệu hồi ra tuyết lớn hoành thiên lập địa. Lần này trong số 12 vị ma đạo sư xuất hiện, ít nhất có 5 người không xác định chắc chắn việc sẽ nguyện trung thành, nếu bọn họ một khi bị quân đội quân đội Pháp Tây Tư lợi dụng, chỉ cần phái ra 1 băng hệ ma đạo sư là đã có thể khiến cho toàn bộ 2 bên thủy đạo của Tây Lâm đảo bị đông lạnh bằng phẳng, rắn chắc không khác gì đại lục quốc lộ. Nếu như vậy, địa thế hiểm yếu Sư Tử hà của Tiểu dong binh đoàn sẽ chẳng còn tác dụng gì nữa, trong khi lực lượng của Pháp Tây Tư tập trung tại vùng phụ cận Sư Tử hà lên đến gần vạn người, chỉ cần mỗi binh lính ném 1 tảng đá về phía Tây Lâm đảo cũng đủ để tiêu diệt Tiểu dong binh đoàn rồi.

“Sư phụ, người làm thế nào mà lên được đảo vậy? Liệu các pháp sư khác có thể dùng biện pháp tương tự như của người để lên đảo được hay không?” Mặc dù không phải là đệ tử đích truyền của Lôi Cát, song cùng ăn cơm chung dưới 1 mái nhà suốt 3 năm, Đại Thanh Sơn từ trước tới nay cũng giống Ngả Mễ gọi Lôi Cát là sư phụ.

Trong đôi mắt sâu thẳm của Lôi Cát thoáng qua nét cười: “Hẳn là không đâu, không cần phải lo lắng. Lần trước khi tới thăm các ngươi, ta đã để dành riêng ra 1 cái ấn ký thời không, lúc này chính là hao tổn 1 chút pháp lực trực tiếp kéo bản thân mình tới đây.”

“Oa, sư phụ, con thật bội phục người đấy, sau này dạy cho con nhé.” Ngả Mễ ở cửa vừa nghe thấy lập tức kêu toáng lên chen ngang đòi học.

“Được, chờ ngươi có đủ năng lực rồi sẽ nói sau.” Lôi Cát cười lắc lắc đầu.

Đại bộ phận ma pháp sư đều có thể nắm giữ 1 loại ma pháp xuyên qua không gian ―― Định vị thuật. Người thi pháp vận dụng 1 lượng lớn ma lực, tại nơi được lựa chọn lưu lại “Niệm” của chính mình, chỉ cần niệm vẫn chưa bị tan đi, người thi pháp sẽ có thể tại 1 thời điểm bất kỳ truy tìm ý niệm của chính mình, để quay trở lại nơi mà mình đã lựa chọn.

Khuyết điểm của Định vị thuật là ở chỗ, chỉ có thể trở lại nơi đã định vị 1 lần duy nhất, hơn nữa không thể xuyên việt tới 1 nơi quá xa được.

Ma pháp sư hệ trung lập sau khi tiến vào cấp cao, nếu tiếp tục duy trì tâm tính bình thản, đem ma pháp do ma pháp sư cổ đại lưu lại vừa mới có thể toàn diện nắm giữ, so với Thần than hệ cùng Hắc ám hệ cao cấp ma pháp thì tác dụng các loại ma pháp này trong chiến tranh là vô cùng nhỏ. Tuy nhiên ý nghĩa của việc phá giải được các chú ngữ cổ đại đối với pháp sư là sự tiến triển không thể bàn cãi, trí tuệ tăng lên cùng với việc pháp lực được nâng cao khiến cho người đó hiểu được chừng mực giữa thiện và ác chẳng khác nào hình với bóng không thể phân tách. Cộng với việc nghiên cứu trí tuệ cổ đại kinh điển, người đó lại tiếp tục phát hiện ra hệ pháp thuật chú ngữ cổ đại, người đó sẽ biết, trong số đó làm thế nào để người đó hiểu được mật phát quỹ tích thời gian, làm sao để thu được lợi ích tối đa. Mỗi mật pháp thời gian sẽ giúp cho người nắm được quỹ tích thời gian lưu động có được càng thêm nhiều thời gian, nếu người đó có thể tận dụng được thêm nữa, thì thứ vũ khí đó quả thực là đáng sợ đến mức nào.

Trong ma pháp cổ đại cũng có 1 dạng ma pháp định vị, nghe nói cùng với việc năng lực của người tu hành tăng lên, có thể lưu lại ấn ký thời không ở trên 2 địa điểm, có thể mượn năng lượng ma pháp cường đại xuyên qua thời không để đến ấn ký thời không.

Trời đã khuya, Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn giúp Lôi Cát thu dọn 1 phòng khách tại Tiểu dong binh đoàn, sau đó bố trí cho lão sư ở.

Rạng sáng ngày hôm sau, khi mặt trời vừa mới lên cao, Trì Ngạo Thiên đã suất lĩnh toàn bộ chiến sĩ của Cuồng thứu kiếm sĩ doanh phá không mà tới ―― Cũng như toàn bộ những loài chim bay ban ngày, Cuồng thứu căn bản không xác định rõ được mọi vật trong đêm tối, giữa đêm mà mang theo đám cuồng thứu như vậy thì thực chẳng khác gì bó cẳng. Bởi vậy, Ngả Mễ bố trí cho bọn họ thừa lúc sáng sớm khi đại bộ phận quân địch còn đang say ngủ, lén bay đến vùng sau lưng địch, mai phục tại đó, chuẩn bị tiếp ứng cho chủ lực của Tiểu dong binh đoàn.

Ngả Mễ đứng trên đài cao nhìn theo các cuồng thứu kiếm sĩ phía xa xa, Lôi Cát chậm rãi tiến tới bên cạnh: “Ngả Mễ, trước hôm ta đến đây, đại đế đã nhờ ta hỏi ngươi, liệu có chấp thuận gia nhập hệ thống quân đội hay không. Ông ấy cảm thấy Tiểu dong binh đoàn còn có những nhân tài chưa được trọng dụng. Nếu chấp thuận, thì sẽ trở thành đại đội trưởng bộ đội kinh đô đế quốc cùng với vùng phụ cận. Còn nữa, ông ta nói, cho dù ngươi có không đồng ý đi nữa, thì ông ta cũng hết sức cảm tạ ngươi đã bảo vệ nơi này tới 10 ngày, bởi vậy ông ta tình nguyện đến núi Mai Tây Tư phong long, để ban thưởng cho ngươi.”

Phong long? Mặt Ngả Mễ lộ ra vẻ dở khóc dở cười, xem ra đại đế đã tình nguyện hiến máu rồi, có điều không hiểu rằng mình có đáng nhận được như vậy hay không. Đại đa số các nước đều dành riêng ra những mảnh đất để tặng riêng cho long tộc. Trong vùng đất phong, nghiêm cấm bất cứ kẻ nào tiến vào. Đất phong cho long tộc tại Ngả Mễ đế quốc bất luận là về mặt số lượng hay chất lượng đều là đứng đầu giữa các quốc gia, hiện tại Long kỵ sĩ đã có 5 người, mà ngoài những con rồng do long kỵ sĩ cưỡi ra, còn có 11 con rồng khác ở vùng đất phong rồng Mai Tây Tư. Tục truyền, trong quá trình khai quốc, đại đế Ngả Mễ I từng ký minh ước phong long cùng 16 con rồng, như vậy con cháu đời sau có thể cùng 17 con cự long này thông qua nghi thức phong long để cho chiến sĩ có thể trực tiếp trở thành long kỵ sĩ. Đơn nhiên, sau khi quốc gia đã được yên ổn, những cự long này có thể lựa chọn việc có tình nguyện tiếp tục hợp tác hay không. Xem ra, những lời đồn đại đó quả là sự thực.

“Sư phụ.” Ngả Mễ nhẹ nhàng vuốt lông mi: “Con không nghĩ rằng, nếu không phải vì sinh tồn, con sẽ không cùng Đại Thanh Sơn thành lập dong binh đoàn, nếu không phải vì giúp đỡ những cô nhi quả phụ của những người từng là đồng chí của cha con, thì con sẽ chẳng mở rộng dong binh đoàn. Hiện giờ, sư phụ, con chỉ muốn mau chóng thông qua rèn luyện, trở thành đại ma pháp sư, sau đó xông vào Khất Nguyện tháp băng, để cứu cha con ra. Sau đó, con muốn được cùng Oánh trở về Hải Khắc thôn. Sư phụ, côn chẳng cần kiến công lập nghiệp gì hết, con chỉ là một người bình thường, có điều vận khí tốt một chút nên gặp được Trì thúc thúc cùng với ngài, nếu không thì con cũng chẳng khác gì mọi người cả.”

Lão pháp sư nhẹ nhàng vỗ vỗ vai Ngả Mễ, cũng chẳng nói gì cả.

Tin tức phá vây đêm nay đã được truyền tới từng một binh sĩ. Lúc này đại bộ phân binh lính vẫn còn chưa biết họ phải đối mặt với 10.000 thiết giáp hùng sư ở bên ngoài, chỉ cần có thể rời khỏi hòn đảo nhỏ bị bay vây xung quanh này là tất cả đều cảm thấy vô cùng vui vẻ rồi.

Các Ma kiếm sĩ từ sáng sớm đã tranh thủ tận lực câu thông cùng các ma pháp tinh linh, không ngừng phong ấn các loại ma pháp vào trường kiếm của mình. Các chiến sĩ ma lực mạnh còn chế tạo thêm 1 số quyển trục ma pháp nhỏ, đưa cho các bạn bè thuộc kiếm sĩ doanh khác ―― Đương nhiên, đại đa số là giao cho những dong binh nữ giới cùng tuổi. Có một số nữ hài tử xinh đẹp thậm chí còn nhận được toàn bộ ma pháp tấn công cùng phòng ngự của cả 5 hệ ma pháp.

Đại kiếm sĩ doanh phân ra 100 dong binh thay thế cho các Cuồng thứu kiếm sĩ nuôi nấng chim ưng còn nhỏ, xé thịt cùng thức ăn để tống vào những cái dạ dày tưởng chừng không bao giờ biết no của chúng. Hoắc Ân Tư là một người đặc thù trong số đó, tại thời điểm phá vây, hăn đem toàn bộ chim ưng non buộc vào sau lưng, giữ chặt chúng cùng đột phá. Chim ưng non cùng với trứng ưng thì còn đỡ, ít ra là còn chịu nghe lời. Có mấy con ưng nhỏ vừa mới học bay khiến cho 2 khúc trưởng phụ trách chúng thực sự cảm thấy nhức đầu, nặng chừng hơn 60 kg, mỏ đã phủ một lớp màu vàng óng, bất kể là lực móng vuốt hay mỏ sắt đều có lực sát thương cực lớn, tối nay nếu ai phải cõng chúng thì phỏng chừng đều sẽ bị tra tấn đến chết mất.

Oánh áo trắng như tuyết, ngồi xổm bên ngoài phòng nuôi cuồng thứu, chẳng cần phải dùng đến bất kỳ phương pháp cổ quái nào, lấy tay nhẹ nhàng vuốt lông một con ưng nhỏ. Tiểu ưng khẽ kêu, tựa đầu cọ qua cọ lại vào người Oánh ―― Tinh linh có một loại liên kết mật thiết không phân chủng tộc cùng với thiên nhiên, trừ một số con mồi tất yếu ra, họ không muốn làm tổn thương bất kỳ một chủng tộc nào khác. Đại bộ phận chủng tộc trung lập cùng với động vật đều bảo trì quan hệ vô cùng tốt đẹp cùng với tinh linh tộc.

“Gió lớn, nàng thân thể vừa mới hồi phục, mau quay về phòng nghỉ ngơi đi.” Ngả Mễ cũng ngồi xổm xuống.

“Không được ~” Tiểu tinh linh kéo tay Ngả Mễ: “Ta ở đây cùng nó một chút, chỉ một chút thôi, có được không?”

Trong phòng mấy đại kiếm sĩ đều làm mặt hề với nhau, tay khẽ ra hiệu không một tiếng động. Nhìn đoàn trưởng của mình bị tiểu tinh linh khi dễ, cả đám bọn họ đều vô cùng thích thú ―― Có điều không biết Ngả Mễ lúc này đang nghĩ gì nữa.

Bóng đêm lại bao trùm Tây Lâm đảo.

Ma đạo sư Lôi Cát đang cùng đồ đệ, Đại Thanh Sơn, Lục Nhi cùng rảo bước, nhắm hướng bờ bắc của Tây Lâm đảo. Từ miệng lão ma pháp sư, một tràng ngân nga mặc niệm dài dần vút lên. Ngả Mễ lập tức phóng ra một tĩnh âm ma pháp, phòng ngừa ở bờ bên kia những chủng tộc đặc thù có thể nghe thấy được.

Càng là ma pháp diện rộng thì càng đòi hỏi thời gian vịnh xướng kéo dài. Ở thời cổ đại xa xưa, những ma pháp lớn nhất thậm chí phải cần đến hàng trăm đại ma pháp sư cùng với ma đạo sư đồng thời vịnh xướng không ngừng nghỉ trong vài ngày. Tính sát thương của loại ma pháp hủy duyệt này thường là hủy thiên diệt địa, có thể từ một đại lục hoàn toàn khác xuyên gia không gian kéo dài hơn ngàn dặm để hủy diệt toàn bộ thành thị, nuốt chửng lực lượng quân đội của đối phương.

Không biết là nên cảm thấy đáng tiếc hay may mắn, trải qua dòng sông lịch sử dài dằng dặc, tất cả đều bị gột rửa, chỉ còn sót lại một vài ma pháp được lưu lại qua bút ký của một số ma pháp sư cổ đại. Các hiệp hội ma pháp tại các quốc gia đều đã đầu tư rất nhiều nhân lực cùng vật lực để nghiên cứu những tư liệu quý báu đó. Long Lan Đạt hắc ám chính là hắc ám ma pháp cổ ngữ do Hiệp hội ma pháp trải qua quá trình không ngừng nghiêu cứu đã sảnh sinh ra một lần nữa.

Hiện tại thứ mà Lôi Cát đang vịnh xướng chính là băng hệ ma pháp cấp cao nhất Băng tuyết lĩnh vực, nghe nói ma pháp này có thể đem lĩnh vực trong phạm vi hết thảy hoàn bộ biến thành thế giới băng.

Sau 1 giai đoạn dài dòng vịnh xướng, Lục Nhi cũng dùng đến 1 đoạn ngôn ngữ cổ của Thần thánh cự long bắt đầu vịnh xướng. Dựa vào năng lực của mình, Lôi Cát phỏng chừng nếu chỉ dựa vào bản thân, muốn làm đóng băng Sư Tử hà thì ít nhất cũng phải cần đến 1 ngày, nếu như vậy thì địch nhân sẽ sớm phát hiện ra. Bởi vậy hy vọng băng hệ thần thánh Cự long sứ đại nhân có thể hỗ trợ giúp. Lục Nhi đối với Trì Hàn Phong cùng Lôi Cát luôn luôn là có cầu tất có ứng, rất sảng khoái hỗ trợ. Giữa khoảng khắc lặng im bao trùm bỗng vang lên 1 tiếng rồng gầm có lực xuyên thấu cực kỳ vang xa.

Lôi Cát không hề có ý để cho pháp lực mê muội tiến xuống đất, rất nhanh chóng đã cùng Ngả Mễ và Đại Thanh Sơn đều cảm thấy cảm giác lạnh như băng xuyên thấu dưới chân mình. Tiếp đó, rõ ràng trông thấy từ bờ sông một mảng nước đọng lại, một mảng bờ sông chậm rãi ngưng kết lại, tiếp đến dần dần lan tỏa ra xa.

Băng càng kết chắc, càng tới gần bờ càng trông thấy một mảng trắng xóa nhìn không thấy băng dưới dòng xuôi. Bên ờ cỏ lau cũng nhẹ nhàng trải rộng ra khắp nơi.

Vầng trăng đỏ nhẹ nhàng treo lên ở đằng xa, toàn bộ dong binh của Tiểu dong binh đoàn đều tập trung ở bên bờ. há hốc mồm nhìn cảnh tượng kỳ quái diễn ra trước mắt, cũng hiểu tại sao ban ngày lại có mệnh lệnh phải mang theo thật nhiều quần áo, đồng thời đem dày của mình buộc lên tấm vải phòng hờ có lúc sử đụng dến.

Lúc này, Lôi Cát chỉ trong nháy mắt đã phóng ra ma pháp lực lượng được vịnh xướng rõ lâu. Toàn bộ mọi người đều cảm thấy các tinh linh ma pháp bắt đầu từ bốn phương tám hướng théo gào kéo đến, bắt đầu khởi động cuộn sóng ở giữa đám người. Lấy Lôi Cát cùng với Lục Nhi làm trung tâm, tuyết trắng tựa lông thiên nga bắt đầu rơi xuống đầy trời, giữa dòng sông truyền tới tiếng hắt xì hắt xì vang vọng lại ―― Các dong binh sinh hoạt tại Băng Phong đại lục đều biết rằng, thứ âm thanh toát ra từ đại lục đó là sự tượng trưng cho cảnh đóng băng chết chóc đã bao phủ lên khắp muôn nơi.

“Hoắc Ân Tư, dẫn 2 khúc Đại kiếm sĩ mở đường, Đại Thanh Sơn đem theo 1 khúc đại kiếm sĩ ở lại chờ lão sư cùng với Lục Nhi bọn họ sau khi vịnh xướng xong sẽ bảo vệ cho bọn họ hoàn toàn rút lui. Ba Nhĩ Ba Tư cùng ta lĩnh trung quân. Các dong binh, nhất là các dong binh đến từ Băng Phong đại lục, địch nhân của chúng ta đều đến từ Pháp Tây Tư đại lục phủ đầy băng tuyết trước nay chưa từng được biết đến. Giữa trường tuyết lớn này, chúng ta sẽ bách chiến bách thắng! Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ, giờ tất cả cùng xông ra ngoài, Hồng Thạch đại đế đang đợi ở đế đô để chờ mừng công chúng ta.” Ngả Mễ rút phắt trường kiếm chém ra, giữa băng tuyết, Băng Nhận phát ra những tiếng lảnh lót thực vui tai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.