Dong Binh Thiên Hạ

Chương 9: Q.3 - Chương 9: Đục Nước Béo Cò




Chiến trường lặng yên như chết.

Không biết từ thời khắc nào, quân đoàn chinh tây của Pháp Tây Tư đã từ bỏ việc không ngừng quấy rối Tây Lâm đảo. Ở vùng phụ cận Tây Lâm đảo, ngoại trừ cuồng thứu kỵ sĩ ngẫu nhiên bay lên không ra, còn lại toàn bộ đều lặng như tờ.

Suốt cả một ngày, mặt trời chậm rãi từ đằng đông xẹt qua phía chân trời rồi dần dần bao trùm lên những rặng mây ở đằng tây. Rừng mưa nhiệt đới đặc biệt có những thân cây tán lá rộng xanh um tươi tốt bao bọc quanh thân, căn bản chẳng thể nhận ra ở nơi này đang là chiến trường hết sức cam go.

Ở phía ngoài tầm mắt của Tây Lâm đảo, Đạt Hải Nặc cùng với bộ chỉ huy toàn bộ đã di dời ra phía sau một triền núi nhỏ tại mặt nam Sư Tử hà. Dân bản xứ gọi triền núi này một cách đơn giản là: Hố Lưu Đáp. Sở dĩ gọi là hố đơn giản là bởi ở mặt sau triền núi có một khoảng hõm rộng nhìn như một miệng hố khổng lồ. Độ cao tuyệt đối của triền núi so với mực nước biển là 102 mét, là khoảng cách tương đối tính từ mặt biển cao nhất so với vùng phụ cận.

Bộ chỉ huy vừa mới đóng quân xong, các mệnh lệnh đã được truyền đi liên tiếp từ nơi này. Trong số 4 thiên nhân đội cùng hiệp đồng lúc trước đồng thời cập bờ, có 3 thiên nhân đội đã lặng lẽ từ sườn núi bí mật tiến nhập vào trận địa.

Mặc dù các binh lính thú nhân hoàn toàn không hiểu được mưu lược của chỉ huy tối cao, song lúc này tất cả đều hiểu rằng, chúng đang mai phục, chuẩn bị một mẻ bắt hết toàn bộ dong binh đoàn trên hòn đảo nhỏ đã khiến cho bọn chúng bị tổn thất tới hơn 600 binh lính. Cũng có kẻ biết được rằng, dong binh đoàn này là 1 trong số 5 dong binh đoàn cấp A hiếm hoi trên đại lục.

Cùng với lệnh điều binh được chuyển đến các bách nhân đội, còn có 1 lệnh treo thưởng:

Hễ kẻ nào bắt sống được 1 trong số 4 người Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư, sẽ được thưởng 10.000 kim tệ, phong quan Tử tước, ban thưởng danh hiệu “Dũng sĩ của Thần”; hễ kẻ nào có thể đánh gục được 1 trong số 4 người Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư sẽ được thưởng 5.000 kim tệ, phong quan Nam tước, ban thưởng danh hiệu “Dũng sĩ vô địch”.

Tại Pháp Tây Tư đại lục, các tước vị nhưu nam tước, tử tước, bá tước mới xuất hiện trong vòng 10 năm qua, đại bộ phận quan quân cấp thấp cùng với chiến sĩ còn cơ bản chưa hiểu được những ưu đãi mà các loại tước vị này mang tới, song 10.000 kim tệ có thể làm được những gì, thì tất cả mọi người đều biết. Hơn nữa, lại càng biết rằng danh hiệu “Dũng sĩ của Thần”, trong suốt 100 năm qua, tổng cộng cũng chỉ có 9 người đạt được. Mà 9 thú nhân này đều trở thành nhân vật truyền kỳ trong lịch sử của Pháp Tây Tư đại lục, là thần tượng mà mỗi binh lính đều sùng bái tôn thờ.

Tước vị, trọng thưởng, danh dự của dũng giả vô thượng, thông qua những lời rì rầm to nhỏ của đám binh lính, mặc dù ánh mắt làm bộ không thèm để ý, song chúng như những mạch nước ngầm bên dưới đại dương bao la ngoài kia, nhanh chóng tràn qua khắp mọi ngõ ngách tại quân đoàn chinh tây, chiến ý cứ thế bốc lên từng chút một.

Đêm ngày thứ 8 tại Tây Lâm đảo, 1 đội thuyền nhỏ từ bờ bắc Tây Lâm đảo lặng lẽ xuất phát, trên mỗi chiến thuyền đều có 10 binh lính, trường kiếm trong đêm tỏa ra ánh sáng long lanh như tuyết. Thủy triều bắt đầu dâng, ngồi ở trên thuyền có thể cảm nhận được rõ ràng những xung động đến từ biển.

Mỗi binh lính trường kiếm đều đặt trên đầu gối, 2 tay nắm mái chèo, nâng lên hạ xuống đều theo quy luật, hơn 20 chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng hướng về phía bờ sông đối diện.

Đột nhiên, giữa sông vang lên một tiếng thét lớn: “Bờ bên kia có mai phục, mau rút đi ――” Một tiểu ải nhân thân thể từ giữa thuyền nhổm phắt dậy, toàn bộ thuyền nhỏ hoảng loạn chuyển hướng, tiếng khua nước rầm rầm vang lên, từ trên cây bên bờ đối diện, mấy chục chiếc thuyền nhỏ cũng rất nhanh được thả xuống, đuổi theo phía sau.

Trừ 1 con thuyền nhỏ ra, toàn bộ các thuyền khác đều nhanh chóng lại gần bờ, 50 mét, 30 mét, 20 mét… Thuyền nhỏ của Pháp Tây Tư đại lục rất nhanh chóng chuẩn bị bắt kịp chiếc thuyền nhỏ đang ở lại sau cùng. Đột nhiên, 1 ải nhân từ trên thuyền đứng bật dậy, chiến phủ màu lam từ trên khoang thuyền dựng đứng lên. Sau 1 tiếng rống to, chiến phủ màu lam thoát khỏi tay xuất ra những đạo sét màu lam, xoay tròn bổ trúng chiếc thuyền ở gần đó nhất. Cái đầu khổng lồ của 2 binh lính bán thú nhân bị bổ toác, máu phun thành vòi phụt lên cao, thi thể đứng sững một hồi rồi ngã rầm xuống nước. Tích lịch chiến phủ bay theo một góc tròn quỷ dị trở về tay tiểu Ải nhân, sau đó lại tung lên, mấy tên lính lang nhân định dùng tiểu thuẫn trong tay cùng với trường kiếm định ngăn cản, tức thì xung lượng cực lớn đã khiến cho chướng ngại vật tức thì trở thành phế vật không thể sử dụng, lại tiếp tục có thêm những thi thể chìm xuống dưới sông.

Khi chiến phủ màu lam lần thứ 3 cắt qua bóng đêm, toàn bộ binh lính Pháp Tây Tư đều ra sức chèo thuyền về phía bờ bắc, thậm chí có một số binh lính bị ép cho phải nhảy xuống nước.

Hai bên bờ Sư Tử hà lại trở về vẻ bình lặng vốn có, cứ như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra vậy.

Đêm ngày thứ 9, từ Tây Lâm đảo thuyền nhỏ lại được thả ra, có điều lần này lại là xuất phát từ phía nam của hòn đảo nhỏ, sau khi lặng yên không 1 tiếng động bơi vòng qua 1 nửa hòn đảo, liền đi ngược dòng chừng 1.000 mét, rồi mới chậm rãi tiến về phía bờ bắc của Sư Tử hà, càng ngày càng tiến tới gần bờ. Một kiếm sĩ đứng bật dậy, tiếng la tương tự vang lên: “Bờ bên kia có mai phục, mau rút lui ――”

Đoàn thuyền nhỏ của dong binh đoàn vẫn theo dòng lướt tới, từ phía bờ bên kia Sư Tử hà càng ngày càng có nhiều thuyền nhỏ được đẩy ra, chạy nhanh nhất là 1 chiếc xuất phát từ dưới hạ du. Càng ngày càng gần, 500 mét, 450 mét, 400 mét… “Bắn!” Sau 1 tiếng rống to, trên chiếc thuyền của Tiểu dong binh đoàn có hơn 50 Thảo nguyên tinh linh đứng bật dậy. Với khoảng cách 400 mét, cho dù là thảo nguyên tinh linh cũng không thể sử dụng kỹ thuật bắn thẳng. Trong bóng tối, một trận mưa tên bắn lên trời. Tốc độ thuyền tiếp tục gia tăng, lập tức khoảng cách giữa thuyền với thuyền được kéo gần lại. Những thuyền đi đầu của Pháp Tây Tư tức thì bị chững lại, mấy chục nhân mã cùng binh lính lang nhân bị mưa tên từ giữa không trung hạ xuống bắn trúng. Phía đối diện binh lính nhân mã cũng bắn ra mưa tên phóng lên trời, có điều tốc độ thuyền cực nhanh của Tiểu dong binh đoàn khiến cho mưa tên rơi xuống đều dừng ở phía sau thuyền nhỏ.

Tiễn thủ nhân mã nhanh chóng điều chỉnh tọa độ, trận mưa tên thứ 2 tiếp tục hướng lên trời, cùng với những tiếng vịnh xướng với âm điệu và nội dung bất đồng, lá chắn màu trắng thần thánh, lá chắn màu đỏ sậm hắc ám… từ những con thuyền nhỏ khác nhau bật ra, từ các thuyền nhỏ đồng thời xuất hiện 5 loại tấm chắn có thuộc tính phòng ngự. Ma kiếm sĩ với số lượng không nhiều lắm thuộc Tiểu dong binh đoàn tiêu hao một lượng ma pháp tối thiểu phóng ra từng tầng từng tầng ma pháp phòng ngự.

Mưa tên hạ xuống rơi trúng ma pháp thuẫn đều trượt ra mất đi uy lực, rơi xuống nước.

Đồng thời Thảo nguyên tinh linh ở khoảng cách 300 mét, đã bắt đầu chọn cách bắn ngang, những mũi tên sắc bén điêu linh quán nhập vào thân thể binh lính Pháp Tây Tư, sau 4 lượt mưa tên, truyên những thuyền nhỏ chặn đánh đã không còn trông thấy binh lính đứng thẳng nữa.

“Mẹ nhà nó, lên cho ta!” Từ bờ bắc Sư Tử hà hiện lên 1 thân ảnh mạnh mẽ, chính là đội trưởng bán thú nhân Mai Lâm.

Giữa những biểu hiện chung thường thấy ở các tướng lĩnh quân đoàn của Pháp Tây Tư như cuồng phóng, bưu hãn hay nói chính xác hơn là có phong cách dã man thống nhất chung, Nặc Đốn cùng Mai Lâm là 2 dạng đại biểu cực kỳ khác biệt. Mai Lâm nổi danh nho tướng, điểm này có quan hệ rất lớn tới xuất thân của hắn. Cha của Mai Lâm là tộc trưởng của 1 bộ lạc nhỏ với đầy phẩm hạnh và cực kỳ ôn hòa. Tiểu bộ lạc này thông qua quá trình hàng trăm năm giao lưu với nhân loại, đã kết hợp được một cách hoàn mỹ giữa lực lượng của bán thú nhân cùng với mưu kế giảo hoạt của nhân loại, hình thành nên 1 lực lượng không thể xem thường tại bờ biển phía đông của Pháp Tây Tư đại lục. Để con mình có thể sáng tạo ra cơ nghiệp còn lớn lao hơn nữa, cha Mai Lâm đã thỉnh cầu Tây Tịch, nghe nói là học giả đến từ 1 vương tộc suy vong của Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, về làm quý tộc tại bộ lạc, mà Mai Lâm lại là 1 trong số những môn sinh đắc ý nhất của vị học giả nọ.

Mai Lâm đã dẫn dắt đại đội 1 của bán thú nhân trải qua nhiều lần chiến dịch cùng với quân diễn, cũng là 1 quần thể lập nên nhiều công trạng lớn lao. Trong nhiều phen chiến dịch, bộ đội của Mai lâm cũng giống như tính khí của hắn: uyển chuyển như nước. Bất kể là dưới áp lực trùng kích lớn đến đâu đi chăng nữa, cũng có thể dễ dàng hóa giải được.

Cho dù là nho tướng như Mai Lâm, trông thấy cảnh đồ sát một chiều, mấy trăm quân lại bị một đám trên đảo chẳng đáng so sánh về mặt số lượng đem ra đùa bỡn trong tay, cũng nhịn không được chửi bậy hết lượt này tới lượt khác, có điều không biết lão sư nghe nói xuất thân hiền giả của hắn mà nghe được mấy câu Tam Tự kinh như thế này thì sẽ biểu hiện thế nào nữa.

Càng nhiều thuyền nhỏ từ trên bờ được đẩy ra, binh lính của Tiểu dong binh đoàn căn bản không để ý tới biểu hiện của bọn chúng, thuyền nhanh chóng lại gần bờ, bóng người biến mất ở bên bờ cỏ lau trùng trùng.

Có người chửi mẹ nó, thì đương nhiên cũng có người đang lén cười thầm. 4 người nổi tiếng của Tiểu dong binh đoàn lúc này đang lén lút tới gần bờ nhìn sự việc cũ đang phát sinh trên sông, nghe thấy từ bờ bên kia truyền đến 1 tiếng rống to Điều càng có ý nghĩa hơn chính là đây hóa ra lại là ngôn ngữ của nhân loại. Mấy người cùng nhìn nhau cười rũ rượi. Ngả Mễ nửa ngồi chồm hỗm lên, phủi phủi bùn đất trên người, ý bảo mọi người có thể về được rồi.

Ngả Mễ khóe mắt đột nhiên lóe lên, một bàn tay to lớn mang theo tiếng gió vụt hạ xuống, phản ứng nhanh nhẹn của đại kiếm sĩ lập tức được thể hiện, hắn cúi đầu rút phắt Băng Nhận từ trong vỏ ra, vừa mới chuẩn bị định phản kháng thì một cỗ sóng xung kích ma pháp vô hình đã xuất hiện phía dưới mông, đẩy hắn ngã nhào xuống dưới bờ nước.

Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư còn chưa kịp nhận ra chuyện gì, một tia chớp màu vàng đã giáng xuống, vờn quanh mỗi người tới hơn 10 lượt, Trì Ngạo Thiên cùng Hoắc Ân Tư tức thì tê dại, Đại Thanh Sơn từ chiếc nhẫn màu bạc bên tay trái huyễn hóa ra quang mang màu lam, chống lại toàn bộ tia chớp, trường kiếm “Tinh Hãn” màu bạc bạt xuất, hàng vạn điểm ngân tinh lấp lánh ―― “Không cần tấn công ――” Ngả Mễ lồm cồm từ dưới nước ngoi lên, thiếu chút nữa là đã uống phải một ngụm nước: “Khụ… Khụ… Là sư phụ.”

Màn xiếc bị vạch trần? Một bóng người ở trong bóng đêm dần dần hiện ra, mái tóc rối bời, khuôn mặt khô héo đen đúa, ma pháp bào phiêu dật, pháp trượng ẩn chứa ma lực vô hạn, trước khóe mắt và khóe miệng hết sức tinh tường của 4 người bèn bật cười tỏ ý trêu đùa. Ma đạo sư các hạ khẽ liếm môi rồi đưa ra hoài nghi trong lòng: “Đồ đệ, làm sao ngươi lại biết là ta?”

“Ầy, lão sư, vấn đề này quá dễ để trả lời. Hiện tại trên toàn bộ đại lục này có được mấy ma đạo sư? Nếu không phải ma đạo sư thì ai lại có thể phóng ra ma pháp nhanh như vậy được? Người gửi thư còn nói người sẽ đến, vừa rồi con còn thắc mắc là tại sao hương cỏ từ chỗ này tỏa ra lại bốc lên mùi rượu…” Ngả Mễ cười khổ lắc đầu, tỏ vẻ hối hận vì mình phát hiện ra sự việc quá muộn.

“Thật sự cần phải dạy dỗ các ngươi cho kỹ một chút!” Lão ma pháp sư thật không chút khách khí cấp cho mỗi người một chưởng vào gáy. “Bị người ta đem ra làm nhân bánh rồi, còn đứng đấy mà cười, cả ngươi nữa, lại còn dựa vào chiếc nhẫn mà Lục Nhi lôi từ chuồng chó ra để tránh thoát tia chớp của ta, ngươi tưởng ta không biết ngươi trong lòng đang vụng trộm đắc ý chắc.” Đại Thanh Sơn vừa may mắn không phải hưởng thụ điện liệu lại phá lệ may mắn tiếp nhận cái mát xa đầu nặng đô, người nói ra câu này cũng hoàn toàn quên mất chiếc nhẫn kia lúc trước là do ai lừa được trong tay Lục Nhi khả ái vô tri.

Oánh đã ngủ rồi, Ngả Mễ dẫn mọi người qua phòng Đại Thanh Sơn. Lục Nhi đang mơ mơ màng màng sau khi gặp được lão ma pháp sư, đầu tiên là cả kinh, tiếp đó tỏ vẻ hư tình giả ý nhiệt tình một phen, dùng đầu lưỡi đầy nước bọt thỏa mãn tâm hư vinh của lão pháp sư. Ngồi xuống được một lát, đám người Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Hoắc Ân Tư, Trì Ngạo Thiên mới biết được mức độ nghiêm trọng của tình hình.

Đầu hạ Ma Pháp lịch năm 4, giới ma pháp tại đại lục đã xảy ra chuyện lớn kinh thiên động địa. Tại Khất Nguyện tháp ở Băng Phong đại lục đồng thời 1 lượt đi ra 12 vị ma đạo sư. Trong số 12 ma đạo sư này có 4 vị nguyên là đại ma pháp sư cung đình đời trước tại Ngả Mễ đế quốc, 2 vị nguyên là giáo đình đại ma pháp sư của Thần Thánh giáo đình, 1 vị nguyên là đại ma pháp sư cung đình của Tu Tư đế quốc, 5 vị còn lại là ma đạo sư hoặc lấy thân phận tự do tiến vào Khuất Nguyện tháp, hoặc nguyên lai vốn thuộc về 1 quốc gia đã biến mất từ cách đây mấy trăm năm rồi.

4 vị ma đạo sư vốn thuộc về Ngả Mễ đế quốc 8 ngày trước đã dắt tay nhau về tới Hiệp hội Ma pháp sư Ngả Mễ đế quốc, toàn bộ kiến trúc quốc gia của Ngả Mễ đế quốc đều lâm vào chấn động, Hồng Thạch đại đế hay tin lập tức đích thân tới Hiệp hội Ma pháp sư vấn an 4 vị ma đạo sư. Theo lời kể của 4 vị ma đạo sư, lần này có thể thuận lợi thông qua thí luyện trong Khất Nguyện tháp, nguyên nhân mấu chốt chính là dựa vào 1 người đang ở trong Khất Nguyện tháp vốn căn bản không hiểu tí gì về ma pháp ―― Lai Khắc Cáp Bá.

Lai Khắc Cáp Bá sống trong Khất Nguyện tháp mấy năm, đã dần dần tìm ra phương pháp tiến vào kết giới của các vị ma pháp sư, y phát hiện ra rằng, ma pháp sư năng lực càng cao thì sẽ xây dựng nên kết giới càng nhỏ hoạt động càng chậm, mà chỉ có kết giới như vậy mới có thể khiến cho y an toàn tiến vào. Cho nên trong 1 lần hành động gần nhất, hắn đã tiến nhập vào 13 kết giới đại pháp sư, trừ 1 đại pháp sư năng lực quả thật còn chưa đạt tới trạng thái giới hạn có thể phá tháp mà ra, còn lại 12 đại pháp sư toàn bộ đều thành công trong việc đem kết giới của mình kết nối với kết giới của Khất Nguyện tháp.

Cảm tình của 4 vị ma đạo sư đối với Ngả Mễ đế quốc vẫn còn vô cùng thâm hậu, dưới sự khuyên nhủ của Hồng Thạch đại đế, đều chấp nhân địa vị quốc sư đế quốc mà ở lại đế đô.

“A ~ này ~ sư phụ, con rốt cuộc cũng hiểu ra vì sao người lại muốn hại con rồi. Hóa ra là tại cha con đem bọn họ thả ra, khiến cho người ở trước mặt Hồng Thạch đại đế lập tức đã không còn địa vị nữa, bị thất sủng, có đúng không ――” Ngả Mễ khẽ thì thầm, dùng ánh mắt quan sát phản ứng của lão ma pháp sư.

Lôi Cát tựa hồ rơi vào trầm tư, ánh mắt ngơ ngác nhìn về phía tây bắc ―― Nơi xa xôi nhất theo phương hướng kia chính là Khất Nguyện tháp băng, miệng ông vừa như hướng về Ngả Mễ, lại vừa như thì thầm tự nói với bản thna mình: “Thật sự là kỳ quái, vì sao ta lén hỏi bọn họ về chuyện ma pháp hắc ám, bọn họ lại không biết được nhỉ?”

Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn cùng nhìn thoáng qua nhau, trong đầu nhớ lại lần đầu tiên chứng kiến cảnh Lôi Cát triệu hồi về “Hắc ám Long Lan Đạt” được xưng là ác mộng trên chiến trường, lúc này bọn họ sớm đã biết loại ma pháp khủng bố trong hắc ám ma pháp này vẫn còn tồn tại, được lưu truyền từ Ma tộc thượng cổ cho tới nay, hơn nữa lại là ma pháp cấp 5 trong số đó. Xem ra, lão sư vẫn còn rất nhiều thứ giấu kín ở trong lòng.

“Sư phụ” Ngả Mễ kéo tay lão ma pháp sư, kéo ông ta trở lại từ trong suy tư. Lão pháp sư tiếp đó lại tiết lộ 1 chuyện khiến cho tất cả mọi người phải động dung: “Hiện tại Tây Lâm đảo quả thực là nguy hiểm không khác gì đặt trước mũi một họng pháo, chỉ một mồi lửa nhỏ cũng có thể khiến cho các ngươi toàn quân bị diệt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.