Khúc Yên bị anh giữ chặt cằm, yếu ớt vùng ra nhưng không được.
Chỉ thấy dưới cằm càng truyền đến cơn đầu từ xương, giống như sắp bị bóp đến vỡ vụng.
Lại còn bị anh bá đạo cưỡng ép ngẩn đầu đón nhận nụ hôn từ anh. Thấy cô không chịu mở miệng, anh đành dùng cách khác để trị cô, bàn tay to lớn bóp chặt hai má cô, lưỡi anh mạnh mẽ muốn tiến vào bên trong. Cô đang trong trạng thái say rượu, không tỉnh tảo lại còn bị anh giở trò lưu manh chưa đến một phút là anh đã thành công tiến vào khoang miệng cô, bên trong truyền đến vị rượu nho, vừa ngọt vừa say lòng.
Khúc Yên có mấy lần phản kháng nhưng đều bị anh dễ dàng khống chế, đến khi anh thật sự thoả mãn mới chịu buông cô ra, hơi thở rối loạn, ý thức lại mơ hồ. Bị anh hôn tới mức không còn biết đâu à thực, đâu là đang mơ.
Sáng hôm sau, khi cô thức dậy liền cảm nhận được cơn đau từ đầu mình, giống như là có ai đó đang dùng búa bổ mạnh lên đầu đó.
Đau đến khó chịu cả người.
Cô vẫn chưa nhận ra đây là đâu, thế nhưng lại cảm nhận được bên trái người mình có một người khác đang ôm lấy cô, đầu đặt lên hõm vai cô, hơi thở mát lạnh phả tới, phần bụng và chân như có gì đó đặt lên, nhìn xuống thì lại thấy một cánh tay đang ôm đặt qua eo mình, còn chân thì bị ai đó gác lên.
Cô theo hướng cánh tay từ từ nhìn lên, chiếc đồng hồ quen thuộc đắc đỏ mẫu Rolex, cánh tay to lớn màu da đồng, tiếp theo là xương vai xanh đầy quyến rũ như ẩn như hiện trong chiếc áo sơ mi đen, lên trên một chút là sườn mặt tuấn tú của người đàn ông, đôi môi mỏng kiêu gợi và sóng mũi cao thẳng.
Điểm cuối cùng cô dừng lại chính là đôi mắt của Thẩm Tây Thừa, anh không biết đã tỉnh dậy thì bao giờ, biết chỉ khi cô phát hiện ra anh tỉnh lại cũng là lúc cả hai đang nhìn nhau.
Gương mặt cô từ từ chuyển sang tái xanh, cô kinh hãi theo quái tính lùi cả người về phía sau mình, nhưng cánh tay dưới eo cô vẫn chưa buông khỏi người cô, thấy cô giữ khoảng cách anh ôm chặt kéo cả người cô vào trong lồng ngực mình. So với khi nãy lại càng thân mật hơn
''Em còn muốn chạy đi đâu, hửm?''
Khúc Yên cúi đầu nhìn lại quần áo của mình, thấy trên người vẫn là chiếc áo sơ mi xám và màu quần Jean thì thầm phào một hơi.
Đúng thật là Thẩm Tây Thừa, dù chỉ xem cô là người thay thế nhưng sẽ không tuỳ tiện động vào ai khác ngoài Âu Cẩn Y.
''Buông tôi ra, Thẩm Tây Thừa, đừng có đụng vào tôi, tôi thật sự không muốn dính líu đến chú nữa. Muốn nói gì thì nói một lần rồi cút khỏi cuộc đời tôi! Tôi hy vọng sau này sẽ không gặp lại chú một lần nào nữa!''
''Nhưng mà bây giờ lỡ dính líu vào rồi thì phải làm sao đây? Thì giờ chỉ có thể khiến em thất vọng thôi chứ làm sao giờ.''
Khúc Yên dùng đôi mắt khó tin nhìn anh:''Thẩm Tây Thừa, anh đã có Âu Cẩn Y rồi. Sau này đừng tìm tôi gây rối nữa.''
''Âu Cẩn Y cái gì mà liên quan đến anh chứ? Một mình em cũng đủ khiến anh dỗ đến đau đầu rồi.''
Khúc Yên mạnh tay kéo tay anh ra khỏi người mình xuống, nhanh như chớp lùi về sau rồi đứng dậy khỏi giường lớn. Tức giận với anh:''Có liên quan hay không liên quan thì đó là việc của anh và cô ta. Cái tôi nói là anh một chân đập hai thuyền, anh là cái thứ cặn bã! Cặn bã nhất trong đám cặn bã tôi từng gặp! Còn nữa, cảm thấy tôi khiến anh đau đầu thế thì từ nay về sau tôi sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt anh nữa! Con mẹ nó như thế đủ khiến anh hài lòng rồi chưa?''
Khúc Yên lườm Thẩm Tây Thừa một cái, sau đó quay người đi về hướng cánh cửa.
Lạch cạch, lạch cạch.
Khúc Yên nhíu mày, cánh cửa phòng cứ thế mà mở không ra, hình như đã bị khoá lại rồi.
''Quên nói cho em biết, anh không nhớ chìa khoá phòng bị mất, nên theo thói quen khoá chốt luôn rồi.''
Khúc Yên không dễ bị gạt đến thế:''Lừa người! Chú nghĩ tôi chưa từng ở sống trong dinh thự hay là nghĩ tôi từ một làng quê mới lên sao? Có khoá cửa nào mà khoá từ bên trong mà không thể mở ra từ bên trong? Anh chính là đã khoá từ bên ngoài! Tôi muốn đi ra, anh sai người mở cửa ra nhanh lên!''
Thẩm Tây Thừa nhìn Khúc Yên như xù lông lên thì lại đặc biệt cảm thấy đáng yêu vô cùng. Đã lâu lắm rồi anh mới được thấy lại cô giận dữ đến thế, những lúc anh gặp lại nếu không phải bộ dáng lạnh nhạt thì chính là thái độ điềm tĩnh của cô. Đột nhiên tâm trạng của anh tốt lên không ít. Còn tự nhiên thong thả bước xuống giường rồi đi vào phòng tắm trước sự kinh ngạc há hốc mồm của cô.
Anh là đang kinh cô ra mặt sao? Có cần phải quá đáng đến mức đó không?
Gần với bức tường phòng tắm có một khung cửa sổ, Khúc Yên đi tới. Thấy cửa sổ không khoá thì nhẹ tay mở ra, ý định không ra được từ cửa chính thì leo xuống từ cửa sổ.
Thế nhưng điều cô không ngờ tới nhất là, đây là cửa sổ của một toà chung cư cách rất xa với mặt đất, đây ít nhất phải là phòng số 40. Cô quan sát con đường và vài toà nhà cao gần đây. Nơi này chắc chắn là quận Manhattan, cách thành phố New York gần ba mươi phút đi xe. Còn đây là tòa tháp 432 Park Avenue của Manhattan. Nơi bậc nhất trong tất cả những toà tháp cho những tỷ phú và ông chủ cực kì giàu có. Nên biết giá thuê phòng ở đây không phải con số nhỏ.
Cô trầm tư suy nghĩ một lát, tại sao anh lại đem cô cách thành phố New York chứ? Là anh sợ cô chạy trốn sao? Không, sự tình đó không thoả đáng. Dù gì bóp, điện thoại cô đều không còn, làm sao cô có thể chạy thoát được đây.
''Đây là tầng sáu mươi tư, em muốn thì có thể trèo xuống thử.''
Khúc Yên thật sự giật mình, khiếp sợ nhìn Thẩm Tây Thừa chân không phát ra tiếng động đi đến gần cô.
Cô quay người nuốt nước bọt đóng cửa sổ lại. Gan cô cũng không liều tới mức độ đó.
Trái tim cô vẫn còn sợ vì vừa mới bị anh doạ, thở ra một hơi rồi tự tin nói:''Cùng lắm chắc gì anh đã nhốt được tôi cả đời. Còn vài ngày nữa là tôi phải đến Anh dự lễ trao giải. Tới đó anh cũng thả tôi ra thôi.''
Anh cong môi cười với cô, giọng nói trầm ấm lại dịu dàng:''Tiểu Yên, em đừng thách anh.''
Khúc Yên vờ như không hiểu, bước lên giường rồi đi tới sofa trong góc ngồi xuống.
''Được rồi tôi không đi là được chứ gì! Chỗ này nghe đâu rất rộng mà, anh định nhốt tôi ở căn phòng nhỏ này sao?''
''Còn phải xem xem mức độ ngoan ngoãn làm người khác vui vẻ của em.''
Khúc Yên khoanh tay dựa vào lưng ghế:''Ngoan ngoãn? Làm người khác vui vẻ?''
Cô quay mặt đi, nói:'Tôi không có được đào tạo từ rạp xiếc, muốn thì gọi cho Âu Cẩn Y. Nói chuyện một chút không phải cũng khiến anh vui vẻ mặt như nở hoa rồi sao?''
''Con mắt nào của em thấy mặt anh vui vẻ như nở hoa với cô ta?''nAnh nhíu mày hỏi.
''Cả hai mắt. Mắt trái, mắt phải. Đồng tử trái và đồng tử phải. Đừng có dùng lý do tôi bị cận mà nhìn lầm. Xin lỗi nha, mắt tôi hơi bị tốt đấy.'' Cô không ngại cãi tay đôi với anh, hầu như không nhịn anh bất kì câu nào.
Chỉ có là anh dung túng cho cô làm càng tùy hứng như thế. Anh đi tới ngồi cạnh cô, đột nhiên sờ tay lên trán cô. Khúc Yên không kịp đẩy tay anh ra, động tác chậm hơn anh một bước.
''Gần đây em bị cảm sao?''
Khúc Yên né đầu không cho anh chạm vào:''Mặc xác tôi!''
Anh bế Khúc Yên đặt lên đùi mình, theo thói quen hôn lên má cô một cái, dịu dàng nói:''Được rồi, muốn mắng muốn chửi anh cái gì cũng để sau đi. Giờ em muốn đến bệnh viện hay anh gọi bác sĩ đến khám.”
Trong đầu Khúc Yên đột nhiên nảy ra một suy nghĩ. Môi cong, mắt sáng hưng phấn nói:''Đi bệnh viện.''
Anh cũng cong môi cười, trong lòng đã đoán được suy nghĩ của cô, thản nhiên đáp:''Được.''