Khi ngồi vào trong xe, Khúc Yên cắn môi chần chừ một lúc, sau đó nhẹ giọng hỏi:''Này, anh có thể trả di động cho tôi được không?''
''Có việc?'' Thẩm Tây Thừa nghiên đầu hỏi.
Khúc Yên chớp chớp mắt, không tự nhiên nói:''Tôi..tôi qua đêm bên ngoài như thế cũng nên báo lại cho mẹ tôi một tiếng.'.
Anh nhìn thấu suy nghĩ cô nhưng vẫn cự tuyệt nói:''Anh đã báo với Khúc Nhã Tinh từ tối qua. Em đừng bận tâm.''
Khúc Yên nghe câu trả lời nằm ngoài dự tính, trong lòng đột nhiên dâng lên chút bất an
Cô cảm thấy Thẩm Tây Thừa thật sự rất khó để bị lừa gạt, bây giờ cô không biết nên dùng cách gì để gạt được anh, cũng không biết dùng cách gì khiến anh trả lại di động cho cô.
Nếu có thể lấy lại di động, cô chỉ cần gửi định vị rồi bảo Mạc Hàn đến là mọi thứ đều không còn là vấn đề gì.
Thế nhưng mọi kế hoạch của cô từ trong trứng đã chết ngủm rồi, không lấy được di động thì làm sao có thể bảo người đến cứu chứ?
Thẩm Tây Thừa nhìn qua Khúc Yên đang đăm chiếu nhìn ra cửa sổ, môi anh khẽ cong lên. Cô nhóc này đang suy tính bỏ trốn mà anh còn không biết sao? Mấy cái suy nghĩ không thể thực hiện đó nên chết từ trong trứng nước rồi.
Nhìn Khúc Yên đang suy tư tính toán kế hoạch, anh nhìn mà lại có chút buồn cười. Làm gì mà phải nghiêm trọng đến thế chứ? Chẳng phải chủ động hôn anh đến khi anh thoả mãn là được rồi sao?
Đến bệnh viện Trung Tâm Thành Phố, Khúc Yên ra khỏi xe thì bàn tay đã bị Thẩm Tây Thừa nắm chặt, đến khi vào đến bên trong bệnh viện, Khúc Yên ngước lên nhìn anh:''Tôi..có chút khát. Anh đi mua nước cho tôi đi. Tôi ở đây giữ chỗ cho anh.''
Nói rồi cô ngồi vào hàng ghế trống, nhìn lên Thẩm Tây Thừa. Giống như cho anh thấy cô bây giờ thật sự rất ngoan, sẽ không bỏ trốn mà sẽ ngồi yên một chỗ.
Anh cong môi cười:''Anh có quen biết bác sĩ đây, cũng hẹn sẵn rồi không cần đợi. Đi mua nước với anh rồi sẽ trực tiếp lên phòng khám.''
Nói rồi cô bị kéo từ ghế đứng dậy, bị anh dẫn ra khỏi bệnh viện, đến một cửa hàng giải khát gần đó.
Kế hoạch thứ hai, thất bại!
Đến khi đứng trước phòng khám Khúc Yên giờ phút này mới thật sự sợ, từ nhỏ cơ thể cô đã không được tốt. Thiếu chất dinh dưỡng và bệnh tật nên phải vào bệnh viện thường xuyên, cô bị ám ảnh mùi thuốc sát trùng và kim tiêm tới mức mà phải chuyển về nhà và có bác sĩ riêng tới khám.
Giờ cô lại đứng chỗ này, cơ thể lại run lên. Lại nhớ đến những mũi tiêm đâm vào da đau đến mức nào.
Cô nắm chặt tay anh, dùng tay còn lại kéo tay áo anh.
Thẩm Tây Thừa cúi đầu nhìn, bàn tay choàng qua ôm eo cô. Hỏi:''Sao vậy?''
''Thật ra tôi chỉ bị cảm bình thường tôi, uống thuốc bên ngoài cũng được. Tôi không muốn bị chích đâu.'' Gương mặt Khúc Yên lộ ra tia lo lắng, thật sự không muốn vào.
So với ở nhà đợi bác sĩ tới thì đi tới bệnh viện sẽ có nhiều cơ hội để bỏ trốn hơn. Thế nhưng đã vài lần mà vẫn chưa lần nào là tách ra khỏi anh được. Sự tự tin đã chuyển sang lo lắng, sợ rằng đến khi trở về cô chẳng có cơ hội nào trốn thoát nữa.
Thẩm Tây Thừa ôm eo cô, nhìn thấy sự lo lắng cô là thật thì trầm giọng an ủi:''Em bị bệnh thì phát tiêm thuốc, nếu không quá mức nghiêm trọng thì anh sẽ bảo họ không tiêm cho em. Được không?''
Khúc Yên lắc đầu, chân lùi về sau theo quán tính:''Nhưng tôi sợ lắm.''
''Có anh ở cạnh bên em mà, đừng sợ. Anh không bỏ em lại một mình.''
Mắt Khúc Yên ửng đỏ lên:''Toàn gạt người. Bác sĩ sẽ không cho ai ở gần chỗ khám đâu.''
Bàn tay anh nhẹ nhàng vuốt ve mặt cô, hôn xuống môi cô một cái, kiên nhẫn nói:''Có bao giờ em thấy anh bỏ mặc em bao giờ chưa?''
Khúc Yên nhìn lên anh, sau đó lắc đầu yếu ớt nói:''Đâu phải anh chưa từng làm thế.''
Trong một khắc toàn thân Thẩm Tây Thừa cứng ngắt không biết nên nói cái gì. Anh cảm nhận được nỗi bất lực tột cùng trong giọng nói của cô, giống như là đang quở trách anh vậy, cũng giống như chỉ nói ra nỗi uất ức của mình.