“Sau khi Hương Lan mất, ta muốn đón con bé về, nhưng nhà họ Nguyễn
không chịu. Ta cũng do dự rất lâu, quan hệ hiện tại giữa ta và họ, giữa
họ và ta không thể vạch áo cho người xem lưng. Thế nhưng ta không cam
tâm, do dự mãi mới để cậu đi đón con bé về. Đi đường thuận lợi không?”
“Vẫn thế.”
“Vậy được. Trên đường cậu có nói chuyện với con bé không?”
“Có.”
“Nó có ngoan không?”
“…”
“Tiểu Sơn, cậu đang nhìn gì vậy? Cậu muốn nhìn thấy bóng dáng của
Hương Lan trên mặt con bé ư? Vậy thì khó rồi, con bé cực giống cha nó.”
“Con bé giống cậu.”
“Tên nó là Hủy.”
“Con bé là con gái của cậu.”
Trước đó Tiểu Sơn vốn đã lờ mờ nhận ra đáp án, giây phút này anh cảm
thấy vết thương bên sườn mình đột nhiên đau nhói. Vì sao lại đau? Đau
đến từng nhịp đập, tất cả máu trong cơ thể đều bị ép vào một chỗ, rồi
lại nguội lạnh ở nơi nào đó, đông lại thành một khối băng nghẹn trong
lồng ngực. Anh như bị cơn đau lạnh lẽo này xé toạc, bất giác đưa tay đặt lên miệng vết thương: Băng bó thật rồi ư? Sao lại không có máu? Vì sao
lại không có máu chảy ra?
Hủy đang nghịch bút mực trên bàn tướng quân bèn ngẩng đầu lên, ánh
chiều tà xuyên qua cửa chớp hắt lên gương mặt nhỏ nhắn của con bé, đôi
mắt con bé trong veo, nhưng lại mang theo nét hồ nghi. Mũi cao, miệng
chúm chím, làn da trắng muốt, gương mặt loáng thoáng có bóng dáng anh,
đột nhiên Tiểu Sơn cảm thấy một sự sợ hãi mà trước nay chưa từng có,
người anh lảo đảo về phía sau, đâm sầm vào cánh cửa lớn bằng gỗ lim chạm khắc. Tướng quân đưa tay muốn đỡ lấy bả vai anh, nhưng Tiểu Sơn né vụt
ra, vội vàng chạy trốn.
Giai Ninh choàng tỉnh giấc trong đêm.
Tiếng sét đánh.
Gió lạnh kèm theo mưa giông đang rào rào bên ngoài.
Con lắc đồng hồ treo tường đung đưa, chỉ ba giờ.
Cô mặc áo khoác ra đóng cửa sổ, một ánh chớp lại lóe lên, người cả
buổi tối không thấy mặt đâu bỗng xuất hiện, đứng giữa sân. Anh quay lưng về phía cô, cúi đầu, mưa trút xối xả lên người nhưng vẫn không nhúc
nhích.
Cô không hề do dự mà đóng cửa sổ lại, trèo lên giường nằm, vừa đặt đầu xuống gối đã bắt đầu đếm cừu.
Sáu nghìn bảy trăm bốn mươi hai con cừu cũng không thể đuổi Châu Tiểu Sơn đi, Giai Ninh cắn răng, bật dậy, xông ra ngoài, túm tay Tiểu Sơn,
hỏi anh: “Làm thế này để ai xem hả? Kinh chết đi được. Cậu đi vào cho
tôi, vào ngay!”
Nước mưa rất lạnh nhưng người anh lại nóng hầm hập. Giai Ninh giật
mình, nhìn lại gương mặt gầy gò bị nước mưa phủ ướt của anh, trắng bệch
không còn chút sức sống, đôi mắt trước giờ vẫn rạng rỡ nay lại mỏi mệt
và hoang mang. Anh nhìn cô, nhưng lại như đang nhìn về nơi xa xăm vô
định.
“Châu Tiểu Sơn.” Giai Ninh không để ý tới chuyện bản thân chỉ mặc một chiếc áo khoác mỏng, ra sức kéo anh vào trong phòng, “Cậu làm gì thế
hả? Sốt rồi đấy có biết không? Đi vào với tôi ngay.”
Giai Ninh không kéo được anh, tức lên, không còn cân nhắc lời nói
nữa: “Cậu thế này mà được à, chả mấy ngày nữa chúng ta hết nợ rồi, cậu
muốn giả bệnh hay là giả chết đây?”
Tóc và quần áo Giai Ninh bị nước mưa thấm ướt đẫm, cô lau nước mưa
trên mặt, hai tay liên tục kéo Tiểu Sơn, dồn hết sức mới lên được bậc
thang, ai ngờ lại bị trượt chân, cả hai người đều ngã xuống đất, Giai
Ninh đè lên người anh, bên tai thoáng nghe thấy tiếng anh rên hừ hừ, cô
vội vàng đứng lên rồi đỡ anh dậy: “Tiểu Sơn, cậu sao rồi, sao rồi hả?
Cậu nói gì với tôi đi, được không?”
Trong cơn mưa tầm tã, anh nhìn cô hồi lâu rồi mới đáp: “Anh lạnh.”
Trong phòng không có thuốc. Cơ thể thanh niên khỏe mạnh, không có
bệnh gì, vì thế vừa kiêu ngạo lại vừa sơ suất. Nhưng giờ lại khác,
chuyện gì đã xảy ra với cậu ta mà khiến cậu ta suy sụp, đến mức miệng
vết thương nứt toác, người nóng hầm hập như vậy?
Giai Ninh cởi quần áo trên người anh ra, lấy khăn bông lau khô tóc và người anh, lúc đắp chăn cho anh, cô thấy anh vẫn mở to mắt, môi run
run. Anh lạnh.
“Cậu đợi đấy, tôi đi gọi bác sĩ.”
Giai Ninh đang định đứng dậy thì bị anh kéo tay lại.
Đúng là hết cách, cô phải làm gì bây giờ?
Cô cứ để anh nắm lấy tay mình, nghiêng người ngồi bên đầu giường, ghé vào tai anh khẽ nói: “Không gọi bác sĩ không được. Cậu đang bị thương.”
Anh nằm đó nhìn cô, đôi mắt lấp lánh sắc xanh, cô vuốt tóc anh, gần như năn nỉ: “Nghe lời tôi đi, được không?”
Anh nắm tay cô càng chặt hơn, chậm rãi nói: “Anh nhớ mẹ.”
Cô lấy hai tay áp tay anh lại: “Tôi cũng thế, có lúc tôi cũng nhớ mẹ.”
“…”
“Bà ấy rời bỏ tôi, cha cũng bỏ tôi. Lúc còn bé tôi vừa buồn vừa đau, có lúc còn hận.”
“Bây giờ vẫn thế?”
“Giờ tốt hơn một chút rồi.”
Anh nhắm mắt lại, hồi lâu vẫn không nói gì.
Cô tưởng anh ngủ rồi bèn rút tay ra, anh liền chỉ vào mũi mình: “Chỗ này đau, vừa cay vừa xót. Đau tới tận tim gan.”
“Cậu cứ khóc đi.”
Nghe vậy anh vẫn không mở mắt ra, rồi đột nhiên anh quay người đi, vùi đầu vào gối.
Không có tiếng khóc, chỉ thấy bả vai anh run run.
Cô do dự hồi lâu, cuối cùng dang tay ôm lấy anh, áp môi lên vành tai anh.
Trời trở sáng, cơn mưa kết thúc trước khi mặt trời lên.
Tiết trời nắng nóng đã khiến nước mưa bốc hơi hết, không còn chút dấu vết.
Tiểu Sơn mở mắt ra, cơn đau và trận ốm dần biến mất. Từ nhỏ anh đã
sống ở nơi này, cơ thể giống như cây cối ngoài kia, ánh nắng mặt trời
tạo nên quá trình quang hợp thần kỳ, nhựa cây từ từ chảy tràn, sức sống
dần phục hồi.
Anh nghĩ anh đã biết mình là ai, sau này sẽ không bao giờ nghi ngờ điều đó nữa.
Nếu như trước kia có chút vọng tưởng khát khao thay đổi nào thì giờ
đây, sau khi hồi tưởng lại quá khứ, nhìn rõ những món nợ mà bản thân
không thể trả hết, bao gồm cả mạng sống của cô gái trẻ trung xinh đẹp
yêu anh sâu đậm mang tên Hương Lan, anh biết cuộc đời này không thể thay đổi được nữa.
Tiểu Sơn nhìn sang bên cạnh, Giai Ninh đang ngủ gục bên mép giường, trông cô ngủ rất ngon lành.
Người dịu dàng ôm anh trong lúc đau đớn đúng ra chỉ nên là một người
qua đường xa lạ, sống cuộc sống bình yên ấm áp của cô, nhưng anh lại bắt giữ cô, không thèm để tâm tới điều gì.
Anh đưa ngón tay trỏ mân mê gương mặt Giai Ninh, cô mở tròn mắt, nhìn Tiểu Sơn ngay phía trước. Cô đặt tay lên tay anh, trán anh, không ngờ
anh không còn sốt nữa. Cô thở phào nhẹ nhõm, gương mặt giãn ra: “Không
cần uống thuốc cũng có thể khỏi ốm sao? Cậu đúng là quái vật.”
Anh ôm lấy cô, cảm thấy mũi mình lại cay cay.
“Thật sự… rất xin lỗi.”
“…”
Ở thành Tây cách thành Tra Tài không xa, có một giáo đường ngói đỏ từ thời Pháp thuộc, trên nóc là một căn phòng, cửa sổ nhỏ hẹp được song
sắt bảo vệ, ánh nắng chiếu vào từng tia từng tia.
Tần Bân sau khi gập người thì chống đẩy, cơ thể vận động toát cả mồ hôi.
Lúc bóng đỉnh núi đối diện phủ lên song sắt thứ hai sẽ có người tới đưa đồ ăn mới.
Hôm nay muộn hơn một chút.
Tiêng mở khóa vang lên, cửa kẽo kẹt mở ra.
Không ngờ anh lại gặp cậu ta.
Tần Bân lấy khăn lau mồ hôi trên người, đưa mắt nhìn Châu Tiểu Sơn,
vô cùng bình tĩnh: “Cuối cùng cậu cũng xuất hiện rồi? Tới đưa cơm sao?”
“Còn có rượu nữa.” Tiểu Sơn đặt mâm thức ăn lên bàn, sau đó rót cho Tần Bân một chén rượu trắng, kính bằng hai tay.
Tần Bân nhìn nhưng không nhúc nhích.
Tiểu Sơn ngửa cổ dốc cạn, kính trước.
“Tôi đói rồi, có cơm ăn cơm, sao phải uống rượu?”
“Bởi vì.” Tiểu Sơn lại rót thêm chén nữa, “Bởi vì anh có được người tôi muốn.”
Tần Bân ngồi xuống đối diện Tiểu Sơn, nhìn chằm chằm vào mắt người này, không tin vào tai mình.
Tiểu Sơn mỉm cười: “Không sai, Cừu Giai Ninh đang ở đây, cách không
xa. Nơi này cách Bắc Kinh hai nghìn một trăm cây, rừng rậm, bệnh tật,
bom mìn, còn có cả kẻ cuồng sát, nhưng cô ấy vẫn đến đây, một thân một
mình, vì anh…”
Tần Bân hất hết rượu và thức ăn trên bàn xuống đất, lập tức túm lấy
cổ áo Tiểu Sơn, bóp cổ anh, hận tới nghiến răng nghiến lợi: “Cậu làm gì
cô ấy rồi?”
Tiểu Sơn không hề phản kháng, đưa chén rượu trên tay tới bên miệng,
nhấp một ngụm: “Tôi muốn làm gì, lúc ở Bắc Kinh đã làm hết rồi.”
Tần Bân đấm một cú lên gương mặt tàn nhẫn đáng hận của Châu Tiểu Sơn, anh không tránh, bên trán rách toạc, máu ứa ra. Tiểu Sơn lau đi, nhìn
thấy máu bỗng bật cười: “Nhưng vì cứu anh, cô ấy bất chấp tất cả mà tới
đây.”
Tần Bân cảm thấy máu trong người sôi sùng sục, hận thù và lo âu ghìm
giữ trong lòng bao lâu đến giờ phút này bỗng chồm lên gào thét, chẳng
thèm nhớ mình vốn không phải là đối thủ của tên ác ma này, anh dồn hết
sức muốn giết Châu Tiểu Sơn, muốn cá chết thì lưới cũng phải rách.
Đầu và bụng của Tiểu Sơn không biết trúng bao nhiêu đòn của Tần Bân,
có một đòn đánh trúng vào vết thương của anh, Tiểu Sơn đau tới nhắm
nghiền mắt lại, bèn đưa tay ra sau rút súng, họng súng đen ngòm chuẩn
xác nhằm ngay vào huyệt thái dương của Tần Bân.
Tần Bân ngừng nắm đấm đang vung về phía Tiểu Sơn, lấy tay đỡ họng
súng, từ từ dịch họng súng từ thái dương tới chính giữa mi tâm mình,
đoạn nhìn thẳng vào Tiểu Sơn: “Cậu tưởng tôi sợ chết à? Nào, tới đây,
bóp cò đi, ông đây không thèm chớp mắt.”
Châu Tiểu Sơn vừa uống rượu lại vừa bị đánh, nhưng dường như rất vui, cười ngây thơ như một đứa bé, đến lông mày cũng nhếch lên: “Được, được
thôi, từ ngày đầu tiên gặp anh tôi đã muốn giết chết anh như thế này
rồi.” Anh cười thành tiếng, “Tiễn anh lên đường bằng cách này được
không? Sau đó để Cừu Giai Ninh tuẫn táng theo…”
Đoàng!
z
Lúc lái xe ra khỏi thành Tây, Châu Tiểu Sơn nhận được điện thoại của
người mua bên nước ngoài: Thí nghiệm của vật liệu A thành công, lô vũ
khí cuối cùng cho bọn họ ba ngày sau sẽ được vận chuyển tới biên giới
Myanmar.
Anh soi gương chiếu hậu lau chỗ máu dính trêm mặt mình, sửa sang lại bộ quần áo nhăn nhúm.
Hôm nay anh có quà cho tướng quân Tra Tài, cho cả Hủy.
Một là tin tốt vụ mua bán đã thành công, hai là lá trà Phổ Nhĩ tươi có thể trị đau răng.
Anh tới dinh thự của tướng quân, nhìn thấy Hủy đang ngồi bên bờ hồ
trong vườn hoa sau nhà, tay ôm một chú thỏ con, hôm nay con bé mặc váy
trắng, trông y như thỏ con đáng yêu vậy. Con bé rất kiệm lời, mái tóc
óng ả xõa xuống bên vai, nó có gương mặt của anh, còn Hương Lan cho con
bé mái tóc.
Anh ngồi xuống thảm cỏ, cách con bé một khoảng, không muốn bước lên
bởi anh sợ, sợ là vì không biết, không biết sinh mệnh nhỏ bé mang trong
mình dòng máu của Hương Lan đã được hình thành, lớn lên thế nào mà đẹp
và ngoan ngoãn đến vậy.
Đột nhiên con thỏ trong lòng Hủy nhảy ra, chạy về phía anh, Hủy đứng
dậy đuổi theo nó. Tiểu Sơn vươn tay bắt lấy con thỏ, con bé dừng lại
trước mặt anh.
Con bé đứng ngược sáng, xung quanh nó được nạm sắc vàng của nắng, anh nói: “Chào cháu.”
“Chào chú.”
“Đó là của cháu.”
Anh trả con thỏ cho cô bé.
Con bé bảo: “À, nếu chú muốn thì có thể ôm một lát.”
“Vậy cũng được.” Tiểu Sơn nhìn Hủy, không muốn đưa mắt đi đâu khác, “Cảm ơn.”
Cô bé đưa tay sờ lên vết thương trên mép lông mày của anh: “Chú bị thương rồi?”
Anh gật đầu.
“Có đau không chú?”
“Không.”
“Sao lại không? Chảy cả máu rồi.”
Anh cúi đầu, mãi lâu sau mới đáp: “Thực ra có đau, nơi này cũng đau.” Anh chỉ vào bên sườn, “Cả nơi này nữa.” Anh chỉ vào tim, “Đều bị
thương, đều đau.”
Con bé khẽ đặt tay lên vai anh.
Anh ngẩng đầu nhìn Hủy: “Còn cháu thì sao? Đã đỡ đau răng chưa?”
“…”
“Chú mang cái này đến cho cháu.” Tiểu Sơn lấy lá trà Phổ Nhĩ tươi để
trong túi áo ra, những đọt trà non vẫn còn lông, xanh biếc một màu, phía trên còn có gân lá trong suốt, đó chính là tinh hoa của thiên nhiên nơi đây, “Cháu đau chỗ nào thì cắn một lá, chả mấy chốc sẽ khỏi.”
Nghe vậy Hủy bèn kéo túi ra, lấy một lá bỏ vào miệng, một lát sau mới nói: “Đúng là không đau nữa. Ai dạy chú vậy?”
“Mẹ chú.”
Thì ra là con bé luôn bị đau răng, nhưng không hề than thở, không hề
làm nũng, dù là lúc đói hay lúc đau, người lớn không hỏi, con bé sẽ
không nói. Anh vòng tay qua cái eo mũm mĩm của con bé, khẽ hỏi: “Cho chú ôm một chút, được không?”
Con bé không đáp nhưng lại vòng tay qua ôm lấy cổ anh, tốt bụng cho anh một cái ôm dịu dàng trước.
Anh tựa sát vào con bé, như thể muốn rót tất cả hơi ấm, tất cả sức
lực của mình vào nó: “Sau này phải nói chuyện với chú, có gì phải kể cho chú biết. Đói, muốn ăn gì, hay là đau chỗ nào đều phải nói cho chú.
Biết chưa?”
“Dạ.”
Bữa nay ba người cùng ăn cơm.
Tướng quân, Tiểu Sơn và Hủy.
Tiểu Sơn kể chuyện làm ăn thành công cho tướng quân nghe, tướng quân lại không hề vui vẻ, ăn rất ít.
Lúc Hủy được bảo mẫu đưa đi ngủ, con bé còn vẫy tay chào anh.
Tướng quân thấy con bé đi rồi mới nói, giọng buồn bã: “Tiền, vũ khí,
quân đội, địa bàn, ta có nhiều như thế, nhưng cẩn thận nghĩ lại, xung
quanh chỉ có hai người.”
“…”
“Nếu cậu là ta, cậu sẽ vui hay không vui?”
“Ngài là tướng quân, tôi là tôi tớ.”
“Tiểu Sơn, sau này cậu đừng nói những lời như thế này nữa, từ lâu ta đã coi cậu là con rồi.”
“…”
Người hầu bưng trà lên, nhấp một ngụm: “Nghe nói hôm nay cậu giết người ở thành Tây.”
“Chồng của cô gái đến từ Bắc Kinh. Bị chúng ta giam đã lâu, muốn trốn nhưng bị tôi bắt được.”
“Cô gái đó thì sao? Cậu giải quyết thế nào?”
“Ý của ngài là…?” Tiểu Sơn hỏi.
“Cậu hãy đi thương lượng, cố gắng thêm một chút. Ép cô ta ở lại, chúng ta sẽ cho cô ta đãi ngộ tốt nhất.”
“Tôi hiểu. Nhưng nếu…”
“Nếu cô ta không đồng ý, vậy thì…”
Tiểu Sơn quay đầu nhìn tướng quân, yên lặng chờ nhiệm vụ của mình.
“Cô ta tới nơi này, gặp cậu, gặp ta, cô ta đã biết quá nhiều chuyện, nếu cô ta không muốn ở lại, vậy cũng đừng để cô ta đi…”
Châu Tiểu Sơn hiểu, hai sự lựa chọn mà tướng quân Tra Tài cho Giai
Ninh thực ra đều có một mục đích, A hay B thì đều phải giữ mạng cô lại.
Tướng quân uống trà xong, chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, lúc sắp đi
dường như nhớ ra chuyện gì đó, quay đầu lại nói với anh: “Mạc Lị về rồi. Hoàn thành nhiệm vụ, nhưng bị thương, cậu có thể tới bệnh viện thăm con bé.”
Tiểu Sơn đứng bật dậy.
Tướng quân lắc đầu: “Tiểu Sơn, đến bao giờ tôi mới tìm được người môi giới như cậu nữa đây?”
Mạc Lị nằm trên giường bệnh, đắp một chiếc chăn.
Ánh trăng chiếu vào, gương mặt xinh đẹp trước kia của cô nay trắng bệch như tờ giấy, đôi mắt nhắm nghiền ngủ thiếp đi.
Tiểu Sơn bước vào phòng bệnh, ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường, cố
gắng đi thật khẽ, thế nhưng Mạc Lị vẫn tỉnh giấc, cô nhìn anh hồi lâu,
chừng như không tin vào mắt mình.
Anh vuốt tóc cô: “Mạc Lị, là anh đây.”
Cô vừa nhắm mắt lại nước mắt đã trào ra, nhưng không lau mà để mặc nó chảy qua hốc mắt dọc xuống bên tai.
“Nghe lời anh, Mạc Lị, sau này đừng nhận nhiệm vụ nữa, anh đi đâu em đi đấy, đừng hành động một mình.”
“Còn lâu.” Mạc Lị đáp, giọng nghẹn ngào nhưng rất kiên quyết: “Em
hoàn thành nhiệm vụ của mình rồi, em đã là một người môi giới giống như
anh.”
“Tại sao nhất định phải thế?”
“Bởi vì em muốn giống anh.”
Lúc nói chuyện với anh nước mắt cô vẫn rơi, thấm ướt cả một khoảng gối.
Anh không muốn cô khóc nữa, đành thôi giằng co, dém lại góc chăn cho cô: “Bị thương chỗ nào? Có nghiêm trọng không?”
Cô lắc đầu: “Không sao, vết thương nhỏ thôi.”
Anh thò tay vào trong chăn, “Vết thương thế nào? Mau để anh xem.”
“Không, không…”
“Mau cho anh xem…”
“Mạc Lị, tay em đâu?”
Cô đột nhiên không trốn tr ánh nữa, trợn mắt nhìn thẳng vào mặt anh,
để mặc anh từ từ lật chăn lên, Tiểu Sơn kinh ngạc nhìn cơ thể từng khỏe
mạnh của Mạc Lị phía dưới bị băng bó kín mít, mà đôi tay của cô, từ vai
xuống dưới không còn sót lại chút gì.
“Em phải hoàn thành nhiệm vụ. Em không thể bị bắt. Em phải quay về
gặp anh. Em ném bom giết một cao thủ, bồi thêm đôi tay của mình.”