Trong một tiệm phở bên đường sắp đóng cửa, bà chủ quán chần thịt bò
mỏng qua nước dùng mấy lượt cho chín, thịt nóng hôi hổi, thơm nức mũi.
Tiểu Sơn muốn mua mang đi, đứa con nhỏ của bà chủ cẩn thận đổ phở vào
một chiếc bát nhỏ rồi nói: “Đem về ăn mất ngon đấy, anh nên ăn ngay.”
Đó là một cô gái nhỏ đen đúa gầy guộc, đôi tay tuy mảnh khảnh nhưng
rất khỏe. Cô bé khoảng tầm mười hai, mười ba tuổi, đôi mắt sáng lấp
lánh.
Tiểu Sơn nhìn cô bé, lần đầu tiên anh gặp Mạc Lị, cô cũng trạc tuổi
này. Cô không có thân thích hay bạn bè, cứ lang thang ngoài đường, bị
đám tranh cướp địa bàn đánh cho thâm tím mình mẩy.
Tiểu Sơn cho cô một con dao găm, chỉ cho cô biết tim của con người
nằm ở đâu, lúc đâm phải chếch mũi dao lên trên, nhớ xoay một chút, ai
bắt nạt em thì đâm nát tim hắn ra. Ngay tối đó cô giết một thằng toan
làm nhục cô, tuy là lần đầu tiên giết người nhưng không hề run tay, còn
không biết chạy trốn, cứ thế bị giải tới đồn cảnh sát. Anh lén cứu cô
ra, sau đó cô cứ đi theo anh như vậy, lúc đó cô còn không có tên. Tháng
Ba, nơi đó nở đầy hoa nhài trắng, đóa hoa phất phơ giữa không trung rồi
bị gió thổi lên tóc cô. Anh bảo: “Vậy tên em sẽ là Mạc Lị.”
Tiểu Sơn lắc đầu, nhìn cô gái nhỏ trong tiệm: “Bạn của anh không ra ngoài ăn phở được, cho nên anh đi mua hộ cô ấy.”
Cô bé đưa một túi rau thơm cho anh: “Lúc ăn anh nhớ bỏ vào.”
Anh cầm lấy tô phở, khi lên tầng còn áp hai tay vào bát để giữ nhiệt.
Nhưng khi anh đi tới phòng bệnh của Mạc Lị, nơi đó đã vô cùng hỗn loạn.
Bác sĩ nói: “Bệnh nhân tự cắn đứt ống truyền dịch ở tĩnh mạch trên cổ.”
Mới mười phút trước, cô ngưng khóc, nói với anh rằng cô muốn ăn phở;
mười phút sau anh đứng ngoài phòng bệnh nhìn cơ thể cô co giật, mắt trợn tròn, máy móc bên cạnh vang lên âm thanh inh tai nhức óc, đường điện
tâm đồ thẳng tắp.
Bác sĩ dùng máy sốc điện cường độ cao áp lên tim, ép cô quay về.
Tiểu Sơn quay người lại, ngước lên như muốn xuyên thủng trần nhà nhìn thẳng lên trời xanh, nếu Mạc Lị không gặp anh thì sao? Nếu cô vẫn còn
là đứa bé lang thang ngoài đường thì sao? Làm gì cũng được, dù có là gái điếm thì cô cũng sẽ không thảm như ngày hôm nay, ít nhất cô vẫn còn
tay.
Bởi vì phát hiện kịp thời nên vẫn cứu được Mạc Lị, nhưng cô lại hôn
mê, cần cổ bị cắm nhiều ống hơn cả lúc trước, bác sĩ đề phòng cô tự sát
lần nữa nên dùng dụng cụ cố định đầu khiến cô không thể cử động.
Tiểu Sơn ngồi trên chiếc sofa bên cạnh chợp mắt một lát, giấc mơ vừa
ập đến anh đã ép mình dậy nhưng cũng đủ nhớ hình ảnh duy nhất trong giấc mơ đó: Giai Ninh nằm trên giường, xung quanh cắm đầy ống dẫn.
Anh nhảy dựng lên, vội vàng chạy xuống tầng, chiếc xe phóng như bay
trong màn đêm, cuối cùng cũng về đến nhà, anh đi qua sân giữa tới trước
phòng Giai Ninh, thở hổn hển.
Nhưng nơi đó vẫn hắt ra ánh đèn dịu dàng, cô vẫn còn ở đó, anh thở
phào nhẹ nhõm, khẽ đẩy cửa vào. Giai Ninh đang ngủ trên giường, hàng mi
rợp bóng lên gương mặt xinh đẹp, anh ngồi xuống chiếc ghế cạnh giường,
tiến sát lại cẩn thận nhìn kỹ gương mặt này, vươn tay chạm vào bờ mi của cô. Cô tỉnh giấc, lẳng lặng nhìn anh.
“Người mua hồi âm rồi.”
“…”
“Vật liệu A, bọn họ đã nghiệm thu xong.”
“Có phải tôi sắp được thả không?”
“Người em từng gặp ấy, ông ấy muốn em ở lại, làm việc cho ông ấy.”
“Tôi có sự lựa chọn không?”
“…”
“Xin cậu hãy thả chồng tôi đi.”
“Em đồng ý ở lại đây?”
“Tôi đồng ý chết ở đây. Đã đồng ý từ lâu rồi.”
Giai Ninh khóc nhưng biểu cảm vẫn rất bình thản.
Tiểu Sơn không nhìn nổi, anh cúi đầu, áp trán lên môi cô, giọng khẽ khàng như đang thở dài: “Giai Ninh, Giai Ninh…”
Sáng sớm Tiểu Sơn nhận được điện thoại từ một số lạ, gọi tới lần thứ ba anh mới nghe.
“Tôi còn tưởng cậu vẫn dậy sớm như xưa.”
Giọng nói này tuy xa cách lâu năm nhưng anh vẫn nhận ra.
“Châu Tiểu Sơn, mười giờ sáng hôm nay tới khách sạn Đô ở thành Tây gặp tôi.”
“Tôi không có gì để nói với cậu.”
“Tôi thấy chúng ta có đề tài chung đấy chứ. Ví dụ như trường quốc tế
của chúng ta, Hương Lan, bức thư cuối cùng của cô ấy, và cả cô con gái
ruột tôi nuôi hộ cậu ba năm nữa…”
“Cậu đợi tôi, Nguyễn Văn Chiêu.”
Nguyễn Văn Chiêu ngồi đó, hếch mặt nhìn anh: “Lâu rồi mới gặp, Châu Tiểu Sơn.” Sau đó gã đeo mặt nạ dưỡng khí hít vào một hơi.
Tiểu Sơn không nói gì, lẳng lặng quan sát người này.
Thực ra bọn họ đều còn trẻ.
Nguyễn Văn Chiêu trong ấn tượng của anh là con nhà thế gia, nho nhã
lịch thiệp, đeo kính gọng vàng nhưng vẫn không mất nhuệ khí, cực kỳ thận trọng bày ra trăm phương ngàn kế hòng chiếm lấy tình yêu của một cô
gái.
Lúc gã cưới Hương Lan, Tiểu Sơn đang ở Scotland đánh cắp một bức danh họa, nơi đó vừa ẩm vừa lạnh, anh nhìn thấy ảnh của bọn họ trên mạng,
ánh nắng rất đẹp, họ cũng rất đẹp đôi.
Mới chỉ ba năm mà thôi.
Người này lại xuất hiện, nhưng già yếu, thiếu sức sống, y hệt người mắc bệnh nan y.
“Cậu lặn lội từ phương xa tới tận chỗ của tướng quân Tra Tài chỉ để chào hỏi tôi?”
“Mấy năm không gặp, thủ đoạn của cậu vẫn lợi hại như xưa, giết được
cả cao thủ dưới trướng tôi, còn đưa cả con bé về nữa.” Nói xong gã tiếp
tục hít dưỡng khí.
Tiểu Sơn không đáp, cao thủ của gã chẳng lẽ là người bị Giai Ninh
chém vào cổ? Nếu nói cho gã biết kẻ đó bị một cô gái kết liễu thì không
biết gã có đi khỏi đây luôn không?
“Đương nhiên tôi có chuyện tìm cậu…” Nguyễn Văn Chiêu nhìn Tiểu Sơn,
vẫy tay về phía sau, tùy tùng của gã đi ra từ một chiếc bàn khác, đặt
một phong thư vào tay gã.
Họ Nguyễn đặt phong thư lên bàn: “Đây là bức thư cuối cùng của Hương
Lan, cậu là chuyên gia, có phải hàng giả không chắc nhìn một cái là biết ngay.”
Tiểu Sơn nhìn phong thư, phong thư màu dầu vàng, dấu niêm phong đỏ đã bịỡ ra.
“Tất nhiên là tôi đọc rồi.” Họ Nguyễn lại hít vài hơi dưỡng khí, “Cô
ấy muốn gửi đi, tôi bèn lấy về, chưa kịp nổi giận thì cô ấy đã đi rồi.”
Cuối cùng Tiểu Sơn cũng mở miệng, nhưng giọng lại khản đặc: “Đi thế nào? Có đau đớn không?”
“Thắt cổ trong phòng vệ sinh, dùng chính tất chân của mình. Hủy đợi
cô ấy ở bên ngoài. Lúc chúng tôi phát hiện, liền đưa cô ấy ra nhưng
không cho con bé biết. Vì thế Hủy luôn ở ngoài phòng vệ sinh đợi mẹ.” Họ Nguyễn nói tới đây lại hít dưỡng khí, nhưng đột nhiên bị sặc, sau đó
bắt đầu ho sù sụ, người run lên bần bật.
Tiểu Sơn nhìn qua tấm cửa sổ sát đất của khách sạn, dưới bóng cây
thấp thoáng có thể trông thấy giáo đường nóc đỏ xa xa. Thời Pháp thuộc,
cây cối sinh trưởng bao năm được đem dùng để xây nên giáo đường đó, thần thánh còn ngụ lại nơi này, bọn họ đã gặp từng người sống, họ có nhớ cô
ấy không? Đẹp như thế, dịu dàng như thế, yêu cuồng dại như thế.
Anh biết cô có rất nhiều nỗi khổ, nhưng sao lại không thể tiếp tục nhẫn nhịn, sao cô có thể bỏ Hủy lại ra đi một mình?
“Tôi cảm thấy mình mới là người bị đối xử bất công.” Cuối cùng họ
Nguyễn cũng dứt cơn ho, “Vì sao tôi lại yêu phải một người con gái không thèm để ý đến mình? Vỉ sao cô ấy lại có con của cậu? Vì sao chỉ cần
nhìn gương mặt của đứa bé kia, một nghìn người ai cũng có thể nhận ra đó là con gái cậu, khiến tôi ngay cả cơ hội giả như không biết cũng không
có? Vì sao rõ ràng người cô ấy hận là cha mình mà cuối cùng lại chết
trong tay tôi?”
Châu Tiểu Sơn ngẩng đầu nhìn gã.
Họ Nguyễn mỉm cười, đưa phong thư trên bàn cho anh, “Cậu hãy đọc kỹ
lá thư này đi.” Nói đoạn gã đứng dậy, tùy tùng chạy lên dìu rồi đẩy bình dưỡng khí cho gã, Nguyễn Văn Chiêu hít thật sâu, mặt trên của chiếc mặt nạ dưỡng khí phủ một lớp sương. Gã đi tập tễnh, quay lưng về phía Tiểu
Sơn, chầm chậm bỏ đi, anh nghe thấy tiếng gã lẩm bẩm: “Cậu đoán xem, hai chúng ta, ai gặp Hương Lan trước?”
Không biết qua bao lâu.
Tiểu Sơn bỗng tỉnh lại từ trong hồi ức, anh cầm bức thư lên, từ từ mở ra, lẳng lặng đọc.
Áp suất không khí đột ngột giảm xuống, dấu hiệu như sắp có bão táp.
z
Mưa xối xả suốt cả ngày cho đến tận đêm.
Ăn cơm tối xong, Hủy học đàn piano với cô giáo. Con bé vẫn đang trong giai đoạn học cơ bản, bàn tay nhỏ bé không nhấn nổi vài phím, ngay cả
tiếng đàn cũng chỉ là vài giai điệu cơ bản.
Học đàn xong, con bé sang thư phòng chúc ông ngoại ngủ ngon.
Tướng quân vẫy tay: “Hủy, con lại đây.”
Hủy bước qua, tướng quân ôm con bé lên đùi: “Hôm nay mưa to nhỉ?”
Con bé gật đầu.
“Mùa mưa sắp tới rồi. Đâu đâu cũng sẽ ngập nước. Ông ngoại đưa con đi du lịch nhé?”
Hủy chọc chọc vào chuỗi tràng hạt trên tay ông: “Dạ, đi đâu ạ?”
“Nước ngoài. Nơi nói tiếng Anh của con. Nơi này có mưa, nơi đó có nắng. Nơi này là ban ngày, nơi đó là ban đêm.”
“Dạ.”
“Ngoan, con đi ngủ đi. Chúng ta sẽ đi nhanh thôi.”
Vì thế, giữa đêm khuya bị người khác gọi dậy, con bé cũng không hề
cảm thấy ngạc nhiên, nếu nơi đó giờ là ban ngày thì có lẽ nên dậy đi
chơi rồi, con bé dụi mắt nhìn người trước mặt. Gương mặt này gần đây rất thân quen, rất đẹp, rất phúc hậu, người ấy mua bánh nhân xoài và cả lá
trà chữa đau răng cho bé nữa.
“Phải đi rồi ạ?” Hủy hỏi.
Tiểu Sơn nhìn con bé: “Ừ, đi với chú.”
“Chú đã gọi ông ngoại chưa?”
“Chúng ta đi trước.”
Con bé được bế lên rồi đặt vào trong một kiện hàng, tuy hơi nóng
nhưng bên trên có lỗ thông khí, vẫn thở được bình thường. Nó cảm thấy
mình được người này cõng trên lưng, bọn họ nhanh chóng rời đi, không có
lấy một tiếng động. Con bé áp chặt vào lưng người đó, trong bóng tối nó
cảm thấy người đó chạy nhanh như bay, vượt tường, khi thì ẩn náu, khi
thì chờ đợi. Con bé nghe thấy tiếng động, là tiếng mưa, tiếng tim đập
thình thịch của người đó, ổn định mà vững chãi. Nhịp đập này, hơi thở
này, cảm giác bị giấu sau người này, cảm nhận vô thức về tình phụ tử
này, vượt qua rào cản về thời gian, vượt qua sự bỡ ngỡ và xấu hổ khiến
sự tin tưởng và an tâm trước nay chưa từng có nảy sinh trong tâm hồn non nớt của con bé. Nó cắn ngón cái.
Không biết bao lâu đã trôi qua, Hủy mới được đặt xuống, lúc kiện hàng được mở ra thì con bé đã ngồi trong xe, anh lấy khăn ướt lau mồ hôi
dính trên trán và lưng nó rồi khẽ hỏi: “Cháu có ổn không? Có thấy khó
chịu chỗ nào không?”
Hủy lắc đầu.
“Vậy được, trước khi đi chúng ta phải đón thêm một người nữa.”
Lúc anh đẩy cửa vào, vẻ mặt rất khác xưa.
Cô đưa lưng về phía anh, cả hai người cùng nhìn nhau qua tấm gương.
Tiểu Sơn mặc chiếc áo mưa đi đêm, ngọn tóc thấm ướt, gương mặt được
chiếc áo màu đen tôn lên càng thêm trắng, đôi mắt đen sáng. Màu sắc ấy,
đẹp mà tàn nhẫn, thu hút để rồi cuối cùng nuốt trọn đối phương.
Giai Ninh thở dài, trước đó cô đã trang điểm, giờ tô thêm ít son.
Hôm nay đi tới bước này, ngoài bản thân ra cô không thế oán hận ai.
Nhưng cô lại biết rõ rằng, dù có được quay trở về quá khứ thì cô, Giai
Ninh, gặp Châu Tiểu Sơn, vẫn sẽ làm như thế.
Vì thế, người sai không phải là anh, đó chỉ là nhiệm vụ mà thôi.
Cô được đào tạo, chế tạo vật liệu; anh sinh ở đây, tuân lệnh đi cướp bóc.
Nhưng người này cũng có nỗi khổ, chỉ có điều anh không chịu nói ra, để nó lở loét thối rữa trong trái tim trẻ tuổi.
Cô hiểu, vì vậy có thể thông cảm.
Cô nói với anh, nhưng không ngẩng đầu lên: “Tôi không thể làm việc
cho các người, khỏi phải bàn cãi gì thêm nữa. Cái mạng này, các người
muốn lấy thì cứ lấy. Nhưng Châu Tiểu Sơn, coi như tôi cầu xin cậu. Xin
cậu nhất định phải thả chồng tôi đi.”
Nói đến đây Giai Ninh không giữ nổi bình tĩnh nữa, nước mắt tuôn rơi, cô dùng mu bàn tay gạt đi.
Ai chẳng sợ chết, sự thỏa hiệp này của cô đã làm vừa lòng nhiều người nhất rồi.
Tiểu Sơn bước qua, túm lấy tay cô, nhìn xuống đôi mắt ngập nước của
cô: “Được, Giai Ninh, đúng như em muốn, giờ chúng ta lên đường luôn.”
Giai Ninh đã ôm tâm lý nhất định phải chết lại bị Châu Tiểu Sơn nhét vào xe, cô nhận ra ở vị trí phụ lái là một người quen.
Con bé quay đầu nhìn, cũng nhận ra cô, vẫy tay nói: “Chào cô.”
Tiểu Sơn không nói gì nữa, lái xe nhanh như bay.
Xe phóng vùn vụt trên đường núi, qua màn mưa, Giai Ninh cẩn thận quan sát, hình như là con đường lúc đến đây. Lúc đó gặp nhau mắt đỏ thành
vằn, bọn họ giằng qua xô lại, xe lao xuống khe núi, dao của cô đâm vào
người mình. Nghĩ tới đây, vết thương dưới sườn như lại nhói đau.
Châu Tiểu Sơn muốn làm gì?
Cô dè dặt phỏng đoán, chẳng nhẽ anh đã chịu thả cô đi rồi?
Giai Ninh nhìn vào mắt anh trong gương chiếu hậu, anh vẫn đang chú
tâm phóng hết tốc độ tiến về phía trước, cuối cùng, nhận ra ánh mắt của
cô, anh mới hơi nhếch mắt lên.
Cô đã từng thấy sự giả tạo của anh, đã quen với sự điềm tĩnh của anh, đã từng trải qua sự cuồng nhiệt cùng anh, đã từng thấy anh tàn nhẫn,
cũng được chứng kiến anh rơi nước mắt, thế nhưng, rất lâu sau này, khi
đã trở về Bắc Kinh, nhớ lại con người này, cô chỉ cảm thấy trong đêm mưa ấy, thứ cô nhìn thấy qua gương chiếu hậu trên chiếc xe phóng nhanh như
bay mới là vẻ mặt thật của anh, ánh mắt ấy, có lời nhưng không nói; tình cảm ấy, được phản chiếu qua tấm gương.
Chiếc xe đi qua thành Tây, dừng lại ở bến tàu ven sông Mê Kông, chạy
thẳng tới chỗ tàu cập bến, ở đó có một chiếc tàu treo cờ Mỹ đang đậu.
Tiểu Sơn phanh gấp, cuối cùng cũng cất lời: “Lên chiếc thuyền tới
Hồng Kông kia đi, thuyền sẽ xuất phát ngay. Chỉ mất mấy tiếng là tới
Quảng Châu thôi.”
Giai Ninh không hề nhúc nhích, tình huống bất ngờ này khiến cô vô cùng hoảng hốt, không thể phản ứng.
Tiểu Sơn xuống xe, mở cửa bên phía cô ra: “Đi đi, Giai Ninh, không có nhiều thời gian đâu.”
Thấy cô vẫn bất động, anh vươn tay túm cô ra: “Người đàn ông của em
đang ở trên đó đợi em đấy, anh thả hai người, về Bắc Kinh đi.”
Nghe vậy Giai Ninh bèn nhảy xuống xe theo bản năng, Tần Bân cũng ở
trên con thuyền đó ư? Tần Bân ở trên con thuyền đó! Cô không màng sống
chết, đánh cuộc tới tận đây, chỉ để tìm anh, cứu anh về, giờ cô đã biết
bọn họ gần trong gang tấc, anh ở ngay trên con thuyền này, bọn họ có thể cùng về nhà.
Cô nên vui mới phải chứ?
Thế nhưng thứ gì đã chôn chặt chân cô, khiến cô vốn dĩ nên chạy qua đó lập tức, lại không nhúc nhích được?
Cô nhìn anh qua làn mưa xối xả, nước mưa chảy thành từng dòng trên
mặt họ, dáng vẻ của anh nhòa đi ngay trước mắt cô, cô không thể nhìn rõ.
Cô vươn tay ra muốn chạm vào mặt anh, chắc chắn rằng anh vẫn đang sống, ai ngờ lại chạm vào một khoảng hư vô.
Tiểu Sơn né tay Giai Ninh, khởi động chiếc xe Jeep, ôm Hủy ra bên
ngoài, nhét vào lòng cô: “Đứa trẻ này do em cứu, em hãy mang nó đi đi.”
Cơ thể nhỏ bé mềm mại nằm trong lòng cô bỗng trở thành nguồn suối ấm
áp, Giai Ninh dùng thân mình bảo vệ cho con bé: “Đây là… của cậu?”
“Không là gì hết.” Tiểu Sơn nói, “Bắt nhầm nhưng không đưa về được,
em dẫn con bé đi đi. Cứ đưa tới cô nhi viện, không cần quá tốn công.”
Họ giống nhau đến vậy, cô nhìn là đoán ra, nhưng anh nhất định sẽ
không nói cho cô. Đã nợ quá nhiều, làm sao có thể thêm một món nữa? Cô
đưa con anh đi, rồi về sau thế nào cũng được, đều tốt hơn ở lại nơi này.
Giai Ninh ôm chặt đứa bé vào lòng.
Tiểu Sơn lấy áo mưa che cho họ.
Tiếng còi báo hiệu thuyền nhổ neo vang lên, Tiểu Sơn đẩy vai Giai
Ninh: “Đi đi, đến lúc lên thuyền rồi. Anh ta đợi em ở trên đó.”
Phải rồi, Tần Bân vẫn đang ở đó đợi cô, lên thuyền rồi thì có thể rời xa nơi này, quay về thế giới thực sự thuộc về cô.
Giai Ninh bị Tiểu Sơn đẩy lên phía trước, lúc cô sắp lên boong tàu,
anh bỗng hỏi: “Cô Cừu, chuyện đã tới nước này rồi, cô có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc…”
Cô quay đầu nhìn anh.
“Cách chế tạo vật liệu A cô đưa có phải là thật không?”
Cô nhìn anh, không lộ ra vẻ gì, “Trong môi trường bình thường thì nó
là một vật liệu rất tốt, có thể dùng để chế tạo ô tô, thế nhưng giá
thành sản xuất quá cao, không có giá trị thực tế. Nếu phóng vào vũ trụ,
khi xoay tròn với tốc độ cao, nó sẽ giống hệt như vỏ đường bên ngoài
viên thuốc, vỡ nát…”
Cô còn chưa nói xong, anh đã cười: “Phải rồi, em quả là chuyên gia.”
Tiếng còi thúc giục lại vang lên, khi cô sắp lên tàu, anh vỗ vai cô: “Cô Cừu, trước kia mạo phạm rồi.”
Chân cô cứng lại, nhưng cô không thể quay đầu.
Giây phút ấy Giai Ninh như trải nghiệm lại tất cả những gì đã xảy ra. Cuộc gặp gỡ bất ngờ giữa hai người họ, mưu bày kế tính, tranh đấu lục
đục, một mất một còn, còn cả sự ham muốn cơ thể đối phương, tình ý dịu
dàng như nước… Người cô run bần bật trong mưa lạnh, chỉ đành mau chóng
ôm lấy Hủy.
Phía trên có người đưa tay đỡ cô lên tàu, Giai Ninh vừa ngẩng đầu
lên, quả nhiên thấy Tần Bân, cô muốn nói gì đó vì sự trùng phùng sau bao khổ đau, nhưng lại không thể, cô không khống chế nổi cơ thể và suy nghĩ của mình nữa.
Cô một tay ôm Hủy, một tay nắm lấy tay Tần Bân, vừa nhảy một bước
mạnh lên tàu thì đột nhiên bị trượt chân, vấp vào sợi dây thừng, Tần Bân ôm lấy đứa bé, còn cô đập mạnh xuống sàn.
Tần Bân vội vàng đỡ Giai Ninh dậy đi vào trong khoang thuyền, vết
thương cũ của cô bị động phải, vết thương vốn đã khép miệng nay lại rách toạc ra, máu thấm ướt quần áo.
“Giai Ninh, em sao vậy? Bị thương chỗ nào? Có đau không?”
“Đau.” Giai Ninh nói, cuối cùng cũng tìm được lý do hợp lý cho nước
mắt của mình, cô khóc, nước mắt không thể kìm nén trào ra: “Đau chết mất thôi. Tần Bân, anh đi tìm hộ em ít băng gạc về đây được không?”
Nghe vậy Tần Bân vội vàng đi tìm ngườinhà thuyền.
Giai Ninh ôm lấy đứa bé, lảo đảo bước tới bên cửa sổ.
Châu Tiểu Sơn đã không còn ở đó nữa. Xe cũng đi rồi.
Trước giờ đều như thế.
Đến không chào, đi không từ biệt.
Thế nhưng từ biệt thế nào?
Hẹn gặp lại.
Gặp lại làm sao được?
Giai Ninh đặt hai tay lên vai Hủy, nhìn gương mặt giống Tiểu Sơn như
tạc của con bé, ngay cả đứa con ruột anh cũng giao cho cô, vậy chứng tỏ
đến bản thân, anh cũng không cần nữa.
Hủy thấy cô khóc nức nở như thế bèn vươn tay ra lau nước mắt cho cô.
Cô nắm lấy bàn tay nhỏ bé ấy, giọng run run: “Người đó, người đưa chúng ta đến, chú ấy là ai, cháu biết không?”
“Chú ấy rất tốt bụng.”
“Cháu phải nhớ kỹ chú ấy, chú ấy là cha cháu.”
“…”
Nước mắt bắt đầu ứa ra trên mi đứa bé, chỉ lát sau đã rơi xuống thành từng giọt.
Cô ôm con bé vào lòng, áp cả người vào người con bé: “Đừng khóc, sau này chúng ta sẽ sống với phau. Sau này, cô là mẹ cháu.”
Giai Ninh ngồi trên chiếc thuyền đêm, sắc trời dần sáng, thấy được cả cảng Quảng Châu.
Cùng lúc đó, Châu Tiểu Sơn lái xe suốt đêm đã về tới thành Tra Tài.
Mạc Lị vẫn hôn mê nằm trên giường bệnh.
Tiểu Sơn úp cái gối trắng muốt lên mặt cô, nhìn đường đồ thị trên máy dần thẳng lại.
“Mạc Lị, em gái thân yêu của anh. Chúng ta không thể sống như thế này được.”
Trời mưa rả rích hai ngày. Mùa mưa ở Đông Nam Á đến rồi.
Trong gian phòng bệnh ấy, anh bỗng ngửi thấy hương hoa nhài.