Động Cơ Tàn Khốc

Chương 3: Chương 3




Cai thuốc hai tháng, Giai Ninh bắt đầu hút lại. Bật lửa, châm điếu, chậm rãi hít một hơi, nicotin ùa vào chào hỏi khí quản trong lồng ngực, cô chợt thấy cực kỳ khoan khoái. Một tay cầm điếu thuốc, tay kia ấn phím tra tài liệu, đó là trạng thái lý tưởng nhất của Giai Ninh.

Tần Bân ngồi bên kia cười vui vẻ: “Sớm biết thế này còn cai làm gì? Trước nay anh chưa bao giờ tự làm khổ mình.”

“Anh nói đúng, rất đúng.” Cô trỏ trỏ tay vào anh.

Tần Bân bảo: “Anh muốn mời Châu Tiểu Sơn ăn cơm.”

“Hả? Tại sao?”

Anh nhìn cô: “Em quên rồi à? Cậu ta đã cứu anh.”

Cô ngẫm lại: “Không cần thiết.”

“Ý em là cậu ta không cần thiết phải cứu anh hay là bọn anh không cần thiết phải ăn cơm với nhau?”

“Đại phóng viên à, ngài đừng đấu võ mồm với em nữa, anh muốn mời thì cứ mời, em không đi được đâu, em bận lắm. Hơn nữa, em không muốn ăn cơm với học viên.”

“Em vốn rất tốt với học viên cơ mà, lòi cái tật xấu này ra từ khi nào thế?”

Cô không nói gì, chuyên chú lên mạng.

Lần trước về Mỹ gặp lại bạn cũ, hai cô vẫn còn độc thân, lần sau gọi, cô bạn kia đã nói muốn kết hôn với một người nước ngoài. Giai Ninh kinh ngạc hỏi: “Sao lại quyết định như thế? Người đó là mới quen hay quen lâu rồi?”

Cô bạn ở bên kia đại dương nói: “Quen lâu rồi, trước kia chưa từng nghĩ có thể kết hôn, nhưng cuối cùng cũng quyết định.”

“Chất xúc tác là gì?”

Cô bạn cười rộ lên: “Giai Ninh, nói nữa thì phải trách cậu đấy.”

“Tớ?”

“Có nhớ lần tụ họp trước không? Chính là lần ở nhà hàng Vân Nam đấy, được nửa bữa thì cậu chuồn mất, bỏ bọn tớ lại.”

Cô ấp úng không trả lời được, đương nhiên là cô nhớ rõ lần đó, cô gặp Tiểu Sơn bỏ học đã lâu đang làm việc ở đấy, lòng đầy căm phẫn đứng trong đại sảnh lý luận với quản lý, thu hút vô số ánh mắt quần chúng, sau đó Tiểu Sơn lấy áo bọc cô vào rồi đưa về nhà, tiếp đó anh giẫm nát điếu thuốc của cô xuống đất.

Cô bạn muốn thổ lộ hết, không nhắc tới sự thất lễ của cô nữa, tiếp tục nói:

“Lúc đi cậu hỏi bọn tớ, yêu là gì, cậu còn nhớ không?”

“Nhớ, rượu vào lời ra ấy mà.” Giai Ninh đáp, “Nhục quá đi.”

“Bọn tớ thảo luận rất lâu mà vẫn không có kết quả, đến lúc ngồi trên máy bay tớ vẫn nghĩ mãi. Đang đi bỗng dưng gặp sự cố, túi dưỡng khí rơi xuống, khi đó tớ chợt nhớ tới anh ấy, tớ từng thấy anh ấy ở cùng một người con gái khác, tớ thấy đau…”

“…”

“Mạng tớ coi như lớn, máy bay tiếp đất ở Hawaii, bọn tớ đổi máy bay quay về Los Angeles thì đã là hai ngày sau rồi. Anh ấy luôn đứng ở sân bay chờ tớ.” Cô dừng một lát. “Giai Ninh, cậu biết không, anh chàng ngoại quốc đó mấy ngày liền không rửa mặt chải đầu, trông thật vô cùng xơ xác, tiều tụy. Vừa xuống máy bay, tớ hỏi ngay, Jason, sao anh lại thành ra thế này? Anh ấy trả lời, em không trở về được, anh chỉ cảm thấy rất đau, làm gì còn thời gian sửa sang sắc đẹp nữa?”

Giai Ninh nghe xong, hồi lâu mới nói: “Sau đó quyết định kết hôn luôn hả?”

“Ừ. Đi được đến lúc nào thì cứ đi đến lúc đó thôi, bắt đầu từ giờ phút này, mãi không lìa xa.”

“Hôn lễ tổ chức ở đâu?”

“Bên này. Tớ không về, bọn cậu chúc phúc cho tớ là được rồi.”

Cô cười rộ lên: “Vậy mình tiết kiệm được ối tiền.”

“Được lắm, Giai Ninh.” Cô bạn cũng cười, “Cậu và Tần Bân, tớ cũng chỉ chúc phúc thôi nhé.”

Lúc tắm, Giai Ninh gỡ từng lớp băng gạc ra, vết thương đã khá tốt rồi, chỉ còn vài nơi đỏ lên, lộ ra lớp da non, không động vào thì chắc không cảm thấy đây là vết thương. Cô đưa tay xuống vòi nước, nước vừa bắn vào, vết thương chợt nhói đau, cô khẽ run lên, không cử động nữa. Cảm giác đau nhức từng chút lan vào trong lòng bàn tay.

Cô gạt hơi nước, nhìn mình trong gương: làn da trắng mịn, hơi gầy, ngực không lớn nhưng lại rất đẹp, tròn trịa căng tràn, cô đưa tay lên đụng một cái, không có cảm giác gì.

Giai Ninh đẩy hé cửa, nói với ra ngoài: “Tần Bân, anh khỏe lại chưa? Kỳ lưng thì anh có làm được không?”

Một lát sau mới nghe tiếng Tần Bân ở bên ngoài đáp lại: “Cô Cừu à, kỳ lưng thì lúc nào cũng được; còn về vấn đề có làm được không, em yêu, ngày mai anh đi mua một ít sâm, có lẽ chúng ta sẽ biết ngay thôi.”

Cô bật cười: “Thôi được rồi, anh xem tivi đi.”

Giai Ninh tắm xong đi ra mới nhận thấy trong phòng quá lạnh, cô bèn ra ban công đóng cửa sổ lại, miệng lầm bầm: “Thật là, năm nay sao lạnh sớm thế.”

Tần Bân nói: “Điện thoại của em vang hai lần đấy.”

“Ai thế?”

“Không biết, anh không xem.”

Cô tự mình cầm lên xem, có hai cuộc gọi nhỡ, số máy khiến cô căng thẳng.

Bàn tay đang lau tóc cũng dừng lại, cô đi qua đi lại hai vòng. Có nên gọi lại không?

Đang do dự, màn hình lại sáng lên, cô nhìn thật lâu rồi mới dám nhận, bất giác mở cửa trốn ra ban công, giọng lộ vẻ mất kiên nhẫn: “Cậu có chuyện gì không? Muộn lắm rồi đấy.”

Ở đầu dây bên kia, anh đờ ra: “Không có chuyện gì.”

“Vậy sao lại gọi?”

“…”

“Cậu cho rằng tôi có thời gian nói chuyện phiếm sao? Cậu tưởng rằng tôi đồng ý tham gia cuộc chơi với cậu sao? Hay cậu xem tôi là bạn học nữ cùng lớp? Cậu biết cậu đẹp trai, cậu biết cậu luôn đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi đúng không? Rốt cuộc cậu xem tôi là gì?”

Anh không nói gì.

“Cậu biết tôi không muốn gặp cậu, nhưng còn điều này cậu đã biết chưa, thực ra tôi còn cực kỳ ghét cậu nữa.” Gió đêm lạnh buốt, Giai Ninh cảm thấy mình đang tức giận không lý do mà không biết trút vào đâu, giọng cô như thét lên trong điện thoại: “Tôi đang nói với cậu đấy, cậu có nghe không?”

“Có.”

“Cậu…”

Anh không tắt máy, lẳng lặng để cô trút giận.

“Nói đi, Châu Tiểu Sơn, cậu nói đi.”

Tiếng anh vọng từ bên kia đến, rõ ràng, rành mạch: “Em cứ nói đi, thế này còn tốt hơn là không nói gì với tôi.”

“…”

“Tôi muốn gặp em.”

Cô lập tức tắt điện thoại.

Đứng ở ban công một lúc để ổn định lại tâm trạng, Giai Ninh mới dám vào phòng.

Đang xem thời sự lúc chín giờ, Tần Bân quay ra hỏi: “Ai đấy? Anh nghe thấy tiếng em tranh cãi”

“Bọn họ… không cất kỹ dụng cụ thí nghiệm.” Giai Ninh nghe giọng mình nói càng lúc càng chậm: “Để em đi…”

Anh quay đầu lại nhìn cô: “Muộn lắm rồi.”

Cô nhìn anh, cảm thấy mình đang dần không kiểm soát được nữa. Trên phim, phụ nữ nói dối mặt không đổi sắc tim không loạn nhịp kia mà, cô từ từ trấn tĩnh đáp: “Em phải đi.”

Tần Bân nói: “Buổi tối lạnh đấy, em mặc thêm áo vào.”

Sai lầm trí mạng, dục vọng nhất thời.

Trong bóng đêm cô lái xe xuyên qua thành phố, xuyên qua khuôn viên trường, đi vào phòng anh. Cửa khép, cô nhẹ nhàng đẩy ra, bên trong không có một ai.

Lần trước đến đây còn có một cô gái đang ngồi bên trong, lúc ấy cô cũng thấy có chút căng thẳng, không cẩn thận xem xét, bây giờ nhìn kỹ lại, căn phòng này cũng mộc mạc giống như chủ nhân của nó, chỉ có giá sách và cây xương rồng bên cửa sổ là vật trang trí ở đây.

Cô ngồi xuống, theo thói quen sờ túi tìm thuốc.

Bỗng anh ôm chặt cô từ phía sau, vùi mặt vào mái tóc ẩm ẩm của cô.

Tiếng cửa phòng khép lại, đèn vụt tắt, cô thấy trong tim mình giờ phút này dường như có vài thứ đang đổ sụp xuống

Anh xoay cô lại đối diện với mình, trong bóng đêm, dưới ánh trăng, cô ở ngoài sáng, anh ở trong tối, mặt anh như băng đá, trong mắt có vô số những ngọn lửa nhỏ đang rực cháy, dục vọng âm thầm thiêu đốt, càng lúc càng mãnh liệt.

Tay và môi anh phủ lên người cô, răng kéo áo mở cúc ra, tiến nhanh tới da thịt trước ngực cô, há miệng ngậm đầu vú, lúc mới bắt đầu tuồng như rất kiên nhẫn liếm rồi mút, sau đó đột nhiên cắn hút vào trong khoang miệng.

Cô hít vào một hơi, khẽ ngả người về phía sau, anh đang vùi đầu trước ngực cô liền ngẩng phắt đầu lên, vươn tay ra áp lấy mặt cô, ép cô nhìn thẳng vào mình: “Cừu Giai Ninh, em muốn trốn? Em muốn trốn đi đâu?”

Tiểu Sơn ôm cô đang ngồi cuối bàn lên, đặt xuống giường, cởi tất cả chỗ quần áo còn sót lại của cô xuống, cô trần trụi nằm trên giường, giãy giụa muốn khép hai chân lại bị anh đè chặt, tay anh đặt ở nụ hoa của cô, một ngón tay tiến vào, dịu dàng vuốt ve, linh hoạt quấy nhiễu, dục vọng của cô giống như chất dịch không thể khống chế chảy ra, cô muốn ngồi dậy đẩy ngón tay ác độc của anh ra, nhưng hoàn toàn bất lực, cánh tay gầy nhưng cứng rắn chắc khỏe của anh cố chấp chiếm giữ trung tâm sinh mệnh của cô.

Cô ngồi dậy trên tay anh, đau đớn, hỗn loạn, nắm lấy vai anh, ánh mắt mông lung, ngửa đầu nhìn, Cừu Giai Ninh trước nay luôn cao cao tại thượng giờ đây lại có chút đáng thương, âm thanh phát ra đứt quãng dường như đang mất dần ý thức, vừa muốn cự tuyệt, lại khát khao cái gì đó.

Biểu cảm, giọng nói của anh vẫn bình tĩnh như thường, khi chóp mũi hai người chạm nhau, anh khẽ hỏi: “Tôi là ai?”

“…”

“Không được lắc đầu, không được giãy giụa, không được nói dối, trả lời đi, tôi là ai?” Ngón tay anh tăng tốc, chạm tới điểm mẫn cảm trong cơ thể cô, cô hét lên một tiếng, hơi nhảy lên khỏi tay anh, rồi lại bất lực ngồi xuống, đau đớn và khoái cảm đồng thời tăng lên.

“…”

“Tôi muốn em nói.” Tay kia của anh ôm chặt lấy eo cô, khiến cô không còn chỗ trốn.

“Châu – Tiểu – Sơn.”

Cả bàn tay anh đè lên nụ hoa của cô, ngón tay nháy mắt đã thâm nhập tận nơi sâu nhất, Giai Ninh chỉ cảm thấy giây phút này có tia chớp xuyên qua người, chạy dọc từ chân lên đầu, từ đùi xuống hai chân, men theo từng thớ thịt quấn quanh thân thể, thiêu đốt run rẩy, vọt tới đỉnh điểm, đi tới vô hạn.

Hoặc là xuống địa ngục, hoặc là lên thiên đường.

Cô thở hổn hển, mất hết sức lực, gục đầu lên vai Tiểu Sơn, anh chỉ dùng một bàn tay đã ép kẻ luôn ra vẻ đạo mạo như cô phải lộ nguyên hình.

Cô nhìn anh cởi quần, phía dưới dần dần lộ ra. Thấy anh làm vậy không chút ngần ngừ, cô mơ màng nghĩ, cậu ta còn bao nhiêu chuyện có thể làm cô kinh ngạc nữa?

Anh tiến vào, chậm rãi mà kiên định, bị thân thể của cô bao chặt, vây kín, hai người quấn lấy nhau không còn chút kẽ hở. Thịt da anh nóng bỏng, trái tim anh uất hận, giống như muốn trừng phạt cô, muốn xé rách cô, thâm nhập thật sâu vào trong cô, xác thịt giao hòa.

Mỗi lần chuyển động anh đều rất kiên nhẫn, giống như đang tiến hành một thí nghiệm tinh vi, ổn trọng, không có lấy một chút qua loa hay lãng phí, mỗi một lần đều khiến cô rung động.

Mồ hôi từ trên trán chảy xuống, trượt qua chóp mũi, cô vươn tay chạm vào, lại bị anh nắm chặt lấy, áp lên đỉnh đầu.

Một tay anh giữ chặt hai tay cô, tay kia thì nâng cô lên, đột nhiên anh dùng sức, tiến vào nơi sâu nhất trong cô, hai người đồng thời đạt đến cao trào.

z

Chúng ta tạm quay trở về lúc câu chuyện mới bắt đâu, câu chuyện về cô gái và anh chàng đột nhiên xuất hiện kia.

Cô là một nhà khoa học có tương lai rộng mở, có trí tuệ, có nhan sắc, có hoài bão, công trình nghiên cứu sắp thu được thành công lớn, chuẩn bị kết hôn cùng người bạn trai lâu năm, tất cả đều vô cùng hoàn hảo, chỉ có một thứ nhiều hơn một tí: dục vọng, thứ ẩn sâu dưới đáy lòng bị chàng thanh niên ấy dấy lên, thành ra sa ngã như ngày nay.

Cô nghĩ tới đây thì rợn cả gáy, khắc sâu vào đầu.

Quay người đi rồi lại hối hận.

Cô mặc quần áo, không để ý đến sự níu kéo trong im lặng của anh, xuống đến dưới tầng, trong lòng chợt bùng lên cảm giác sợ hãi như một tên đàn ông ăn vụng muốn chùi mép, cô vội gọi điện thoại cho Tiểu Sơn, miệng hùm gan sứa bảo anh quên chuyện này đi, anh không đáp, lẳng lặng tắt máy.

Giai Ninh lên xe, không đủ sức lực và can đảm để quay về nhà.

Khán phòng mái vòm như lấp lánh ánh xanh dưới vầng trăng rực rỡ, tiếng chuông xé tan màn đêm vọng tới từng hồi, ngọn gió giữa thu thổi qua tán tùng bách cao rộng, tĩnh lặng và yên ả. Đó là ngôi trường trăm năm, kết tinh của văn hóa và học thuật.

Cô là tội nhân của nó.

Giai Ninh gục đầu xuống vô lăng nghẹn ngào nức nở.

Sáng sớm ngày hôm sau cô mới về nhà, Tần Bân vẫn chưa dậy, cô vừa mở cửa đã nhìn thấy anh đang ngủ ngon lành. Cô tắm rửa, thay quần áo, nằm xuống bên cạnh anh, nghe tiếng anh hỏi mơ màng; “Em không đi làm à?”

“Em đau đầu.” Giai Ninh đáp.

“Sao vậy?” Anh vươn tay ra xoa đầu cô, “Hơi nóng đấy, em bị cảm lạnh à?”

Cô nhắm mắt lại, nghe thấy tiếng anh rời giường mặc áo, lát sau anh đã quay lại đỡ cô dậy: “Nào, Cừu tiểu thư, uống thuốc đi.”

Cô vẫn nhắm mắt, uống nước, nuốt thuốc rồi vội vàng nằm xuống, úp mặt vào gối, giọng ỉu xìu: “Anh xin nghỉ giúp em nhé.”

Anh ra khỏi phòng, xem đồng hồ, sáu giờ ba mươi, mặt trời mới ló.

Anh ngồi lên sofa, mãi lâu vẫn không nhúc nhích, trong tay là cốc nước của cô.

Tới gần trưa Giai Ninh mới dậy, bàn ăn trong bếp có món cháo rau thanh đạm Tần Bân làm, còn anh đang xem tivi.

Bản tin thời sự buổi trưa đang phát, vị quan chức Tần Bân chụp được đang tham gia đại lễ khánh thành công trình xã hội mới, gần đây ông ta mới được thăng chức, cực kỳ vẻ vang.

Tần Bân nhìn thẳng vào tivi rồi nói với Giai Ninh ở phía sau: “Anh muốn bàn với em một chuyện.”

“Ừm.” Cô nhấp một miếng cháo anh nấu.

“Anh Triệu gọi điện cho anh.”

“Anh ấy ở Singapore thế nào?”

“Rất được, giờ đã là phó tổng biên tập, muốn anh qua giúp.”

“…”

“Đống ảnh đó… đống ảnh anh chụp được ở Petersburg ấy… anh muốn giao cho cảnh sát.”

“Được.”

“Chúng ta ở đây không được an toàn, hơn nữa anh cũng không thể tiếp tục làm việc ở tòa báo hiện giờ nữa.”

“…”

Lúc nói chuyện anh không hề quay đầu lại nhìn cô mà như thể đang trò chuyện với tivi, giọng nói cố tìm kiếm sự bình tĩnh thường ngày, đè nén cơn sóng trong lòng.

“Nhưng mà, anh vẫn chưa trả lời anh Triệu.” Anh nói, “Anh phải bàn bạc với em đã. Giả sử em không đồng ý, giả sử em có ý khác… Dù có thế nào, anh nghĩ, ở đây, em…”

“Cho em chút thời gian.” Giai Ninh nói “Để em hoàn thành xong công trình này đã, được không?” Cô cầm chiếc muôi trong tay, khuấy khuấy nồi cháo trong vô thức, “Nếu chúng ta đi thật, em cũng phải liên lạc với trường đại học bên Singapore chứ nhỉ? Cho em chút thời gian.” Đầu cô lại bắt đầu đau.

Tần Bân đứng dậy, bước chầm chậm qua phía sau, nắm lấy bả vai cô: “Lại nói chuyện này đúng lúc em đang ốm, anh… xin lỗi.”

Cô đặt tay lên tay anh: “Em nhớ hồi đại học, anh thích thơ của Bắc Đảo(*)…”

(*) Bắc Đảo, sinh năm 1949 tại Bắc Kinh, là nhà thơ đương đại nổi tiếng của Trung Quốc. Ông là một trong những cây bút tiên phong của trào lưu Thơ Mông lung, ra đời từ khoảng thập niên bảy mươi, với tiếng nói và cách diễn đạt khác hẳn với thi ca truyền thống. Tác phẩm của ông đã được dịch ra hai mươi lăm thứ tiếng trên thế giới.

Tên tham quan trên ti vi đang nhìn thẳng vào ống kính máy quay trình bày các sáng kiến kiến thiết đô thị mới trong giai đoạn cuối năm, Tần Bân gằn giọng nói: “Anh không tin.”

z

Tần Bân thấy Tiểu Sơn đi từ trong thư viện ra, tay ôm chồng sách dày cộp.

Nhìn thấy chiếc xe Ford đỏ, Tiểu Sơn bèn đứng lại, Tần Bân bước xuống xe, đưa tay ra: “Xin chào, Châu Tiểu Sơn, có rảnh không? Cùng đi ăn bữa cơm được chứ?”

Tiểu Sơn nhìn anh, không nói gì.

“Sao lại không nhận ra tôi rồi? Tôi là người được cậu cứu đây mà.” Tần Bân vỗ vai Tiểu Sơn, “Còn chưa gặp mặt cảm ơn cậu.”

Tiểu Sơn lại nói: “Cô Cừu khỏe chưa? Bao giờ cô ấy lên lớp trở lại?”

“Ồ.” Tần Bân nói, “Sắp khỏe rồi, bây giờ cô ấy vẫn còn hơi mệt, chắc hai ngày nữa.” Đôi bên đứng nói chuyện, anh nhìn vào đôi mắt của chàng trai trẻ ấy ở khoảng cách gần dưới ánh sáng mặt trời, thấy ánh lên sự bình tĩnh và tự tin.

Tần Bân nói tiếp: “Có thời gian không?”

Tiểu Sơn đáp: “Cũng được.”

Bọn họ ngồi trong canteen, Tần Bân theo thói quen châm thuốc hút, đưa tới trước mặt Tiểu Sơn, anh xua tay từ chối.

“Tôi hút được không?” Tần Bân hỏi.

“Không sao.”‘

Tần Bân nghĩ hồi lâu rồi nói: “Không biết phải cảm ơn cậu thế nào. Tôi và Giai Ninh đều không muốn nợ người khác.”

“Không có gì.” Tay anh vẫn ôm chồng sách, nhìn người đối diện, không định nán lại lâu.

Tần Bân lấy một chiếc phong bì ra, bên trong là một xấp dày, đặt lên trên chồng sách, ngập ngừng: “Tôi biết mạng của tôi không thể lấy tiền để mua, thế nhưng tôi cũng không còn cách nào khác, nhà cậu ở xa, đây là ba mươi ngàn tệ… cậu muốn gì thì…”

Tiểu Sơn nhìn phong bì, không cử động cũng không nói gì.

Tần Bân lại cười: “Tôi chưa từng làm chuyện này, xấu hổ quá.” Anh gọi phục vụ, quay đầu hỏi Tiểu Sơn: “Tiểu Sơn, cậu uống gì? Chúng ta đừng ngồi đực ra thế này nữa.”

Tiểu Sơn lắc đầu.

“Vậy bia đi. Hai lon.” Tần Bân nhìn cậu, “Tiểu Sơn, cậu bao nhiêu tuổi rồi nhỉ?”

“Hai mươi hai.”

“Ồ.” Tần Bân nói, “Trẻ thật đấy. Năm hai mươi hai tuổi tốt nghiệp xong tôi ở lại Bắc Kinh làm việc, còn cô Cừu của các cậu cũng tầm tuổi ấy tốt nghiệp thạc sĩ rồi sang Mỹ học.” Nói đến đây, anh lại thấy mắt Châu Tiểu Sơn lóe lên, anh nói trúng tim đen của chàng thanh niên kia rồi.

“Cô ấy ở Mỹ ba năm, suốt khoảng thời gian đó về được hai lần, bạn bè quen biết đều cho rằng chúng tôi thế là hết rồi. Thế nhưng chuyện tình cảm cũng giống như thả diều, dù có đi bao xa thì cuối cùng diều vẫn sẽ quay về.”

Bia được mang ra, Tần Bân muốn khui cho Tiểu Sơn thì bị cậu ngăn lại: “Không cần, chiều tôi có tiết.”

“Vậy ăn chút gì đi?”

“Tôi hẹn bạn rồi.”

Tiểu Sơn đưa phong bì cho Tần Bân: “Anh hãy nhận lại cái này đi.”

Tần Bân nhìn chiếc phong bì, mỉm cười lắc đầu: “Làm chuyện này quả là mất mặt.” Anh ngẩng đầu nhìn Châu Tiểu Sơn đã đứng dậy, “Tôi biết cậu không phải người tầm thường, ngày hôm đó cậu tự mình hạ gục bốn tên mà không hề bị thương chút nào, đúng không?”

Tiểu Sơn không phủ nhận.

“Cậu không để tâm đến việc cứu tôi đúng không? Thế nhưng…” Tần Bân đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh, “Vẫn phải nhờ cậu, Châu Tiểu Sơn.” Tần Bân nói từng tiếng, rất chậm: “Với Cừu Giai Ninh, xin hãy giơ cao đánh khẽ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.