Trận ốm này của Giai Ninh dai dẳng tận hơn một tuần, cô nằm trên
giường mà luôn nghĩ tới đề nghị đi Singapore của Tần Bân, có quá nhiều
chuyện làm cô bận lòng: công việc, cuộc sống, tương lai, vật liệu A, Tần Bân, còn cả Châu Tiểu Sơn – sai lầm có hối cũng không kịp của cô… Cô
trằn trọc bao lâu vẫn không thể quyết định.
Hơn một tuần sau, cuối cùng Giai Ninh cũng khỏi bệnh, cô lê cơ thể
yếu ớt tới trường sắp xếp đợt thí nghiệm cuối cùng, học viên dưới bục im lặng ghi chép. Giai Ninh chống tay lên đầu giảng bài, không dám nhìn
Châu Tiểu Sơn, tan học, cô vội vàng lao đi như để chạy trốn.
Cô hẹn gặp viện sĩ Vương. Vừa thấy người giúp việc bưng tách trà đặc
đã pha xong lên, cô đã nghĩ: Đâu đâu cũng thấy bóng dáng Châu Tiểu Sơn,
cô còn lâu mới uống trà Phổ Nhĩ của cậu ta.
Viện sĩ Vương nói: “Hồi thập niên bảy mươi thầy từng tới Tây Hồ họp.
Khi mọi người đang chụp ảnh ở trước miếu Nhạc Vương thì có một người
chen lên phía trước, người đó không cao, gầy gò, thầy nghe thấy người
khác hỏi: Anh Đặng, sao hôm nay lại chịu chụp ảnh vậy?”
Người gầy đó đáp: “Cái này không giống mọi khi, đây là ‘tận trung báo quốc’.”
“Lúc đó thầy vẫn còn trẻ, không biết gốc gác của người đó. Tới thập
niên tám mươi, sau khi người đó mất thì thân phận được giải đáp, thầy
mới biết, thì ra người đó là Đặng Giá Tiên(*).”
(*) Đặng Giá Tiên (1924 -1986): Viện sĩ Viện Khoa học Trung Quốc, nhà vật lý học nổi tiếng, có cống hiến vô cùng to lớn cho ngành vũ khí
nguyên tử của Trung Quốc. ong một lần thí nghiệm ông bị nhiễm phóng xạ.
Năm 1986 ông tạ thế tại Bắc Kinh, hưởng thọ sáu mươi hai tuổi.
Giai Ninh yên lặng lắng nghe.
Viện sĩ tiếp lời: “Giai Ninh, có đi hay không, tất nhiên vẫn là sự lựa chọn của em.”
“…”
“Nếu đi thì phải bàn giao lại toàn bộ. Trước kia em quay về là muốn
báo ơn tổ quốc, điều kiện nơi này còn sơ sài thì cũng là nhà của chúng
ta. Điều kiện và kinh phí nghiên cứu bên đó chắc chắn không hề kém bên
Mỹ. Thầy có một học sinh ở Đại học Công nghệ Nam Dương, có thể giúp em
liên hệ.”
“Thầy, em vẫn còn chưa quyết định mà.” Giai Ninh nói, “Đó là ý của Tần Bân. Giờ anh ấy đang có việc, cũng là bất đắc dĩ thôi.”
“Em là phụ nữ, đương nhiên phải lấy gia đình làm trọng. Nếu đi thì
cũng không có gì đáng trách. Thầy hoàn toàn thông cảm.” Viện sĩ Vương
nhấp một ngụm trà.
“… Thầy, em phải hoàn thành công trình vật liệu A.”
“Chuyện thầy muốn nói với em cũng chính là chuyện này. Đã có một tổ
chức quốc tế trả giá cao để có được vật liệu này của chúng ta, nếu em
đi…”
“Đó là công trình của thầy, là công trình của quốc gia, không phải
của em. Thầy à”, Giai Ninh cướp lời, “em hiểu ý của thầy.” Cô bước lên
phía trước, đặt tay lên vai viện sĩ Vương.
Viện sĩ Vương vỗ lên tay cô: “Giai Ninh, em là một đứa trẻ ngoan. Nếu có mưu cầu gì đó thì trước kia đã không trở về. Thầy rất yên tâm về
em.”
܃ảm ơn thầy.” Giai Ninh đáp.
Viện sĩ Vương khẽ nắm vai cô: “Nếu sau này Tần Bân dám bắt nạt em thì không qua nổi cửa của thầy đâu.”
Cô nhìn ông, sống mũi cay cay, rõ ràng rất buồn nhưng lại phì cười.
Giai Ninh ngồi thêm một lát rồi cáo từ, viện sĩ Vương cũng không giữ, ông nói: “Vậy được, em về trước đi, thầy hẹn Châu Tiểu Sơn lát nữa đánh cờ.”
Vừa nghe thấy tên anh, tim cô đã ngừng nhịp: “Châu Tiểu Sơn?”
“Phải, học viên của em đó. Cao thủ đấy, thầy cũng không thắng nổi cậu ta.” Viện sĩ Vương nói.
“Thầy nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Viện sĩ Vương đứng dậy tiễn cô ra đến cửa, vô tình nhìn vào cốc trà
của cô: “Sao không thưởng trà? Cô của em mang từ Nhật Bản về đấy, ngon
lắm.”
Cô nghe vậy mới cầm lên uống một ngụm to, nuốt ực một cái.
Viện sĩ bật cười: “Em khát hả? Uống như thế thì không thưởng thức ra vị gì đâu.”
Giai Ninh đi giày ở huyền quan, đó là giày có khóa kéo, cô chỉ thấy
cái khóa này cũng muốn chống lại mình, càng vội lại càng không kéo được.
Bỗng có người đẩy cửa bước vào, cô nhìn thấy đôi giày của Châu Tiểu
Sơn, cuối cùng thì cũng oan gia ngõ hẹp, bất giác lưng cô ứa mồ hôi.
Cô cúi đầu khom lưng, chuyên tâm đi giày một cách chưa từng có.
Châu Tiểu Sơn đứng cạnh hỏi: “Cô khỏe chưa?”
Cô ngẩng đầu, tỏ vẻ tự nhiên đáp lời: “Khỏe rồi, khỏe hẳn rồi, cảm ơn cậu.”
Đây là lần đầu tiên bọn họ nói chuyện sau đêm đó.
Cô đứng dậy, cầm túi toan bước đi, viện sĩ Vương trong phòng khách
nói vọng ra: “Tiểu Sơn lại đây, ván cờ dở lần trước thầy vẫn giữ
nguyên.”
Giai Ninh thở phào nhẹ nhõm, bất cẩn đập đầu vào giá treo áo khoác,
cô hét lên, nhắm mắt tịt, sao bay vòng vòng, may mà không ngất.
Châu Tiểu Sơn đứng sau muốn đưa tay ra đỡ, lại bị cô gạt ra.
Giai Ninh đau tới chảy nước mắt, đưa hai tay bịt kín miệng, mãi lâu không nhúc nhích.
Anh nhìn cô, không cố gượng ép nữa, bèn thay giày vào phòng.
Về sau chỗ đó đỏ như một bao lì xì nhỏ, một ngày vẫn không tan đi.
Tối đến Tần Bân thấy vậy bèn nói: “Sao gần đây em gặp nhiều chuyện thế?
Thế này không ổn, chúng ta thắp hương đi.”
Giai Ninh ngạc nhiên: “Đúng thế, y như bị ma ám vậy.”
May mà có một tin tốt: Vết thương của Tần Bân đã lành hẳn, Giai Ninh
tới bệnh viện kiểm tra lại cùng anh, xương cốt hồi phục rất tốt, chỉ cần chú ý bồi bổ canxi là được.
Giai Ninh cầm đơn tới quầy thuốc lấy canxi dạng lỏng, lúc ngang qua phòng xử lý thì thấy cô gái đã từng gặp.
Cô gái đó bị thương ở cánh tay, đang phải bó bột, phần bả vai có một
hình xăm tam giác màu đen, Giai Ninh đứng nhìn cô ta ở bên ngoài, cô gái ấy cảnh giác ngoảnh lại nhìn thẳng vào mắt cô, đó là gương mặt xinh đẹp với đôi mắt trong veo của người Nam Á.
Cô đã từng gặp cô gái ấy, ở trong phòng Châu Tiểu Sơn.
Lại nghĩ bọn họ hẳn không tính là quen biết nên dù hơi do dự Giai Ninh vẫn bước đi.
Giai Ninh lái xe về nhà, lúc dừng xe đợi đèn xanh, Tần Bân lên tiếng: “Chuyện lần trước anh nói em suy nghĩ đến đâu rồi?”
Giai Ninh nhìn nhìn về phía trước, ậm ừ.
Anh cười: “Ừm là có ý gì?”
“Chúng ta đi.” Giai Ninh đáp, “Em nghĩ rồi, em sẽ nhanh chóng liên
lạc với trường Nam Dương, nếu không được thì cứ đến đó đã rồi nói sau.
Dù sao,” Cô ngừng một lát, “Không được thì cứ ở nhà trước vậy, dầu gì
anh cũng thừa sức nuôi em.”
Tần Bân đặt tay lên tay cô, nắm thật chặt: “Được, Giai Ninh, được.”
Đài đang phát ca khúc do Vương Lạc Tân sáng tác. Giọng ca trầm bổng
giàu cảm xúc vang lên: “Ở nơi xa ấy, có người con gái đẹp, mỗi lần ngang qua căn lều của nàng, kìm lòng không đậu lại ngóng lại trông…”
Trước kia cô chỉ thấy ca khúc này giai điệu êm tai, hôm nay ngẫm kỹ
lời ca mới thấy, thì ra điều nó muốn khắc họa chính là cảm giác cô đơn
vắng lặng, Giai Ninh thấy mắt mình cay cay, vội vàng đeo kính râm vào.
“Trước khi đi chúng ta kết hôn nhé.” Tần Bân nói.
“Được.” Cô đáp không cần nghĩ, “Em nghe anh, dù sao cũng đặt tiệc hết rồi.”
“Còn phải đi đăng ký, chụp ảnh, chọn váy…”
“Đón cả bố mẹ anh đến đây nữa.”
“Còn em thì sao?”
“Em sẽ cố gắng liên lạc với bố mẹ.”
“Anh muốn mua thật nhiều hoa bách hợp để trang trí hội trường, Giai Ninh, em thích bách hợp trắng nhất đúng không?”
“Ừm.”
“Hay là màu vàng nhỉ?”
“…”
“Giai Ninh? Giai Ninh?”
“Xin lỗi. Em đang nghĩ đến chuyện thí nghiệm, thời gian này phải phiền anh rồi.”
“Tất nhiên, anh rảnh hơn mà.”
Cô bật cười, khóe miệng cong lên, nhưng không ai thấy được đôi mắt của cô dưới chiếc kính.
Chả mấy chốc ngày Chủ nhật bận rộn đã đến: Sáng sớm cô phải dậy đi
chụp ảnh cưới với Tần Bân, có làm thế nào cũng không cười nổi, nhiếp ảnh gia đành phải đi đến kéo miệng cô cong lên cho đúng kiểu; sau đó Tần
Bân đến khách sạn chọn thực đơn, Giai Ninh tới sân bay đón bố mẹ anh,
đưa hai người đến khách sạn xong mới về trường hẹn mấy học viên sửa luận văn.
Tới khi mọi việc đâu vào đấy thì trời đã tối.
Giai Ninh thấy vai và lưng mỏi nhừ, vừa bóp vai vừa gọi cho Tần Bân:
“Anh đi ăn cơm với hai bác đi, lát nữa em về thẳng nhà luôn, hôm nay mệt quá. Mai chúng ta sẽ đưa hai bác đi Cố cung, được không?”
Tần Bân đáp: “Được, em đừng tự lái xe, bắt taxi về đi.”
Cô đồng ý rồi tắt điện thoại, nghĩ đi nghĩ lại lại thấy có chuyện
không yên tâm, bèn gọi cho phòng thí nghiệm bên Tập đoàn Thủ Cương xem
đã kiểm tra kỹ các chi tiết để thứ Hai tiến hành thí nghiệm chống axit
ăn mòn của vật liệu A chưa, rồi mới bắt đầu dọn dẹp đồ đạc về nhà, cả
người mệt mỏi.
Đi ra khỏi khu giảng đường, một cơn gió lạnh thổi qua, Giai Ninh rùng mình, kéo kín áo đi tìm xe thì lại thấy một bóng lưng dưới ánh đèn
đường.
Vì sao cậu ta lại thế này?
Trong ngày đông phương Bắc cậu ta không biết mặc thêm áo sao? Sao vẫn mặc độc chiếc áo vải mỏng manh thế kia? Còn lẻ loi đứng đó trong gió
đông nữa?
Cô đi nhanh qua, bước tới bên cạnh anh rồi dần chậm lại, do dự một
lát, cuối cùng vẫn vươn tay ra, vỗ lên tay anh, khẽ gọi: “Tiểu Sơn?”
Anh quay đầu lại.
Cô bỗng cảm thấy anh không giống khi xưa.
Vẫn là gương mặt bình tĩnh ấy, nhưng ẩn chứa nét không vui, trên hàng lông mày và khóe mắt cong cong của anh là cả một nỗi u buồn.
Cô nghĩ đó là lỗi của mình, anh bị tổn thương là do dục vọng của cô
mà ra, vừa mềm lòng vừa xót thương, giọng cô trở nên khàn khàn: “Xin
lỗi.”
Bỗng nhiên có tuyết rơi.
z
Trong bữa ăn, mẹ Tần Bân gắp một miếng vịt quay cho Giai Ninh: “Tần
Bân là người xuề xòa, mẹ biết, kết hôn rồi con phải bảo ban nó nhé.”
Cô đáp: “Dạ.” Cô nhìn Tần Bân, anh đang ăn uống ngon lành, nhìn mẹ và Giai Ninh, ra vẻ vô tội.
“Còn vô tâm nữa. Hôm qua uống với bố bao nhiêu là rượu rồi đánh một
giấc luôn ở khách sạn. Mẹ bảo nó gọi cho con một tiếng mà nó cũng không
chịu.”
“Con sợ làm cô ấy thức giấc đấy chứ.” Tần Bân đáp, “Giai Ninh ghét nhất là phải nhận điện thoại khi đang ngủ.”
Cô cúi đầu uống canh.
Anh ôm vai cô hỏi: “Tối qua ngủ ngon không?”
“Có.”
Cô muốn về nhà sớm hơn.
Lúc mặc xong đồ lót, cô định với lấy quần áo thì bị Tiểu Sơn kéo lại.
“Em lại định đi?”
Cô đáp: “Ừ.”
Cô đứng lên, anh cũng ngồi dậy theo, vòng hai tay qua ôm lấy cô, áp
gò má lành lạnh lên cái bụng nhỏ của cô, bướng bỉnh như trẻ con: “Không
được.”
Cô vuốt tóc anh, trong tiết trời mùa đông đầu Tiểu Sơn vẫn đượm hương cỏ cây: “Đừng như thế.”
Anh lại nói: “Không được.” Rồi cọ cọ mũi lên làn da mượt mà của cô.
Giai Ninh nói: “Cậu không cho tôi đi, lẽ nào chúng ta cứ mãi thế này?”
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô: “Em theo anh về phương Nam đi.”
Cô bật cười, chậm rãi kéo tay anh ra: “Đừng nói mấy lời ngốc nghếch thế.”
Giai Ninh tới bên cửa mặc quần áo, hết lớp này đến lớp khác, mùa đông nhiều quần áo, thật phiền phức. Choàng khăn xong xuôi chuẩn bị đi, cô
quay đầu nhìn Tiểu Sơn đang để trần ngồi trên giường, bình thường cô
luôn cảm thấy dưới lớp áo mỏng manh ấy anh hơi gầy, nhưng lúc này đây,
dưới ánh trăng, có thể thấy khung xương, bờ vai, cơ bắp mà cô vừa vuốt
ve tuy gầy nhưng săn chắc, xếp thành những khối gọn gàng, phủ dưới lớp
da trắng như ngọc.
Gương mặt điển trai, làn môi du đãng trên người cô, tay anh, từng phần của anh… Tiểu Sơn dùng mọi thứ để thể hiện tình yêu.
Thì ra vẻ đẹp của người đàn ông cũng có sức hút như thế, còn chưa rời xa mà Giai Ninh đã bắt đầu mong mỏi rồi.
Cô nghĩ nếu mình bỏ đi, rời khỏi đây thì sau này không bao giờ có một người đàn ông như thế nữạ, vậy buông thả thì cũng đâu sao?
Cô tháo khănquay lại hôn anh.
Châu Tiểu Sơn cũng cùng lúc đứng lên, nghiêng về phía cô.
Phút chốc hai người như vồ vập lấy nhau, anh đưa hai tay nâng mặt cô
lên, ẩn trong đôi mắt ấy là khát vọng, là oán trách, muốn vùi ngập cả
Giai Ninh, nụ hôn của anh tanh mùi máu.
Từng lớp áo trên người Giai Ninh bị anh cởi hết xuống, hai cơ thể lại dính vào nhau, khoái cảm lao tới dồn dập theo mỗi lần anh tiến vào.
Tay và chân cô quấn lên người anh, muốn kéo anh lại thật gần, kéo dài cuộc truy hoan.
Cô nghe thấy tiếng anh thì thầm bên tai: “Giai Ninh, Giai Ninh…”
Tiếng chuông đồng hồ vang lên tích tắc, họ nằm trên giường, Giai Ninh nhắm mắt cảm thấy hơi mệt, Tiểu Sơn tựa cằm lên vai cô, giọng trầm trầm như đang thì thầm: “Tôi từng mơ thấy em.”
Cô cười, nhưng mắt vẫn nhắm nghiền: “Mơ thấy gì?”
“Tôi bỏ học, em lại đuổi theo bắt tôi về, còn cãi nhau với người ta.”
Cô nghe vậy liền nhớ tới trước kia anh vì tiền mà phải bỏ học, lại
bắt đầu thấy không yên tâm, mở mắt ra nhìn anh: “Này, sau này cậu không
được bỏ học nữa đâu đấy, phòng thí nghiệm sẽ trợ cấp cho cậu đến tận khi tốt nghiệp.”
Anh vuốt tóc cô, hôn vội lên môi cô, vốn không hề nghe cô đang nói cái gì: “Có bao giờ em nhớ đến tôi không?”
Đặt tay lên trán, Giai Ninh nghĩ một lát, “Không.”
Anh nhìn cô, làn mi cong cong, đôi mắt vừa đen vừa sáng.
Cô nói: “Cậu cũng biết, chúng ta không giống nhau. Tôi có rất nhiều việc, mệt lắm.”
Anh không nói gì, nghiêng người đè cô dưới ngực, trượt tay xuống dưới ve vuốt, chạm thật nhẹ nhàng.
Nơi đó lại bắt đầu nóng lên, dường như còn ươn ướt.
Giai Ninh chỉ cảm thấy khó thở, tim lại đập dữ dội, dứt khoát bắt lấy tay cậu: “Tiểu Sơn, không được, tôi phải đi thật rồi.”
Anh ngừng lại, nghĩ một lát, chậm rãi ngồi dậy mặc quần áo vào: “Tôi tiễn em.”
Giai Ninh đáp: “Không cần, cậu ở lại đây, tôi tự về.”
Anh không cố ép.
Cuối cùng lần này cũng mặc được quần áo ổn thỏa, cô đi tới bên cửa,
nhìn thấy bộ quần áo vải của anh, sạch sẽ lại mỏng manh. Cô sợ lại mất
can đảm và quyết tâm rời đi nên lúc nói chuyện không hề quay đầu lại
nhìn anh: “Trời lạnh rồi, cậu phải mặc thêm vào. Chẳng lẽ cậu không biết tự chăm sóc bản thân?”
“Tôi không lạnh.”
“Nghe lời đi xem nào.”
Cô lái xe băng qua con đường tuyết về nhà, dọc đường cô đều suy nghĩ
xem phải lấy lý do gì để giải thích chuyện tối nay về muộn. Bình thường
thế mạnh của Giai Ninh là mở miệng nói dối không cần suy nghĩ, nhưng giờ cô lại thấy bí, tâm trạng khó chịu, đột nhiên bật khóc nức nở, không
biết là vì Châu Tiểu Sơn, vì Tần Bân hay là vì chính bản thân mình.
Nhưng hôm nay Tần Bân không có ở nhà, cô thoát được một lần.
Ngày hôm sau lúc ăn cơm cùng, mẹ Tần Bân nói anh không chịu gọi điện
thoại tới, Giai Ninh nghĩ thầm, anh thật sự sợ làm phiền cô, hay là đang cố ý vẽ đường cho hươu chạy?
Ăn cơm xong, bọn họ đưa bố mẹ Tần Bân từ Thiểm Tây tới thăm quan Cố
cung, rồi tới trung tâm thương mại. Mẹ Tần Bân cũng là giảng viên đại
học, dạy tiếng Anh ở Đại học Sư phạm Thiểm Tây, mắt thẩm mỹ rất tốt, lại thích đi shopping, còn hai cha con kia sợ điều này nhất nên trốn trong
quán trà, chỉ có Giai Ninh đi theo bà.
Trong lúc đợi bà thử quần áo, cô bỗng thấy cửa hàng đồ hiệu cho nam ở phía đối diện có một chiếc áo khoác ngắn rất đẹp đặt trong quầy trưng
bày: Màu xanh nước biển, có mũ đằng sau, khuy cài bọc da, kiểu dáng trẻ
trung lại không sợ bị lỗi mốt.
Cô bước qua, nhân viên tiệm đó rất nhiệt tình giới thiệu đây là nhãn
hiệu nổi tiếng đến từ Scotland, làm bằng lông cừu thượng hạng.
“Quý cô chọn đồ cho bạn ạ? Vóc dáng người đó thế nào?”
Giai Ninh đáp: “Khoảng tầm mét tám, hơi gầy.”
Lập tức có một nhân viên nam vóc dáng tương đương tới mặc thử cho cô
xem, Giai Ninh nghĩ thầm: Châu Tiểu Sơn mà mặc thì không biết đẹp đến
nhường nào.
Giai Ninh rút thẻ trả tiền, viết địa chỉ ở trường của Tiểu Sơn cho cửa hàng.
Bên kia mẹ Tần Bân đã thay đồ xong, vẫy tay bảo cô qua xem thế nào,
cô vội vàng dặn bên này: “Gửi nhanh giúp tôi, tuyết rơi rồi trời rất
lạnh.”
Tối Chủ nhật, Giai Ninh tắm xong ra soi gương chải tóc, Tần Bân đi từ phòng sách ra, trong tay là mấy phong thư dày cộp đã được dán cẩn thận. Giai Ninh nhìn địa chỉ phía trên, lần lượt là Ủy ban Kiểm tra, Viện
Kiểm sát Nhân dân Tối cao, Ủy ban Nhận Ý kiến Trực tiếp.
Giai Ninh hỏi: “Anh định gửi lúc nào?”
“Trước hôn lễ.”
“Cuối cùng anh cũng làm được chuyện mình muốn rồi.”
“Ừm.” Anh đáp, “Khỏi ăn không ngon ngủ không yên nữa.”
“Liệu có ích gì không?”
“Ít ra còn hơn không làm.”
Cô gật đầu, tiếp tục chải từng lọn tóc.
Tần Bân nhìn Giai Ninh trong kính: “Sau này chúng ta tới Singapore
rồi, giờ em phải nói thật với anh, bắt em từ bỏ nhiều như thế em có hối
hận không?”
“Không.” Cô đáp, nhanh gọn dứt khoát, “Ngày mai nếu vật liệu A qua
được thử nghiệm thì nhiệm vụ của em coi như hoàn thành, tìm một chỗ khác nghiên cứu cũng rất tốt.”
“Sau này, có lẽ chúng ta sẽ quay về…”
“Tần Bân.” Cô ngắt lời anh.
“Hửm?”
“Chuyện sau này, cứ để sau này nói.”