“Âm
hồn bất tán!” Thượng Quan Mẫn Hoa nhìn thẳng về phía chỗ Linh Lung ẩn
thân bên ngoài cửa sổ, không biết là nói ai. Cát Tường nhanh chóng lui
đi, đến tối, Chu Thừa Hi mang bộ mặt tối tăm đến dự tiệc. Thượng Quan
Mẫn Hoa đã sai người chuẩn bị trà rượu ngon trong viện, còn cố ý thay
một thân váy dài đính hoa cúc vàng, dịu dàng ngồi đối diện với hắn.
Thượng Quan Mẫn Hoa thấy thần sắc hắn có vấn đề, trong lòng liền biết rõ ràng. Người trẻ tuổi mà, có nhiệt huyết, có bốc đồng, muốn gây dựng sự
nghiệp một phen, kết quả lại bị một đám lão già “ngồi không ăn bám không cầu công lao” chặn đường, hắn chắc chắn trên triều chịu không ít chê
bai, muốn giết lại không được, toàn bộ mọi việc đều không được như ý.
Nàng cũng không nói ra, chỉ mời hắn uống rượu: “Điện hạ, xin mời!”
Chu Thừa Hi uống một hơi cạn sạch, nàng lại rót đầy cho hắn.
Rượu nồng giai nhân dưới trăng sáng, Chu Thừa Hi giơ chén rượu lên, nhìn kiều nữ nhu tình rót rượu dưới ánh trăng, hắn dịu thần sắc trên mặt,
trêu đùa: “Cô đang lấy lòng bản thái tử?” Thượng Quan Mẫn Hoa tựa tiếu
phi tiếu, liếc hắn một cái, cũng không thèm đáp lại hắn. Chu Thừa Hi đã
quen với thái độ bình thản không thèm để ý đến tôn ti của nàng, tâm
trạng của hắn tối nay tốt đến mức ngay cả bị xem thường cũng vui vẻ chịu đựng. Đến giữa tuần rượu, Thượng Quan Mẫn Hoa đứng dậy nói: “Ta đi lấy
cái này!”
Chu Thừa Hi hình như nghĩ đến cái gì đó, trầm thấp cười to lên, Thượng
Quan Mẫn Hoa vào nhà lật đông lật tây ra vẻ tìm kiếm một lúc, sau đó
mang vẻ mặt khó coi quay về trong viện. Chu Thừa Hi thấy nàng đi ra tay
không, cười trêu: “Hay là cô muốn tận tay đưa cho bản thái tử? Haha, lại đây, bản thái tử chắc chắn sẽ yêu thương cô!”
Thượng Quan Mẫn Hoa tức giận cầm chén rượu ném hắn, Chu Thừa Hi vòng vo
tránh đi, còn tự cho là đã nghĩ thông, nhân tiện lại nói: “Đã làm mất
bảo bối gì để ngày mai bản thái tử tìm cho cô mười cái. Được rồi, đừng
nháo, giữ sức ở trên giường hầu hạ ta đi…”
Thượng Quan Mẫn Hoa lập tức đẩy hắn ra, mắng: “Muốn lên giường thì đi tìm vợ lớn vợ nhỏ nhà anh đi!”
Chu Thừa Hi không phòng bị, liền bị nàng đẩy ngã. Rượu cũng tỉnh quá nửa, quát: “Cô có ý gì?”
“Chính là ý đó đấy! Cút cho ta! Cút! Đám khốn kiếp các ngươi, chỉ biết
khi dễ ta, ta tuyệt đối sẽ không cho người khác thực hiện được!”
Chu Thừa Hi tức giận bừng bừng, nhìn bộ dạng kiên trinh bất khuất của
nàng, hắn không giận mà còn cười, đáp lời: “Cô được lắm! Thượng Quan Mẫn Hoa, ta sẽ làm theo ý cô, đi tìm nữ nhân khác lên giường!”
Nói xong, một cước đá văng cửa, toàn thân toát ra vẻ giận dữ “vật sống chớ gần” mà rời đi.
Dưới ánh trăng bàng bạc, Thượng Quan Mẫn Hoa cong môi lạnh lùng cười,
nói với đám thị nữ nghe được động tĩnh chạy ra: “Mỗi người đi lĩnh mười
roi!”
Đồng thời, nàng cũng sai người mang đàn cầm ra. Ngồi trong viện, dưới
tán hải đường, mười ngón đàn lên một bản “thập diện mai phục”. Bản đàn
ấy - ngay trong đêm trước hồi gió tanh mưa máu này, nghe cực kì lạnh lẽo và thê lương.
Lã Minh Vọng hỏi: “Chính là nàng ta đuổi người đi cơ mà, đây là có ý
gì?” Linh Lung giải thích: “Mỗi khi trong lòng tiểu thư có vấn đề nan
giải lại tấu khúc này!”
Thượng Quan Mẫn Hoa vẻ mặt bình tĩnh, hàn quang trong mắt lại dày thêm.
Nhìn về viện phía Đông xa xa, động tác trong tay chưa từng dừng lại,
tiếng đàn đến gần hết đêm vẫn không nghỉ. Đến canh bốn, Cát Tường báo
lại: Thái tử điện hạ vào cung vào triều. Giờ Thìn, Nhậm lương đệ xuất
phủ, đi thẳng đến Nhậm phủ, nhận được sự duy trì của Nhậm thượng thư vẫn luôn bảo trì trung lập; giờ Tỵ, Giang trắc phi vào cung, Giang Huệ phi
đồng ý tương trợ, giờ Thân, hai người đại công cáo thành mà đồng thời về phủ.
Hôm sau, Nhậm Phục Thu cùng Giang Nhất Lưu hẹn gặp Lạc Sinh, sau đó, ba
người cùng nhau đi đến phủ Thái tử trao đổi với Chu Thừa Hi, mấy người ở trong thư phòng cân nhắc ba ngày, Chu Thừa Hi giải quyết dứt khoát, thi hành “Tân Chính” trên triều đình.
Cũng trong hôm đó, Cát Tường lại báo, tấu chương về “Tân Chính” mà Chu Thừa Hi trình lên đã được hoàng đế phê chuẩn.
Đến tận đây, Thượng Quan Mẫn Hoa mới thả lỏng vai lưng đã cứng ngắc,
cũng mới dám phóng túng nỗi vui sướng trong lòng mình. “Lương đệ nương
nương, quốc sư đại nhân cho mời.”
Thượng Quan Mẫn Hoa căng thẳng, âm thầm nhắc nhở chính mình phải chú ý.
Nàng đi theo cung nhân đến bên hồ Minh Nguyệt. Tần Quan Nguyệt quay lưng lại đứng dưới tàng cây liễu, miệng ngậm lá liễu quay về phía mặt hồ mà
thổi, giai điệu này không có gì lạ lẫm, chính là “thập diện mai phục” mà nàng mới đàn ngày đó.
Đợi lão thổi xong một khúc, Thượng Quan Mẫn Hoa mới lên tiếng: “Phu tử!”
“Ừ, Mẫn Hoa đến đây!” Tần Quan Nguyệt vẫn chưa xoay người, vươn tay cuốn một cái lá liễu mới, lão nhẹ nhàng hỏi: “Để cho càng nhiều người đi
khai hoang trồng trọt liền cấm nam nhân chơi gái, cấm kĩ viện sòng bạc…
chính sách này là con làm sao?”
“Đúng vậy!” Thượng Quan Mẫn Hoa cũng không giấu giếm.
Tần Quan Nguyệt thở dài một tiếng, nói: “Nghe qua có vẻ sẽ mang đến cho
Đại Chu rất nhiều ích lợi, kỳ thực ẩn chứa cực kì nhiều nguy cơ, chắc
chắn sẽ gây ra đại loạn!”
Nếu lúc hoàng đế hỏi mà không ngăn cản, Thượng Quan Mẫn Hoa chỉ biết Tần Quan Nguyệt cũng sẽ không đi nhắc nhở Chu Thừa Hi. Nàng chỉ đáp lại một câu: “Phu tử cao kiến!”
Tần Quan Nguyệt ngừng động tác trên tay, hỏi: “Cảnh hồ này có đẹp không?”
“Mẫn Hoa trên người đầy tội nghiệt, thực không dám luận bàn cảnh đẹp thánh khiết dường này!”
“Haha, cảnh cho dù đẹp, lại có ai ngờ ràng dưới đáy hồ này chôn dấu bao
nhiêu oan hồn?” Tần Quan Nguyệt ném cái lá liễu đã vò nát trong nay ra,
chuyển đề tài: “Ngày trước đã hứa đợi khi con cập kê sẽ đặt thủ tự cho
con, hai chữ Nguyên Thù được không?”
Thượng Quan Mẫn Hoa gật gật đầu, nói lời từ biệt với Tần Quan Nguyệt xong liền về phủ.
Chu Thừa Hi quả giống như nàng đã nghĩ, không hề thương lượng chuyện đại sự trong triều với nàng, ngày ngày đi sớm về trễ, đêm luân phiên ngủ
lại trong phòng Giang thị và Nhậm thị, dưới bầu không khí bình tĩnh của
phủ Thái tử bắt đầu lộ ra vẻ bất an ngầm…
Sau khi thi hành Tân Chính được một tháng, khắp các ngóc ngách của Đại
Đô đều vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi, các phú hào quan lại trong kinh
đều thường xuyên mang lễ hậu ra vào phủ Thái tử, toàn bộ đều bị chó dữ
đuổi về. Tháng thứ hai, Tân Chính được mở rộng ra mười hai châu phủ,
tiếng phản đối bắt đầu dậy lên. Thái tử Chu Thừa Hi dẫn trọng binh đi
trấn áp, ngăn làn sóng phản đối lại. Tháng thứ ba, quan viên thi hành
Tân Chính đi lại khó khăn, thậm chí không thể đến phủ nhậm chức.
Nửa năm sau, tiếng phản đối dậy khắp Đại Chu, số tấu chương vạch tội
thái tử Chu Thừa Hi lạm dụng quân quyền, giết hại trung lương và bình
dân bá tánh do châu phủ các nơi đưa lên có thể xếp đầy chặt ba cái xe
bò. Không ổn nhất là số nhân vật nắm thực quyền ra vào phủ Nhị hoàng tử
dần dần nhiều lên. Cũng đúng vào lúc này, không biết từ chỗ nào truyền
ra, chuyện thái tử Chu Thừa Hi quyết tâm thi hành luật cấm chơi gái có
liên quan đến nữ nhân. Mọi người đều đồi rằng, thái tử Chu Thừa Hi vì
đánh đổi một nụ cười của tuyệt thế giai nhân mà cam tâm gây ra sai lầm
lớn nhất, toàn lực dẹp bỏ kỹ quán của Đại Chu.
Không lâu sau, thân phận của người này đã bị tú bà của Thanh Đại lâu
công bố, chính là Lương đệ của phủ thái tử, chính là tiểu thư Thượng
Quan phủ, năm xưa còn có danh xưng là trí tuệ có một không hai của Đại
Chu.
Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, nhân vật hồng nhan họa thủy gây ra sóng gió khắp Đại Chu này thì ra chính là Thượng Quan Mẫn Hoa kia. Đúng là không tuân thủ nữ tắc mà, làm gì có nữ tử nhà đứng đắn nào mà đi dâng hương
lại đến Thanh Khê Bách Lý Kiều đâu?
Thanh danh của nữ tử này càng truyền càng tồi tệ, lại có một tin đồn
khác nhảy ra, nói đấy là Thượng Quan Mẫn Hoa đi tróc gian. Mỗi người đều nói, nàng yêu thái tử Chu Thừa Hi đến mức không thể tự kiềm chế, lại vì cha mẹ nàng chết sớm, không có gia gáo, không tiếc lấy thân xông pha
nguy hiểm, xông vào kỹ quán, chỉ vì giành lại trái tim của thái tử từ
tay kĩ nữ.
Bởi vậy, nàng đã bị mọi người gọi là nữ nhân đáng thương tuyệt đối không thể cưới của Đại Chu.
Giữa dâm phụ và đố phụ (chỉ người vợ ghen tuông), chọn cái danh thứ hai rõ ràng là ít bị phỉ nhổ và “lưu danh thiên cổ” hơn.
Cho nên, người trong cuộc lựa chọn trầm mặc.
Lời đồn đại nổi lên khắp bốn phía của Đại Chu, lòng người lại hoảng sợ,
nơi nơi đều tràn ngập bóng đao chém giết của thái tử, hoàng đế rốt cuộc
cũng không ngồi yên được nữa. Tân Chính kiên trì được khoảng tám tháng
thì hoàng đế hạ chỉ cho thái tử về phủ điều dưỡng thân thể, lệnh cho Nhị hoàng tử giữ toàn quyền trông coi việc thi hành Tân Chính.