“Hắt xì!”
“Còn chưa lên?”
Chu Thừa Hi một tay túm Thượng Quan Mẫn Hoa lên khỏi mặt nước, thấy nàng còn đang ngơ ngác thì dùng ngón tay véo véo mũi nàng, hỏi: “Nghĩ không
ra à?”
Thượng Quan Mẫn Hoa thành thật gật đầu, Chu Thừa Hi lại cười to, khẽ hôn lên môi nàng mấy cái, nhất thời bên cạnh ao ngọc mật tình, nhu tình
tràn ngập. Một lúc lâu sau, Chu Thừa Hi mới khắc chế được bản thân, cởi
áo khoác ẩm ướt bao lấy Thượng Quan Mẫn Hoa, ôm thắt lưng của nàng chạy
vội về Nhất Tâm Viện, gọi người vào thay quần áo cho Thượng Quan Mẫn
Hoa.
Chờ nàng thay xiêm y xong, Chu Thừa Hi đã giải quyết xong bàn đồ ăn
sáng, thấy nàng cúi đầu đi ra, ngữ khí lại lạnh như đến mức có thể
nghiền ra băng hạt, hắn lạnh lùng uy hiếp: “Cô thông minh như vậy không
cần ta dạy, nếu lại làm cho ta thấy cô mắt đi mày lại với nam nhân nào
khác, bản thái tử chắc chắn sẽ khiến cho các người phải hối hận vì đã
sinh ra trên đời này! Lã Minh Vọng, Linh Lung, các ngươi bảo vệ nàng,
đừng để cho thành phần không đứng đắn nào đến quấy rầy lương đệ của bản
thái tử!”
Lã Minh Vọng với Linh Lung, một trước một sau đi vào đại sảnh, trầm
giọng lĩnh mệnh. Nghe xong mệnh lệnh lại rời khỏi viện, ẩn nấp ở một nơi bí mật gần đó, Chu Thừa Hi giải thích là phòng người người của Đông
viện đến bắt nạt nàng.
Gân xanh bên thái dương của Thượng Quan Mẫn Hoa giật giật, nàng cúi đầu
nhìn cánh quạt trong tay, không nói lời nào. Sau khi Chu Thừa Hi rời đi, nàng mới ngẩng đầu, tay hung hăng lau vết thuốc dính trên môi, mắt lạnh như băng, nhìn bóng lưng hắn mà lạnh lùng cười. Nàng khẽ khoát tay, Cát Tường từ chỗ tối xuất hiện, quỳ một gối xuống, nàng hỏi: “Tin tức thả
ra ngoài chưa?”
“Rồi ạ. Trắc phi nương nương chỉ chút nữa là đến.”
Vừa dứt lời, ngoài cửa tiền viện đã có thị nữ truyền tin, trắc phi Giang thị đến thăm.
“Hết thảy y kế hành sự.” Cát Tường lĩnh mệnh lui ra.
Thượng Quan Mẫn Hoa lập tức ra ngoài đón khách, Giang Kỳ Vân đánh giá
hai thị vệ bên người nàng, cười nhẹ: “Điện hạ ngay cả hai hộ vệ bên
người cũng thưởng cho, muội muội quả là có phúc khí.”
“Trắc phi nương nương khách khí rồi.” Hai người vừa nói chuyện vừa đi
vào phòng khách, đợi nàng ta ngồi xuống, Thượng Quan Mẫn Hoa liền hỏi
nàng vì sao lại đến. Giang Kỳ Vân cười đến dịu dàng, ngữ khí trong miệng lại không mang theo chút cảm xúc nào, nhẹ giọng nói: “Muội muội đúng là người thẳng thắn. Thái ma ma, bưng lên đi.”
Một chén thuốc đen sì được đưa tới trước mặt Thượng Quan Mẫn Hoa, mùi
gay mũi khiến người ta muốn nôn mửa. Thượng Quan Mẫn Hoa tất nhiên là
biết, đây chính là canh vu tử - món tối thịnh hành trong hoàng gia này.
Nàng âm thâm véo vào đùi mình mấy cái, ép ra hai giọt lệ nóng bỏng xong
thì cúi đầu nói: “Không uống!”
“Muội muội đây là muốn làm cái gì? Định “mẹ quý vì con” đoạt lại ngôi vị thái tử phi sao? Tỷ tỷ khuyên muội sớm bỏ ý niệm trong đầu này đi.
Thượng Quan gia của muội ngày xưa là danh môn, hôm nay lại chỉ còn một
mình muội, vẫn nên thu liễm tính tình một chút, giữ gìn chút căn cơ cho
Thượng Quan gia muội.”
Giang Kỳ Vân dùng mắt dùng mắt ra hiệu một cái, mấy thị nữ to béo đè
Thượng Quan Mẫn Hoa đang giãy dụa xuống, bà vú già kia trầm mặt, chuẩn
bị ép nàng uống. Thượng Quan Mẫn Hoa cắn chặt răng kiên quyết không
uống, hai người ở bên ngoài kia lập tức tới cứu. Linh Lung đi cầu viện
binh, Lã Minh Vọng vọt vào, một chưởng đánh nghiêng bát thuốc.
Kiếm hắn ôm trong tay tuốt khỏi vỏ một nửa, kiếm khí dày đặc khóa chặt
Thái ma ma, cũng không nói một lời nào. Giang Kỳ Vân hừ lạnh một tiếng,
đập mạnh chuôi quạt ngọc xuống mặt bàn, quát: “Phản rồi! Hạ nhân mà cũng có gan làm càn như thế, đưa đây, ta tự mình đổ. Để ta xem xem hắn có
dám ngăn cản nữa không?”
“Nương nương thiện tâm. Thuốc này dược tính quá mạnh, Thượng Quan lương
đệ mà uống vào cũng sẽ mất nửa cái mạng!” Lã Minh Vọng dùng vẻ mặt đờ
đẫn cầu xin kiêm ngăn cản.
Thượng Quan Mẫn Hoa lui về phía sau Lã Minh Vọng, hồng hốc mắt, nghẹn
ngào nói: “Mẫn Hoa từ lúc vào phủ thái tử vẫn luôn cẩn thận, mọi chuyện
đều dè dặt, không dám phá hỏng quy củ trong phủ. Khi Thái tử gia bị cấm
chừng trong phủ, muốn ai hầu hạ, Mẫn Hoa cũng chưa từng nhiều lời. Sai
lầm đêm qua, rối loạn sáng nay đều không phải chuyện mà Mẫn Hoa có thể
ngăn cản. Mẫn Hoa lẻ loi một mình sống trên đời, chỉ cầu không cô phụ
nỗi khổ tâm của mẫu thân, lại càng chưa từng nghĩ đến chuyện muốn “mẹ
quý vì con” không an phận, nương nương tội gì còn phải đến làm khó ta?”
Dứt lời còn rất hợp thời hạ xuống hai giọt lệ thương tâm, liền bị người khác mạnh mẽ kéo vào trong lòng, nhỏ giọng trấn an.
Lần này thời cơ được bắt thật khéo, Chu Thừa Hi một tay ôm chặt Thượng
Quan Mẫn Hoa trong lòng, một tay vung lên, một cái tát văng Giang Kỳ Vân ra ngoài. Tên thái tử dã man chưa bao giờ biết thương tiếc nữ nhân này, hung tàn đến độ ngay cả nữ nhân cũng giết, nên càng không cần mơ đến
một cái tát nhẹ nhàng.
Diễn trò nhất định phải diễn đến nơi đến trốn, Thượng Quan Mẫn Hoa trốn ở một bên cúi đầu sụt sịt, nhìn Giang Kỳ Vân ôm mặt in năm đầu ngón tay
đỏ rát, xấu hổ lại giận dữ, mang theo một đoàn người đông mà oán hận rời đi. Nàng chưa ngẩng đầu, đã bị người ôm nàng đẩy mạnh ra, nàng ngã thụp xuống đất không đứng dậy, chợt nghe tiếng Chu Thừa Hi truyền đến.
Hắn mắng: “Tí chuyện cỏn con ấy khóc cái gì mà khóc! Đừng để ta phải xem thường cô, ta chỉ giúp cô một lần này thôi, về sau còn lấy mấy chuyện
này ra làm phiền ta, ta chắc chắn sẽ thịt cô trước! Nghe rõ chưa?”
“Ôi!” Thượng Quan Mẫn Hoa nào dám nói nhiều, nàng sợ nàng khống chế không được sẽ bật cười ra mất!
Chu Thừa Hi tức giận không nhẹ, đóng sầm cửa rời đi. Như Ý nâng nàng
dậy, nhẹ giọng hỏi nàng có bị thương không? Thượng Quan Mẫn Hoa lắc đầu, nói nhỏ: “Mười lăm vẫn đi dâng hương.”
Như Ý thu thập một phen, Lã Minh Vọng thấy không còn chuyện gì khác thì
ôm kiếm ra khỏi phòng, vẫn đứng đối mặt với Linh Lung như cũ.
Mấy ngày sau, thời gian Chu Thừa Hi bị cấm chừng cũng đã hết, lại vào
triều. Thượng Quan Mẫn Hoa đi dâng hương về, nhìn thấy túi lưới nhiều
màu mình treo ngoài cửa sổ đã rơi xuống đất, nàng khẽ cười, nói với thị
nữ bên cạnh; “Kêu phòng bếp làm thêm đồ ăn, đêm nay đi mời thái tử gia
đến Nhất Tâm Viện ngắm trăng với ta.”
Thị nữ truyền lệnh nghe lời rời đi. Lã Minh Vọng với Linh Lung ở lại
đứng ở bên ngoài, Thượng Quan Mẫn Hoa vẫn đi vào phòng ngủ như thường,
dạo một vòng trong phòng xong, nàng giơ một quyển sách lên, Cát Tường
liền xuất hiện trong một góc tối của phòng sách. Chưa đợi nàng hỏi, Cát
Tường đã quỳ một gối trả lời: “Tiểu thư đoán không sai, Nhậm lương đệ đã sai người lấy quyển sách trên bàn rồi ạ!”
“Ừ, nói cho Đại sư gia, mọi việc cứ theo kế hoạch mà làm.” Thượng Quan
Mẫn Hoa bình tĩnh ra lệnh, thấy Cát Tường còn có vẻ muốn nói gì đó, liền cho phép nàng ta lớn mật nói ra.
“Thuộc hạ lo là sẽ bị thái tử gia nghi ngờ, đến lúc đó tiểu thư định ứng phó thế nào?” Thượng Quan Mẫn Hoa cúi đầu cười, tâm trạng nàng vô cùng
tốt, giải thích: “Chuyện này, hắn chắc chắn sẽ không tới hỏi ta. Ngươi
phải biết là lần này ngay cả ông trời cũng đứng về phía ta rồi!” Nàng
cười ha ha, lạnh lùng lẩm bẩm: “Hắn chỉ biết cắm đầu cắm cổ mà nhào vào
trong đó, dồn hết quyết tâm tạo ra thành tích để có thể khoe khoang
trước mặt ta! Hừ!”
“Thì ra tiểu thư đều biết hết!”
Thượng Quan Mẫn Hoa vừa nhấc mắt, hỏi: “Hử, là sao?” Cát Tường cúi đầu
đáp: “Đại sư gia vốn muốn thuộc hạ nhắc nhở tiểu thư, đừng quên thù nhà. Hôm nay xem ra là Đại sư gia nghĩ nhiều rồi!”
“Ngươi quay về nói cho lão…” Thượng Quan Mẫn Hoa lạnh lùng châm chọc:
“Ta không phải Thượng Quan Tuyết Hoa mà phân không được tốt xấu, bảo
Thượng Quan ca ca cứ yên tâm đi!”
“Tiểu thư bớt giận, là thuộc hạ hồ đồ!”