Đồng Giá Trao Đổi Bán Đứng Giao Dịch

Chương 153: Chương 153




Chương 153:

Thấy Lệ Tước Phong đi ra khỏi xe, Sở Thế Tu đứng thẳng người lên, trầm mặc nhìn người đàn ông kiêu ngạo ương ngạnh này.

Một màn Lệ Tước Phong thân mật hôn cổ Cố Tiểu Ngải kia vẫn còn đọng lại chưa tan. . . . . .

Tại sao anh lại không biết, bạn trai Ngải Ngải là Lệ Tước Phong chứ.

Khó trách Ngải Ngải có thể lấy được văn kiện cơ mật của E.S đối phó với Sở thị.

Khó trách anh hỏi cô làm sao lấy được văn kiện, cô lại không muốn nói. . . . . .

Khống chế không được tâm tình của mình, anh xuống xe đi tới gõ cửa kính xe của cô, anh có rất nhiều lời muốn hỏi, mà khi nhìn thấy Lệ Tước Phong cứ như vậy đi xuống xe thì những lời muốn nói đều nghẹn lại. . . . . .

Anh thậm chí không biết, anh dùng thân phận gì đi hỏi cô.

“Sở Thế Tu, ngươi có ý gì?” Lệ Tước Phong khinh miệt cười lạnh, vòng qua xe đi đến trước mặt Sở Thế Tu, lạnh nhạt mà khinh thường nhìn anh, “Không phải là “chuyện trốn thuế” trôi qua, cố ý tới cho tôi xem sao?”

Ngải Ngải làm sao có thể thích một người như vậy.

Nói chuyện ác độc, thủ đoạn tàn nhẫn.

Hắn căn bản không xứng với Ngải Ngải.

Bộ dáng Lệ Tước Phong chạm vào cổ cô, vành tai và tóc mai của cô. . . . . .

Sở Thế Tu trầm mặc nhìn hắn, hai tay bên người nắm chặt thành quyền.

Cố Tiểu Ngải ngồi ở trong xe khẩn trương nhìn hai người đàn ông bên ngoài, trong lòng không yên bất an cực kỳ.

“Phía trước đã sắp thông xe——”

Tài xế vọt vào trong xe nói, chợt thấy Lệ Tước Phong bên ngoài kinh ngạc hỏi bảo mẫu, “Lệ tổng, cậu ấy. . . . . .”

“Phanh ——”

Sở Thế Tu đánh một quyền trên mặt Lệ Tước Phong.

Cố Tiểu Ngải khiếp sợ mở to mắt, tim gần như ngừng đập.

Lệ Tước Phong hiển nhiên không nghĩ tới Sở Thế Tu đột nhiên đánh tới, cả người bị đánh quay đầu đi, mu bàn tay lau qua môi mình cảm giác thực rõ ràng một vết máu.

“Sở Thế Tu, ngươi bị bệnh sao? !”

Trong mắt Lệ Tước Phong xẹt qua một chút hận ý, trực tiếp cởi áo khoác trên người ra, một cước đạp tới trên người Sở Thế Tu, đánh thêm một quyền mạnh mẽ nữa. . . . . .

Lưu thông trên đường đã bắt đầu thông xe.

Lệ Tước Phong cùng Sở Thế Tu vẫn đang đánh nhau. . . . . .

Không có nhiều lời nói, hai người đàn ông dùng toàn bộ bằng ngôn ngữ thân thể.

Rất nhanh, trên mặt hai người đều có vết thương.

Còn tiếp tục như vậy nữa, Lệ Tước Phong nhất định sẽ biết Sở Thế Tu quen biết cô, chuyện này tuyệt đối không được. . . . . .

Cố Tiểu Ngải kinh hãi, đẩy ra cửa xe vọt xuống, Sở Thế Tu còn muốn đánh Lệ Tước Phong, trong nháy mắt bổ nhào vào trên người Lệ Tước Phong.

Nắm tay Sở Thế Tu dừng giữa không trung, trên mặt ôn hòa tái nhợt không có chút máu, không dám tin nhìn chằm chằm vào cô.

“Cô xuống xe làm cái gì!” Lệ Tước Phong không nghĩ tới Cố Tiểu Ngải đột nhiên bổ nhào vào trên người mình, lúc này hét lớn một tiếng, dùng sức đẩy cô ra.

Cố Tiểu Ngải bị đẩy lảo đảo vài bước mới đứng vững lại được.

Sở Thế Tu chậm rãi buông nắm tay, Lệ Tước Phong đi lên đánh một quyền vào mặt anh.

Sở Thế Tu thét lớn một tiếng, bị đánh lập tức ngã vào cửa xe trên xe thể thao của mình, trên mặt tao nhã lộ ra một vết bầm, khóe môi bị chảy máu. . . . . .

Ngực đau đớn cực kỳ.

Cố Tiểu Ngải nhìn thấy Sở Thế Tu như vậy thiếu chút nữa khóc lên.

Lệ Tước Phong không chú ý tới vẻ mặt Cố Tiểu Ngải phía sau, muốn tiến lên, Cố Tiểu Ngải gấp đến độ nắm lấy cánh tay của hắn, “Bỏ đi.”

“Buông tay ra!” Lệ Tước Phong gầm lên một tiếng.

Sở Thế Tu suýt chút nữa đánh phụ nữ của hắn, hắn làm sao có thể bỏ qua như vậy!

“Bỏ đi, Lệ Tước Phong. . . . . .” Cố Tiểu Ngải liếc mắt Sở Thế Tu một cái, gần như là cầu xin nói, “Không cần vì loại người vô vị này mà lãng phí thời gian của chúng ta, đi thôi. . . . . .”

Sở Thế Tu đứng đó khiếp sợ nhìn cô. . . . . . trên mặt dại ra không có cảm xúc nào. . . . . .

Cô nói, không cần vì loại người vô vị này. . . . . .

Hóa ra, trong lòng cô anh chỉ là một người vô vị thôi.

Người cùng anh ở cùng một chỗ mỗi ngày từ nhỏ . . . . . . tính là cái gì? Vậy coi như cái gì? !

Không dám nhìn Sở Thế Tu liếc mắt một cái, Cố Tiểu Ngải dắt Lệ Tước Phong đi vào trong xe, Lệ Tước Phong còn muốn tránh cô ra, ánh mắt nhìn thấy mặt cô muốn khóc, trên mặt tức giận trong nháy mắt tiêu tán.

“Sở Thế Tu, coi như số ngươi gặp may!”

Lệ Tước Phong trừng mắt Sở Thế Tu hận ý nói, giữ chặt tay Cố Tiểu Ngải ngồi vào trong xe.

Xe chậm rãi chạy đi, Cố Tiểu Ngải quay đầu nhìn phía ngoài cửa sổ xe, Sở Thế Tu vẫn không nhúc nhích đứng ở đàng kia nhìn xe bọn họ, thân hình cứng ngắc. . . . . .

Nước mắt nhịn không được nữa mà rơi xuống.

“Cố tiểu thư.” Bảo mẫu ngồi ở chỗ tay lái phụ đưa cho cô một cái khăn tay, ánh mắt như nghĩ tới cái gì nhìn cô.

Cố Tiểu Ngải bị nhìn như vậy có chút hoảng hốt, tiếp nhận khăn tay thay Lệ Tước Phong lau khóe miệng.

“Tê. . . . . .”

Lệ Tước Phong bị đau thét lớn một tiếng, mày nhíu lại.

“Đau lắm hả?” Cố Tiểu Ngải nhẹ giọng hỏi, trong giọng nói mang chút nghẹn ngào, càng thêm cẩn thận thay hắn lau máu trên khóe miệng.

“Tại sao lại khóc?”

Lệ Tước Phong lạnh lùng hỏi, giọng điệu có chút cứng ngắc, mắt thâm thúy nhìn chằm chằm khóe mắt phiếm hồng của cô.

Hắn đánh lộn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có người phụ nữ không muốn sống bổ nhào vào trước mặt hắn.

Người này. . . . . . chính là Cố Tiểu Ngải.

Ngày trước, công chúa kiêu ngạo này ghét bỏ hắn, hôm nay lại có thể không để ý đến an nguy của mình mà bổ nhào vào trên người hắn.

“Không có gì.” Cố Tiểu Ngải lắc đầu, lấy tay lau nước mắt.

Cô không nghĩ tới sẽ gặp mặt Sở Thế Tu trong tình huống như vậy. . . . . .

Ngày đó, Sở Thế Tu còn cõng cô đi ở trên bờ biển rồi nói rất nhiều chuyện, đột nhiên xuất hiện ở trước mắt cô, làm cô kinh hãi một lần.

Mà cô. . . . . . Còn muốn nói ra như thế.

Nhất định anh đã bị thương. . . . . .

“Đau lòng cho tôi sao?” Tay Lệ Tước Phong muốn lau đi nước mắt trên mặt cô, ngẫm lại tay này vừa mới đánh Sở Thế Tu lại thả xuống.

Hắn không thích phụ nữ của hắn dính hơi thở của người đàn ông khác.

Một chút đều không được.

“Không có.” Cố Tiểu Ngải vẫn đang lắc đầu.

Mắt Lệ Tước Phong thâm thúy, “Tự nhiên cô lao xuống làm cái gì?”

“Chạy nhanh quá nên lỡ nhào lên người anh, tôi vốn chuẩn bị qua bên kia đường mua một chút nước uống.”

“. . . . . .”

Lệ Tước Phong nhất thời tức giận đến mặt đều đen, lấy khăn tay trên tay cô lau lung tung, sau đó ôm qua người mềm mại của cô, ôm cô chặt chẽ, lạnh lùng nói, “Lặp lại lần nữa xem.”

“. . . . . .”

Cô còn dám nói sao?

Tên bạo lực này.

*************************

Một người ngồi ở chỗ tay lái phụ mở cửa kính xe xuống, mặt một bộ tây trang tươm tất, khuôn mặt người đàn ông trung niên nghiêm túc lạnh lùng nhìn Sở Thế Tu đang đứng bên ngoài, hờ hững mở miệng, “Còn không lên xe? Muốn thu hút truyền thông đến sao?”

Cố Tiểu Ngải đã sớm ngồi vào xe đi xa rồi.

“Đã biết, cha.” Giọng điệu Sở Thế Tu thản nhiên đáp, mở cửa xe ra ngồi vào.

Một màn mới vừa rồi kia vẫn như cũ còn khắc sâu ở trong đầu của anh.

Ngải Ngải ở trước mặt anh nói, “Không cần vì loại người vô vị này mà lãng phí thời gian của chúng ta, đi thôi. . . . . .”

Bén nhọn đâm vào đáy lòng, đau đến mức anh hít thở không thông.

Lau vết máu ở khóe miệng, Sở Thế Tu nhìn bên ngoài cửa sổ xe, một đôi mắt dịu dàng như nước, hốc mắt dần dần phiếm hồng.

Người vô vị. . . . . .

Cô không để ý tánh mạng bổ nhào vào trên người Lệ Tước Phong, sợ anh làm bạn trai cô bị thương sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.