Chương 154:
Cô ấy thực sự yêu Lệ Tước Phong sao?
Anh nghĩ cô sẽ không thích loại đàn ông cuồng vọng như thế.
Hóa ra. . . . . . anh nghĩ như vậy cũng chỉ là suy nghĩ của anh mà thôi.
Sở thích của cô hay ngay cả loại người đàn ông cô thích đều không giống với suy nghĩ của anh. . . . . .
“Con cùng Cố Tiểu Ngải đã sớm gặp mặt rồi sao?” Sở Thiên Minh ngồi ở chỗ tay lái phụ nhìn con trai thông qua kính chiếu hậu, giọng nói lạnh lùng như băng.
“Cách đây không lâu.” Sở Thế Tu đáp lại.
“Nha đầu kia rất có bản lĩnh, có thể quen nhân vật lớn như Lệ Tước Phong như vậy.” Sở Thiên Minh cười lạnh một tiếng.
Sở Thế Tu nghe vậy nhợt nhạt nhíu mày, giọng điệu ôn hòa lại mang theo một chút cố chấp, “Cha, không cần nói Ngải Ngải như vậy, cô ấy rốt cuộc vẫn còn rất trẻ tuổi.”
Năm đó, hai nhà Cố - Sở có quan hệ rất tốt, ngay cả nhà ở cũng liền kề nhau.
Công ty của hai nhà đều phát triển không ngừng.
Công ty Cố thị tuyên bố phá sản, sau khi chú Cố bị bỏ tù tất cả đều thay đổi.
Quan hệ hai nhà Cố - Sở cũng xấu đi, anh cùng Ngải Ngải cũng mất đi liên lạc nhiều năm như vậy. . . . . .
“Sở thị cùng E.S vốn không có hiềm khích, lần này kỳ quái bị công kích, ai biết nha đầu họ Cố kia ở bên trong đóng vai nhân vật gì?” Sở Thiên Minh lạnh nhạt nói.
“Ngải Ngải sẽ không gây thương tổn cho Sở thị, nếu không cô ấy cũng sẽ không đem phần tư liệu cơ mật kia truyền cho con.”
Sở Thế Tu cố chấp nói.
“Thế Tu, trên thương trường ngươi lừa ta ta gạt ngươi, tương lai con còn gặp rất nhiều, đừng dễ dàng tin tưởng người khác như vậy, hơn nữa chỉ là một người bạn chín năm không gặp thôi.”
“Cha. . . . . .”
“Cha cùng ngài thị trưởng Lương đã ấn định ngày cưới cho con cùng Noãn Noãn rồi, là ba tháng sau.”
“Nhanh như vậy sao?” Sở Thế Tu ngạc nhiên ngước mắt lên, “Con mới đính hôn không bao lâu.”
“Thị trưởng Lương qua hai tháng nữa sẽ thăng chức lên trung ương, hôn sự của con càng nhanh càng tốt.” Sở Thiên Minh xoay đầu lại vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía con của mình, “Tương lai, sớm hay muộn con cũng tiếp quản công ty quốc tế Sở thị, một hôn nhân ổn định rất có ích cho hình ảnh của công ty.”
. . . . . .
Thị trưởng Lương thăng chức lên trung ương.
Hôn nhân ổn định có ích cho hình ảnh công ty.
Cha của anh là một thương nhân không hơn không kém, cái gì cũng có thể lấy để tính toán.
“Cha, con lựa chọn Noãn Noãn không phải vì lợi ích này nọ.” Vẻ mặt Sở Thế Tu nhàn nhạt nói.
“Thế Tu, cha biết con là một người đàn ông có trách nhiệm, cho nên. . . . . . nha đầu họ Cố kia về sau con không cần nhớ tới.” Sở Thiên Minh khẩu khí cương quyết nói, “Đừng làm cho thị trưởng Lương có ấn tượng không tốt với con.”
“. . . . . .”
“Đừng cãi lời cha, sớm hay muộn con cũng là thương nhân.”
“Đã biết, cha.”
Sở Thế Tu theo bản năng ngửa ra phía sau, cúi đầu nhìn chằm chằm nhẫn đính hôn trên tay mình.
Kết hôn. . . . . . với Noãn Noãn sao?
*************************
Đan Mạch là một quốc gia cổ kính từ rất xa xưa thuộc châu Âu, giáp với Đức, “Đan” ý là “Bờ cát, rừng rậm”, “Mạch” ý là “Thổ địa, quốc gia”, Đan Mạch được bình chọn là quốc gia hạnh phúc nhất toàn cầu, người ở đây có mức sống cực cao.
Máy bay tư nhân dừng ở thủ đô của Đan Mạch —— sân bay Copenhagen.
Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong ôm xuống máy bay, hơn mười chiếc Lamborghini có màu sắc khác nhau chạy như bay mà đến, một nhóm người ngoại quốc tóc vàng vội vàng xuống xe chạy đến trước mặt bọn họ, cung kính nói, “Mr Lệ.”
Mặt Lệ Tước Phong không chút thay đổi gật đầu, nói liên tiếp bằng tiếng Anh, những người đàn ông ngoại quốc liên tục gật đầu.
Trình độ Anh văn của Cố Tiểu Ngải vốn không quá tốt, giờ phút này Lệ Tước Phong nói cực nhanh, cô nghe thật khó khăn, miễn cưỡng chỉ nghe biết vài từ như “Nơi” , “Thời gian” , “Nhà ăn” . . . . . .
Quả nhiên là không biết tiếng Anh thật đáng sợ.
Đến quốc gia Đan Mạch này, cô đã là người nửa mù chữ.
Những người đàn ông ngoại quốc này xông lên máy bay lấy hành lý, bảo mẫu đi theo phía sau bọn họ liên tục dùng tiếng Trung hô to “Cẩn thận” , “Cẩn thận” . . . . . .
“Bọn họ sau này sẽ là vệ sĩ của cô ở Copenhagen.” Lệ Tước Phong ôm cô đi tới một chiếc xe thể thao màu sáng, mở cửa chỗ ngồi tay lái phụ cho cô ngồi vào.
Lại là vệ sĩ. . . . . .
Giám sát cô thì có.
“Bọn họ. . . . . . hiểu tiếng Trung sao?” Cố Tiểu Ngải vừa thắt dây an toàn vừa hỏi.
Nghe vậy, Lệ Tước Phong ngước mắt có chút kinh ngạc nhìn cô, mắt thâm thúy lộ ra một vẻ không thể tưởng tượng, “Cô không biết nói tiếng Anh sao?”
. . . . . .
Một câu đụng đến nỗi đau thầm kín của Cố Tiểu Ngải.
Cố Tiểu Ngải có chút xấu hổ rũ mắt xuống, cắn cắn môi nói, “Miễn cưỡng cũng nói được một ít, nhưng bình thường đối thoại có chút khó khăn.”
Nhất là giống như Lệ Tước Phong nói tiếng Anh nhanh như vậy . . . . . .
Cô càng không biết đang nói cái gì.
“Trình độ của cô là gì?”
Lần trước thư ký điều tra hồ sơ tư liệu của cô, giống như hắn chưa thấy qua.
Cô lại không biết nói tiếng Anh sao?
“Chức chuyên.” Cố Tiểu Ngải lúng túng vùi đầu thấp hơn, bằng cấp, vẫn là một tổn thương đối với cô.
Cô lúc trước không phải không muốn học đại học, mợ còn nuôi hai đứa con còn đi học vì vậy cho cô vào học trường nghề, hơn nữa học nghề ba năm là có thể đi ra ngoài làm việc, có thể giảm bớt gánh nặng cho gia đình cậu . . . . .
Nhìn cô dạng này, Lệ Tước Phong đột nhiên nhớ tới mình trước kia.
Muốn mở miệng kể ra cũng là khó có thể mở miệng.
Thực là một giai đoạn sỉ nhục.
Vuốt vuốt tóc của cô, Lệ Tước Phong ngồi vào chỗ tay lái khởi động xe, “Tôi sẽ điều nhóm của Võ Giang tới đây cho cô.”
Tên này. . . . . . có thể không cười nhạo cô sao?
Lời nói của hắn ác độc như vậy, cô còn tưởng rằng hắn sẽ cười nhạo cô một phen.
Đây không phải là tốt lắm sao, chẳng lẽ hắn cười nhạo cô mới vui vẻ chứ?
“Vâng.”
Cố Tiểu Ngải thản nhiên gật đầu, quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài.
Không biết Sở Thế Tu hiện tại thế nào? Trên mặt bị thương có xử lý tốt hay không?
“Muốn đi dạo một chút hay không?” Lệ Tước Phong lái xe nhanh như tia chớp, khởi động xe một cái đã chạy như bay trên đường đi ra ngoài thật xa.
“Không cần. Tôi hơi mệt.”
Đi dạo cô cũng chỉ là một người nửa mù chữ, ngôn ngữ đều không thể giao tiếp với người khác được.
“Vậy về nghỉ ngơi đã.” Lệ Tước Phong cũng không còn kiên trì, một tay đặt trên tay lái một tay cầm tay cô, đầu ngón tay ở lòng bàn tay cô cào cào.
Cố Tiểu Ngải quay đầu nhìn về phía vết thương trên mặt hắn, vừa rồi hắn cũng bị Sở Thế Tu đánh cho không nhẹ.
“Đi bệnh viện xử lý vết thương trên miệng anh trước đã, khóe miệng anh đều bị sưng rồi.” Giọng điệu Cố Tiểu Ngải nhàn nhạt nói.
“Vết thương này thì tính là gì đâu.” Lệ Tước Phong nghe vậy cười nhạo một tiếng, giống như nhớ tới cái gì lại hỏi, “Là lần đầu tiên đến Đan Mạch sao?”
“Đúng vậy.”
Trừ bỏ trước đây cùng ba mẹ xuất ngoại chơi hai lần, sau đó cô lại không có cơ hội đi chơi nữa.
Kinh đô nước Pháp lãng mạn—— Paris.
Đó là nơi cô muốn đi nhất, cũng không có cơ hội đi.
Lamborghini quẹo vào một quốc lộ thật dài, hai bên đường cây cối tươi tốt, khí hậu ở Copenhagen cùng hoàn cảnh đều rất tốt.
Xe càng đi vào trong, một tòa thành thời Trung Cổ khổng lồ dần dần hiện ra ở trước mắt, người mở cổng bằng đồng nặng nề hướng bọn họ cúi đầu chào.
Nơi rộng lớn này được bao quanh bởi hoa và cây cảnh nhiệt đới, cảnh vật tuyệt đẹp, mang chút vẻ đẹp cổ lâu đời.