Chương 166:
Có thể làm một bác sĩ giỏi nhất dành toàn bộ thời gian chỉ phục vụ chữa bệnh bao tử nho nhỏ cho cô . . . . . .
Thật là lớn lao.
“Tôi biết rồi.”
Cố Tiểu Ngải thản nhiên gật gật đầu, đứng lên đi chưa được hai bước đã bị bảo mẫu ấn ngồi xuống xe lăn. . . . . .
Bác sĩ Joel là người Nga hơn bốn mươi tuổi, ngũ quan rất sâu, là một bác sĩ tính tình cũng không tệ lắm.
Lúc Cố Tiểu Ngải đi gặp ông ta, trên mặt ông ấy vừa có vết bầm xanh, vàng, tím . . . . . . rõ ràng là bị người ta đánh.
Làm một loạt kiểm tra, bác sĩ Joel ngồi ở trước bàn làm việc nói nói cái gì đấy, Angus đứng ở một bên đảm đương phiên dịch, “Bác sĩ Joel sẽ mau chóng làm phân tích dựa trên báo cáo kiểm tra này và đề ra các đợt điều trị, ngày mai là có thể tới lấy báo cáo.”
“Thực ra. . . . . . bệnh bao tử của tôi có ổn không?” Cố Tiểu Ngải nhịn không được hỏi.
Thấy Lệ Tước Phong khẩn trương như vậy, cô cũng hiểu được bệnh bao tử của mình là một chuyện đáng ngại .
Chỉ vì bệnh bao tử mà từ trong nước chạy đến Đan Mạch ở Bắc Âu . . . . . . chuyện bé xé ra to.
Angus dùng tiếng Anh đem vấn đề của Cố Tiểu Ngải thuật lại cho Joel, Joel mỉm cười với cô, nói cái gì đó. . . . . .
“Bệnh bao tử vốn là một bệnh mãn tính, cần điều trị từ từ, không thể nhanh được.” Angus dùng tiếng Trung lặp lại.
“. . . . . .”
Cô không vội vàng, là Lệ Tước Phong vội vàng thôi.
Cô vẫn biết bệnh bao tử là bệnh mãn tính. . . . . .
“Tối hôm nay tôi nhất định phải thấy bảng báo cao các đợt điều trị.”
Tiếng nói Lệ Tước Phong bỗng nhiên vang lên.
Hắn nói bằng tiếng Anh lưu loát.
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc quay đầu, chỉ thấy Lệ Tước Phong cũng ngồi xe lăn, đi theo phía sau là hai cô y tá xinh đẹp.
Bác sĩ Joel nhìn thấy Lệ Tước Phong hiển nhiên rất sợ, lúc này từ trước bàn làm việc đứng lên, liên tục gật đầu, thậm chí kích động hướng Lệ Tước Phong cúi đầu. . . . . .
Hai xe lăn bị đẩy ra khỏi phòng làm việc của bác sĩ Joel, đi song song nhau, y tá cùng bảo mẫu đều im lặng không nói gì.
Lệ Tước Phong vẫn nắm chặt tay Cố Tiểu Ngải, trên tay kia còn treo móc túi truyền dịch.
“Bác sĩ Joel làm sao có thể sợ anh như vậy?” Cố Tiểu Ngải thấy kỳ quái nên hỏi.
Ánh mắt Lệ Tước Phong sâu thẳm nhìn chăm chú vào mặt mày của cô, khẩu khí hết sức khinh rẻ mà tùy ý, “Tôi bảo ông ta theo tôi về nước, ông ta không muốn, tôi cho vài vệ sĩ hàn thuyên cùng ông ấy một ngày.”
“. . . . . .” Cố Tiểu Ngải rõ ràng không tin lặp lại lời của hắn, “Hàn huyên một ngày? Vết thương trên mặt ông ấy là anh đánh sao? !”
Cô còn tưởng rằng đó là kiệt tác của ba hắn . . . . . .
“Ừ, đại khái là ông ấy bị lão già kia dọa sợ, rất nhanh liền cầu xin tha thứ đáp ứng.”
“Nhưng hiện tại trên người anh có thương tích, chúng ta cũng không thể về nước nhanh như vậy.” Hắn có cần nhanh như vậy lại đem bác sĩ Joel đánh chứ. . . . . .
Không sai, không vui thì cũng có thể đánh người khác một trận như vậy được.
Cùng Lệ Tước Phong sống chung một chỗ thời gian dài, ý tưởng của cô cũng càng ngày càng. . . . . . cầm thú.
“Nhiều nhất là nửa tháng, chúng ta sẽ trở về nước.”
Ở châu Âu quỷ quái này hắn một khắc cũng không muốn ở lại.
Ở châu Âu, lão già kia muốn bắt liền bắt, thoát khỏi tay ông ta cũng không được.
“. . . . . .”
Nhiều nhất là ở lại nửa tháng?
Hắn nghĩ gãy xương sườn giống như bị thương ở chân của cô sao? Nửa tháng có thể tốt lên sao?
Bảo mẫu cùng y tá không đưa bọn họ trở về phòng bệnh, đẩy thẳng lên sân thượng bệnh viện.
Sân thượng bệnh viện có một hoa viên, người bệnh chung phòng tốp năm tốp ba ngồi nói chuyện phiếm, còn có vài cụ già người ngoại quốc đứng ở chính giữa thổi Saxo, thân thể mập mạp đi thoáng qua. . . . . .
Ở Copenhagen, ngay cả bệnh viện đều tràn ngập không khí lãng mạn. . . . . .
“Anh biết thổi Saxo không?” Cố Tiểu Ngải đột nhiên hỏi.
“Không.” Lệ Tước Phong từ trong lỗ mũi hừ lạnh ra một tiếng, “Ôm cái nhạc cụ thổi tới thổi lui có gì thú vị chứ.”
“Đối với tôi cảm thấy đàn ông thổi Saxo thực lãng mạn. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải nhìn ông cụ kia thổi Saxo vô ý thức nói. . . . . .
“Lãng mạn sao? !” Lệ Tước Phong ghét bỏ trừng mắt ông cụ mập mạp đang uốn éo thổi kèn kia, “Cố Tiểu Ngải, gu thưởng thức của cô chỉ ở trình độ thấp này thôi sao?”
“. . . . . .”
Liên quan gì đến chuyện gu thưởng thức của cô chứ. . . . . .
Cố Tiểu Ngải đơn giản không hề để ý đến hắn, tiếp tục nhìn ông cụ thổi Saxo kia, hấp dẫn càng ngày càng nhiều người bệnh đến nghe, còn có người cầm trống đến.
Xem xem, không chỉ có cô thưởng thức thấp, rất nhiều người thưởng thức giống như cô. . . . . .
Xong một khúc, Cố Tiểu Ngải đi theo vỗ tay, ông cụ vui vẻ đứng nguyên tại chỗ cười thật tươi làm một động tác chào mọi người.
“Cô thích Saxo sao?” Lệ Tước Phong đột nhiên hỏi.
Hai cái xe lăn song song tựa vào nhau, tay cô bị hắn bao lấy ở lòng bàn tay, chặt chẽ giống như không thể tách rời.
“Ừ, tạm được.” Cố Tiểu Ngải tùy ý gật đầu.
Từ nhỏ cô thích nhất là Piano, bởi vì bộ dáng Sở Thế Tu đàn Piano thực chuyên chú, thực hấp dẫn người khác. . . . . .
Giống như một hoàng tử vậy.
Đầu ngón tay anh trắng nõn đặt trên các phím đàn trắng đen, tiếng đàn thực êm tai.
Saxo. . . . . .
Đàn ông thổi Saxo thực lãng mạn sao?
Lệ Tước Phong nhíu mi.
Trước khi hắn được đón về Lệ gia cái gì cũng không biết, sau khi về Lệ gia hắn bắt đầu điên cuồng học về kiến thức tài chính, quản lý thương mại, quản lý công ty, loại công tử giàu có này thì cần gì phải học nhạc cụ. . . . . . Hắn ngay cả chạm vào cũng không chạm vào.
Có lẽ. . . . . . học một chút, cũng không tệ.
Trên tay bỗng nhiên bị môi nóng hổi hôn lên. . . . . .
Cố Tiểu Ngải kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Lệ Tước Phong nắm tay cô hôn môi, bỗng dưng, đầu lưỡi hắn liếm ngón tay cô, làm cả người cô dại ra. . . . . .
Lệ Tước Phong ngước mắt nhìn chằm chằm cô, trong mắt dục vọng ẩn sâu dần dần lộ ra.
Tên chết tiệt này. . . . . .
*************************
Xương sườn Lệ Tước Phong bị gãy, không thể vận động mạnh, chỉ có thể hôn cô cái gì đều không làm được. . . . . . Điểm này làm cho Lệ Tước Phong thập phần chán nản.
Kỳ kinh nguyệt của cô đã qua rồi, Lệ Tước Phong lại chạm vào cô không được.
Điểm này tức giận đến mức Lệ Tước Phong thiếu chút nữa đá ngã cái bàn, đáng tiếc hắn hiện tại ngay cả động một chút cũng có thể ảnh hưởng đến vết thương, đừng nói đến việc đá ngã cái bàn . . . . . .
Sau giữa trưa ấm áp, ánh mặt trời chiếu vào phòng bệnh.
Trong phòng bệnh không có người nào khác, Cố Tiểu Ngải bị Lệ Tước Phong bắt ngồi cùng nhau, hắn một tay ôm vai của cô hai người song song tựa vào đầu giường.
Cô cầm một quyển tiểu thuyết tiếng Anh cố hết sức xem, xem không hiểu nơi nào thì Lệ Tước Phong giải thích.
Một hình ảnh thực sự rất đẹp và ấm áp. . . . . .
Đương nhiên, nếu như không có cái tay phía dưới chắn của Lệ Tước Phong ở trên người cô sờ loạn, liền đẹp lắm.
Cô thật sự chuyên chú đọc sách, tay hắn lại ở trên người cô đốt lửa. . . . . .
Mới vài ngày mà thôi, hắn có cần vội vả như vậy không? Hại cô ngay cả đọc sách cũng không chuyên tâm được. . . . . .
“Dịch ra cho tôi nghe. . . . . . tôi muốn nghe bằng tiếng Trung, xem trình độ của cô đến mức nào.” Lệ Tước Phong nói giống như một thầy giáo, một tay lại ở dưới chăn tiến vào y phục của cô, tùy ý vuốt ve, chọc hỏa thân thể của cô. . . . . .