Chương 167:
Cố Tiểu Ngải chịu đựng bàn tay của hắn, cố gắng dời lực chú ý của mình chuyển sang tiểu thuyết, “Ở trong đỉnh tháp của một tu viện cổ, trong phòng tối. . . . . .”
Giọng của cô mềm mại động lòng người, hoàn toàn trái ngược so với Lam Du, nghe được làm cho người ta cảm thấy thực thoải mái.
Giọng nói của cô rất trong trẻo.
Lệ Tước Phong một tay ôm vai của cô, mặt dán vào trên tóc dài mềm mại của cô, tiếng nói gợi cảm mê người, “Tiếp tục đi.”
Cô muốn tiếp tục nhưng tay kia của hắn thì không ngừng ở trên người cô sờ soạn lung tung, năng lực của cô có hạn. . . . . .
Cố Tiểu Ngải cố nén tiếp tục thì thầm, “Hai người bọn họ thân thiết rúc vào nhau, lẳng lặng lắng nghe tiếng giông tố ngoài tháp tối đen như mực. . . . . . Ách. . . . . .”
Cố Tiểu Ngải cả kinh thiếu chút nữa nhảy dựng lên.
“Tại sao không dịch tiếp?” Lệ Tước Phong lạnh giọng hỏi, tiếng nói khàn khàn, tràn ngập dục vọng.
“. . . . . .”
Hắn còn dám hỏi vì sao không dịch tiếp nữa sao? Hắn còn có mặt mũi hỏi như thế?!
Cố Tiểu Ngải cùng cực trừng hắn, “Tay anh để chỗ nào?!”
“Để chỗ nào là sao?” Lệ Tước Phong nghiêng mặt hôn lên mặt cô, con ngươi đen láy dừng ở trên mặt cô, mang theo một giọng nói lay động, “Trên thân thể của cô, tay của tôi để chỗ nào mà không được chứ?”
Tay hắn chọc hỏa trên bụng của cô chậm rãi vẽ vòng vòng, ngón tay cực nóng dán lấy cô. . . . . .
Giây tiếp theo, tay hắn liền tham lam tiến đến nơi mềm mại của cô. . . . . .
“Buông tay ra!” Cố Tiểu Ngải bỏ cuốn sách qua liền đẩy tay hắn ra, lông mày chau lại, tức giận nói, “Lệ Tước Phong, trên người của anh còn đang bị thương, anh đừng nghĩ đến chuyện đó được không! Anh không sợ mình bị tê liệt à!”
Lý trí giống như dã thú vậy.
Không biết cái gì khác.
Tay hắn bị cô đẩy ra, Lệ Tước Phong bất mãn nhíu mi, “Cố Tiểu Ngải, đàn ông vốn háo sắc, hơn nữa. . . . . . Cô vốn là phụ nữ của tôi, tôi đối với cô có ham muốn, có cái gì không đúng chứ?”
. . . . . .
Hắn nói chuyện như đúng rồi vậy.
Cố Tiểu Ngải tức giận đến hộc máu, giãy dụa muốn xuống giường, bả vai bị Lệ Tước Phong kéo lại, cả người nằm vật xuống giường
“Cố Tiểu Ngải, cô . . . . .” Lệ Tước Phong ngang ngược dùng khửu tay để ở trên thân mình giãy dụa của cô, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, ngực truyền đến từng trận đau đớn làm cho hắn thét lớn một tiếng, “Á——”
. . . . . .
Thấy hắn thống khổ nhíu mi, Cố Tiểu Ngải nằm ở dưới thân hắn không dám lộn xộn nữa, giọng nói có chút rầu rĩ, “Lệ Tước Phong, anh không thể khống chế một chút sao?”
Hắn có thể ngay cả vết thương cũng không cần quan tâm sao?
Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, cả ngày chỉ ôm cô không được làm gì khác. . . . . . thật khó chịu đến chết đi.
Thân thể cứng ngắc đè lên thân mình mềm mại của cô không nhúc nhích, ngực Lệ Tước Phong bị đè đau cuối cùng buông tha cho cô ngửa người nằm xuống, sắc mặt trắng bệch. . . . . .
Cố Tiểu Ngải thấy thế ngồi dậy, khẩn trương nhìn sắc mặt của hắn, “Làm sao vậy? Có phải rất khó chịu hay không, tôi đi gọi bác sĩ nha?”
“Gọi cái gì.”
Những bác sĩ kia qua kiểm tra nhất định sờ loạn trên người hắn, thiên tài như hắn mà phải bị đàn ông sờ sao?
Lệ Tước Phong cầm lấy hộp thuốc bên giường, đổ ra một viên thuốc giảm đau trực tiếp nuốt khô xuống, cái trán toát ra mồ hôi nhỏ giọt.
“Anh có ổn không?” Cố Tiểu Ngải cầm lấy khăn tay lau lau ở trên mặt hắn, có chút lo lắng nói, “Hãy để cho bác sĩ lại đây xem một chút đi. . . . . .”
“Cô muốn cho tôi dùng tiếng Trung hay là tiếng Anh nói cho bác sĩ biết tôi làm gì để bị động đến vết thương?” Lệ Tước Phong cố nén đau đớn, mắt lại buồn cười nhìn cô.
“. . . . . .”
Lời nói trắng trợn của hắn làm mặt cô đỏ bừng lên, xốc chăn lên, Cố Tiểu Ngải chuẩn bị xuống giường.
Cổ tay lại bị Lệ Tước Phong nắm lấy.
“Cố Tiểu Ngải, lại đây hôn tôi.”
Lệ Tước Phong ngang ngược ra mệnh lệnh.
. . . . . .
Tên thối tha.
Cố Tiểu Ngải xoay người lại ngồi chồm hỗm ở trên giường trừng mắt hắn, nhịn không được nói, “Lệ Tước Phong, tình dục đối với anh quan trọng như vậy sao?”
Kỳ thật căn bản không giống như cô đoán, hắn căn bản không thương cô.
Hắn chỉ là yêu thân thể của hắn thôi chứ gì?
Cho nên hắn làm nhiều việc như vậy chỉ là vì khó tìm được một bạn trên giường phù hợp như cô sao? Cũng không phải nguyên nhân gì khác chứ?
Vì sao ở cùng một chỗ với cô, cả đầu của hắn vĩnh viễn chỉ có một cái ý niệm này trong đầu?!
Chẳng lẽ ngôi sao ngực cỡ D, cỡ E cũng không thỏa mãn được hắn?
Cô khó hiểu cực kỳ.
“Đối với cô không quan trọng sao?” Lệ Tước Phong hỏi lại, giơ tay lên chế trụ cằm của cô, trong mắt biểu lộ dục vọng đặc hơn, môi dâng lên đến trên mặt ngũ quan rõ ràng của cô, “Nhưng tôi tinh tường nhớ rõ. . . . . . người kêu thật sự êm tai kia chính là cô.”
“. . . . . . Đấy chẳng qua là phản ứng sinh lý mà thôi.”
Hắn là cao thủ tình trường, một cái hôn đều có thể làm thân thể của cô mềm nhũn, cô làm sao có thể là đối thủ của hắn . . . . . .
Cô có phản ứng tự nhiên thì có cái gì kỳ quái.
Tuy rằng, cô cũng không muốn thân thể của mình có phản ứng gì đối với hắn.
“Cô làm sao có thể khẳng định phản ứng cơ thể của cô là tự nhiên hay do kích thích chứ?”
Lệ Tước Phong cười lạnh một tiếng, đè vai của cô lại kéo dựa vào vai của mình, hai mặt đối nhau, tiếng hít thở nặng nề dâng lên đến trên mặt hắn, tiếng nói khàn khàn, một tay xoa xoa vị trí trước ngực cô, lời nói rõ ràng trắng trợn ra, “Có lẽ đáy lòng cô thật sự khát vọng tôi đây thì sao.”
Giống như hắn đọc được đáy lòng của cô vậy, có lẽ đáy lòng. . . . . .đã sớm yêu hắn.
Chính là như vậy.
“Tôi không khát vọng.” Cố Tiểu Ngải nói như định đóng cột, cố gắng ngồi xuống.
Cô sẽ không khát vọng hắn, vĩnh viễn cũng sẽ không. . . . . .
“Cô có khát vọng.”
Giọng nói Lệ Tước Phong khàn khàn, không cho cô cự tuyệt nắm lấy tay cô để lên trên lồng ngực của mình.
Lòng bàn tay của cô đặt tại trái tim của hắn giống như nhảy lên . . . . . . Một chút lại một chút, mạnh mẽ mà nhanh, cô có thể rõ ràng cảm giác được.
Cảm giác như thế làm cho Cố Tiểu Ngải sửng sốt, trong lúc nhất thời ngơ ngác không có phản ứng gì.
Bỗng dưng, Lệ Tước Phong lôi kéo tay cô ở trên người mình dần dần đi xuống, gặp phải bụng cứng rắn của hắn, hiểu được hắn muốn cho cô làm gì, Cố Tiểu Ngải cả kinh giật tay lại, mặt mũi trắng bệch, “Lệ Tước Phong, anh đừng náo loạn.”
Như là đụng đến củ khoai lang nóng phỏng tay cô vội vàng giật tay lại. . . . . .
Hắn sẽ không phải là muốn. . . . . .
Tên này quả nhiên cái gì cũng đều làm được.
Lệ Tước Phong mặt tối sầm, “Tôi đây là đang náo loạn sao? !”
Giọng điệu của cô là sao chứ?
Xem hắn là trẻ con sao?
“Anh muốn ăn chút gì không? Tôi đi làm cá chua ngọt được không, đó là món sở trường của tôi.” Cố Tiểu Ngải có chút bối rối nghĩ ra chuyện để chạy, tay lại một lần nữa bị Lệ Tước Phong nắm chặt lấy.
“Cố Tiểu Ngải, tôi muốn ăn cô.”
Lệ Tước Phong nhìn chằm chằm mặt của cô nói từng chữ từng chữ một, cầm lấy tay cô kéo tới bên môi hôn xuống, dáng vẻ khẩn trương tràn ngập chuyện dục vọng, “Cố Tiểu Ngải, tôi có khát vọng với cô khẳng định cô có sức hấp dẫn, cô hẳn là nên vui mừng mới đúng.”